Nam Thiền

Chương 126: Kinh Trập


Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 126: Kinh Trập


Kim quang né tránh kiếm quang, mơ hồ có chút ảm đạm.

Thương Tễ thừa cơ xông lên, mây mù hỗn độn dưới chân đã tan, biến thành hoa sen xanh liên tiếp nở rộ.
Yết Tuyền kiếm của Tịnh Lâm đã được tái tạo, tơ hồng quấn lấy chuôi kiếm, linh hải vốn đã trì trệ từ lâu lại nóng nảy dâng lên, tựa như sông lớn đổ về biển, đan xen với hơi thở của rồng, đạt đến cảnh giới đại thành.
Hai người bọn họ cùng nhau đạp lên hoa sen, nhằm về phía Cửu Thiên Quân.
Cửu Thiên Quân ở trong ánh lửa đúc ra kim thân Chân Phật, hắn sừng sững không ngã, phất tay một cái nổi lên gió lớn.

Phạn văn lại hiện ra kim quang đại giới.

Tịnh Lâm ra một thế kiