Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 128: Phiên Ngoại Tiệc Cưới Trung
A Ất thuận theo cây cột trụ trèo lên trên, ngồi xuống liền nói: “Đại ca muốn thưởng cái gì? Nếu là vật phàm tục thì ta không cần!”
Thương Tễ đang ngắt nụ hoa, nghe vậy vui vẻ nói: “Vậy ngươi muốn cái gì, cứ nói thẳng ra đi.”
A Ất đang muốn mở miệng, lại liếc nhìn về phía Tịnh Lâm, cuối cùng thầm thì nói: “Sau này chúng ta cùng nhau uống rượu, ta sẽ nói cho huynh biết.”
Tịnh Lâm rủ tay áo đứng ở bên cạnh, đã nhìn thấu cái tâm tư nhỏ của A Ất.
Bên chân y rì rào hiện ra người đá nhỏ, ôm vai cùng y liếc nhìn A Ất.
Y cũng không vội vàng mở miệng, chỉ nhìn A Ất chằm chằm đến lúc hắn muốn chạy mới mở miệng: “Kiếp nạn của Lê Vanh đã được định đoạt, nếu như ngươi tham dự vào trong đó, chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng.”
A Ất bị nói toạc ra ngược lại yên lòng, hắn nhảy dựng lên đi theo Thương Tễ, trong miệng thì thầm: “Hắn làm hại người suýt nữa chết ở trong tuyết, thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, hắn đối với Nguyệt tỷ một chút tình nghĩa cũng không có.
Nếu trên mệnh phổ có thể biến hắn thành nữ nhân, để hắn cũng chịu phải khổ sở bực này, ta cũng coi như thôi.
Nếu như là không thể, ta nhất định phải tìm hắn tính sổ.”
Bậc thang dưới chân dần dần biến thành ngọc bích, phản ánh mây trời xanh biếc như nước.
Thương Tễ ôm hoa bước lên bậc thang cùng Tịnh Lâm sóng vai, lại liếc mắt nhìn A Ất một cái, “Ngươi muốn tìm hắn tính sổ, tu vi không đủ chẳng phải là chữa lợn lành thành lợn què.
Hắn bây giờ tuy rằng đã phong ấn Phá Tranh thương, nhưng rốt cuộc cũng từng đứng hàng quân thần.
Hôm nay Cửu ca không cho ngươi đi, suy cho cùng cũng là vì suy nghĩ cho ngươi.
Đừng nhắc đến chuyện này nữa.
Thiếp mời đã đưa đến chưa?”
“Tất nhiên là đưa đến rồi.” A Ất nói, “Tiểu gia đã ra tay, ai dám không nhận? Phệ La cũng phải đến.
Chỉ là không gặp được Đông Quân, không biết là có ý tứ gì.”
“Yến hội chuẩn bị sẵn rượu ngon, hắn cùng với Túy Sơn tăng nhất định sẽ ngửi thấy mùi mà đến.” Thương Tễ đi mấy bước, liền quay đầu lại hỏi, “Ngươi còn đi theo chúng ta làm gì?”
A Ất nhanh chóng xòe tay ra: “Đòi phần thưởng a!”
Người đá nhỏ bò lên vai Thương Tễ, thò đầu ra, hướng lòng bàn tay A Ất đập một bông hoa nhỏ bị dập nát xuống.
Thương Tễ liền cười ra tiếng, “Nhìn thấy chưa, đây là bảo bối Cửu ca thưởng cho ngươi, không phải vật phàm tục, mang về cất kỹ vào.
Mau biến đi.”
A Ất nhận lấy hoa nhỏ, thấy Tịnh Lâm đã quay người vào trong điện, muốn cùng Thương Tễ đùa giỡn mấy câu, lại thấy cục đá kia víu chặt lấy cổ Thương Tễ, một đôi mắt đậu đen nhìn hắn chằm chằm.
Hắn nhất thời nghẹn lời, trong mũi hừ mấy tiếng, nắm hoa cảm giác khó chịu nói: “Ra khỏi cửa cũng phải đi cùng nhau, chán ngấy chết rồi! Không cho ta tìm hắn cũng được thôi.
Đại ca, hôm thành hôn ta phải nghênh đón huynh, huynh nhớ để phần cho ta phần rượu mừng đầu tiên đấy.”
“Muốn uống rượu, phải nói thế nào.” Thương Tễ hỏi.
A Ất lập tức hiểu rõ: “Hôm ấy ta khẳng định sẽ gọi huynh một tiếng đại ca thật vang dội!”
“Hiểu chuyện lắm.” Thương Tễ tiện tay ném cho hắn một vật, “Tự đi chơi đi.”
Dứt lời cũng bước vào trong điện.
A Ất nâng vật kia lên ngắm nghía, cũng chỉ là cục đá bình thường, mài đến trắng nõn mượt mà, cũng không nghĩ gì nhiều, tiện tay nhét vào trong tay áo, rồi chắp tay sau lưng, buồn bực chán nản mà đi dạo quanh.
Thương Tễ vừa bước vào điện, cục đá liền thuận theo vạt áo của hắn trượt xuống.
Hắn đặt cành hoa nhỏ xuống, ngón tay nhấn đầu cục đá, “Đi một quãng đường thật xa, mau chén nước đến đây.”
Cục đá bị hắn nhấn cho lăn lộn, dán vào mép bàn chạy một vòng, loạng chà loạng choạng mà mang nước trà trở về.
Thương Tễ không vội cầm lấy chén trà, mà theo hướng lung lay của nó, xoay nó qua lại mấy vòng, gần như muốn nổ đom đóm mắt.
Thời điểm Thương Tễ uống trà liếc mắt vào trong phòng nhìn, lại không thấy Tịnh Lâm đâu.
Hắn tóm lấy cục đá nhét vào trong tay áo, đặt chén lên bàn, bước xuyên qua hành lang uốn khúc, đi qua một cánh cửa nhỏ, ở sau đó là một mảnh vườn hoa thơm cỏ lạ mùi thơm ngào ngạt, cảnh sắc đỏ hồng rực rỡ.
Thương Tễ không đi xa, đến ngồi vào ghế đá dưới gốc cây nở đầy hoa.
Qua khỏi cánh cửa nhỏ này, giống như là đặt chân vào thế ngoại đào nguyên.
Vô cùng cách biệt với thế gian huyên náo, mảnh đất hoa cỏ liên miên không dứt trên ngọn núi này là phòng riêng của hai người bọn họ, người khác không vào được.
Đi sâu vào trong nơi này, xuyên qua ba ngàn hoa cỏ, chính là quan tài của Chân Phật cùng Sanh Nhạc.
Tịnh Lâm sắp thành hôn, tất nhiên là muốn nói mấy câu với mẫu thân y.
Thương Tễ ngửa người vắt tay lên trán, ánh nắng xuyên qua khe giữa giữa trăm ngàn đóa hoa nhỏ vụn mà rơi vào lồng ngực hắn.
Hắn từ từ nhắm mắt lại, chờ đợi một mùi thơm thoang thoảng.
Hắn nghe thấy ngón tay Tịnh Lâm lướt nhẹ qua cành hoa nhỏ, đầu ngón tay trơn mịn, nhẹ nhàng xoa nắn cánh hoa, gãi vào lỗ tai hắn hơi ngưa ngứa.
Thương Tễ thực muốn cười.
Hắn không biết đã nghe bao lâu, lại nghe được tiếng bước chân trên phiến đá từ trong bụi hoa đi ra, chầm chậm từng bước nhỏ trên bậc thềm, lẳng lặng mà đứng trước người hắn.
Thương Tễ giả bộ ngủ say.
Tịnh Lâm đứng một lúc, bỗng nhiên cúi người xuống.
Y tiến đến gần trong gang tấc ngắm nhìn Thương Tễ, đầu ngón tay tô vẽ lên mặt mày Thương Tễ, trượt tới bên môi Thương Tễ.
Sau đó y thật cẩn thận mà chờ đợi một lát, thấy Thương Tễ vẫn cứ bất động, liền nghiêng đầu hôn một cái.
Cánh môi vừa chạm vào, Thương Tễ liền lôi kéo y, đem người ôn vào trong ngực, đuổi theo môi lưỡi y đang muốn rút lui.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Thương Tễ chặn người lại, “Đây là lang quân nhà ai, lại không có quy củ như vậy, không lên tiếng chào hỏi gì mà đã hôn ta, khiến trong lòng ta như có con thỏ đang nhảy nhót.”
Tịnh Lâm nói: “Ta đến trảm yêu trừ ma, thấy ngươi rất…!Rất đẹp mắt, thực đúng là đại yêu quái.”
“Lâm Tùng Quân lúc nói chuyện đều thở gấp như vậy sao.” Thương Tễ cắn cằm của y, “Ngươi muốn trừ bỏ ta như thế nào? Nếu là dựa vào một cái miệng, cũng không khỏi quá coi thường ta.
Huống hồ nói đến đẹp mắt, ta là đại yêu quái, ngươi chẳng phải là tiểu ma đầu sao.”
Tịnh Lâm bị hắn cắn ra vệt hồng, che cằm, nói: “Một kiếm đâm cho cái đuôi của ngươi dựng thẳng lên.”
Thương Tễ ngửa đầu cười to, đỡ lấy hai chân Tịnh Lâm, lắc lư như đang chơi đùa, trêu chọc: “Đâm ta, nhưng ta thù dai như vậy.
Ngươi muốn bồi thường như thế nào?”
Tịnh Lâm nói: “Hẹn gặp nhau trên đỉnh núi, bái một cái là có thể quyết đấu.”
“Ta không muốn kết nghĩa huynh đệ với ngươi.” Thương Tễ nắm lấy tay Tịnh Lâm, kéo về phía mình, “Ta muốn đem ngươi khiêng vào động.”
Hai mắt Tịnh Lâm nhìn hắn, nói: “Ta không đi cùng ngươi.”
“Ngươi được quyền lựa chọn sao?” Thương Tễ cũng nhìn y, “Đã vào trong địa bàn của ta, liền trở thành tâm can của ta.
Ta đem ngươi khiêng vào động, thắp mấy cây nến đỏ, lót thảm hoa ở bên dưới cùng ngươi lăn vài vòng, chính là động phòng hoa chúc.”
Tịnh Lâm ngửi thấy hương hoa trên cổ Thương Tễ, “Nói bậy, còn phải bái đường nữa.”
“Ta không có cha.” Thương Tễ bật cười, “Thiên địa không cần bái, cao đường không cần bái, ngươi ta đối bái sau đó nắm tay nhau, việc này liền thành.
Sau khi xong rồi nên động phòng, đây là điều lệ, điều lệ nhất định phải làm cho xong.”
Tịnh Lâm nói: “Hiểu rõ như vậy, ta thực sự nghĩ rằng ngươi đã từng thành thân qua rồi.”
Thương Tễ cụng trán Tịnh Lâm, nói: “Ta từng thành thân rồi.”
Tịnh Lâm nhất thời hồ nghi nhìn hắn.
Thương Tễ giải thích: “Trong lòng ta đã làm qua cả trăm nghìn lần rồi, nhưng đáng tiếc mỗi lần đều thiếu một người như vậy.”
Tịnh Lâm yên lặng, mặc cho hắn nắm.
Cơn gió trên đỉnh đầu thổi cành cây lay động, cánh hoa lất phất rơi xuống.
Thương Tễ bắt lấy một cánh hoa màu tím hồng, để vào giữa hai cánh môi Tịnh Lâm.
Tịnh Lâm ngậm lấy cánh hoa, nhưng Thương Tễ cũng không thu tay về.
Thương Tễ nói: “Quân thượng đẹp như vậy, trong tay lại là Yết Tuyền kiếm công đức lớn lao.
Hôm nay ta hỏi ngươi một việc, ngươi phải nghiêm túc cân nhắc, nghĩ xong rồi thì trả lời ta.”
Ngón tay kia đặt giữa cánh môi mỏng, kẹp cánh hoa ẩm ướt, ở trên môi Tịnh Lâm cọ ra ánh nước.
“Cùng ta thành thân, có vui vẻ hay không.”
Tịnh Lâm bám vào ống tay áo Thương Tễ, nghe vậy liền cắn đầu ngón tay hắn, trong con ngươi phản chiếu ánh nắng vụn vặt, một mảnh sáng lấp lánh.
Thương Tễ thu tay về, thấp giọng hỏi: “Hả?”
Tịnh Lâm đột nhiên ghé sát đầu lại, đầu lưỡi hàm hồ nói: “Ngươi muốn biết thật sao?”
Thương Tễ đáp: “Muốn a.”
Tịnh Lâm khá là hài lòng: “Không nói cho ngươi biết.”
Thương Tễ liền quơ quơ ngón tay, “Vậy muốn ta phải làm thế nào mới có thể biết được?”
Tịnh Lâm sau một hồi đắn đo suy nghĩ mới nói: “Ngươi lăn mấy vòng, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Ban ngày ban mặt lại muốn đùa giỡn ta như vậy.” Thương Tễ nói, “Đây là việc để buổi tối mới làm.”
Tịnh Lâm nói: “Ngươi cút đi!”
“Vậy thì có cái gì lạc thú.” Thương Tễ nắm lấy cằm y quơ quơ, “Muốn lăn thì cùng nhau lăn.”
Chỗ Tịnh Lâm vừa bị cắn qua giờ đã hiện lên vết hồng hồng, y hừ nhẹ một tiếng nhỏ đến mức dường như không nghe thấy được, trên mặt lại vẫn như bình thường, chỉ nói: “Vậy ta liền không nói cho ngươi biết.”
“Như vậy a.” Thương Tễ rầu rĩ nói, “Đúng là thiên hạ đại năng, một câu nói cũng khó cầu như vậy.”
Tịnh Lâm thoáng nhướng mày, “Quý giá lắm đó.”
Thương Tễ lại đổi giọng nói: “Giờ khắc này ngươi đnag ngồi trên đùi ta, bám vào tay áo ta, ngậm cánh hoa của ta, dính hương vị của ta, chiếm tiện nghi toàn thân ta, cái này phải tính thế nào đây?”
Tịnh Lâm đáp lại: “Không tính toán gì hết!”
Thương Tễ bật cười, cầm lấy cánh tay y, túm về phía mình, nguy hiểm nói: “Ngươi nói không tính toán thì tức là không tính toán gì hết? Ngươi còn chưa có gả cho ta, đã muốn thuần phục ta trước tiên.
Ta lại lại người tùy tiện như vậy sao?”
Tịnh Lâm nắm lấy ngón út của hắn, bị hắn dán sát lại gần phải hơi ngửa ra sau, nhỏ giọng nói: “Ngươi là ca ca ta.”
“Bây giờ lại là ca ca.” Thương Tễ cười vài tiếng, “Muộn rồi! Trong đôi mắt ta nhìn thấy đều là sóng nước óng ánh, nước sắp dâng đến chóp mũi của ta rồi.
Ngươi trêu chọc ta như vậy, cũng đừng hi vọng ta có thể buông tha cho ngươi.”
Thương Tễ nói xong liền đứng dậy, ôm lấy thắt lưng người ta khiêng lên vai.
“Ta thấy ngươi trắng trẻo lại lộ vẻ non nớt, nếu cho vào nồi thì thật là đáng tiếc, vậy nên nằm trên người ta là hợp lý nhất.” Thương Tễ nói xong liền quay người đi, “Chờ sau khi thành hôn, mùa xuân hạ hàng năm sẽ ở Chẩm thiền viên Đông Hải, đông thu thì mang theo ngươi ở nơi này.
Ở trong này ta sẽ xây cho ngươi một gian nhà nhỏ, dùng vàng xây tường, lại lấy hạt châu tốt nhất trên đời này làm thành cửa sổ.
Tịnh Lâm luồn tay vào trong ống tay áo Thương Tễ lấy ra người đá nhỏ, nghe vậy nói: “Xa hoa lãng phí!””
“Chính là muốn xa hoa lãng phí.” Thương Tễ đạp bước lên không, cười to, “Tịnh Lâm của ta phải ngủ giường bạch ngọc, gối lên Thương Long, xuất môn còn muốn mười dặm sen xanh từng bước sinh hương! Thiên hạ này ai dám nói không được?”
Tịnh Lâm ở trên không trung dùng tay áo che mặt, than thở: “Thương đế bị ấm đầu rồi.”
Y còn chưa dứt lời, đã cảm thấy cả người nhẹ bẫng đi, Thương Tễ đã thả y ra trên không trung.
Tiếp đó chỉ trong nháy mắt Thương Long ngâm dài hiện ra, cự thân đón lấy Tịnh Lâm tạo nên ngàn tầng hoa bay.
Thương Long ở trong sóng hoa lật người, gió cuốn bay mái tóc dài của Tịnh Lâm.
Thương Tễ thả Tịnh Lâm xuống, thời điểm quẫy đuôi dấy lên cánh hoa hồng sắc bay đầy trời.
Tịnh Lâm bị xối mưa cánh hoa, cùng cục đá đồng loạt hắt xì một cái.
Cánh hoa vừa rơi xuống hết, lại thấy quái vật khổng lồ kia mai phục tại chỗ, thổi một hơi vào Tịnh Lâm, tiếp đó vươn mình trên đất, ầm ầm lăn lộn mấy vòng.
Tịnh Lâm sợ cánh hoa lại bay lên lần nữa liền ôm lấy cục đá, nhìn con rồng này lăn lộn mấy vòng, y khó giải thích được cảm thấy chính mình như lâng lâng, ở trong mưa hoa đột nhiên cười ra tiếng.
“Vui vẻ.”
Tịnh Lâm đứng thẳng người, hít sâu một hơi, hô to.
“Ca ca!”
Thương Tễ lúc này hóa về hình người, không kịp cất bước, Tịnh Lâm đã đâm sầm vào trong ngực hắn.
Thương Tễ ôm người, cũng không nhịn được cười ra tiếng.
“Ta cùng với ngươi rất tốt.” Ngón út Tịnh Lâm câu lấy ngón tay hắn, ngửa đầu nói, “Ta lúc nào cũng muốn được ở cùng với ngươi.”
Thương Tễ bị ngón tay kia câu lấy khiến cho một thân bá khí cũng phải mềm nhũn, liền hôn y, lại cảm thấy vẫn chưa đủ, liền ôm chặt lấy y, nâng người y lên hung hăng hôn lấy y, hôn đến mức toàn thân hắn cũng muốn nhũn cả ra, mới cảm giác thoải mái hơn một chút.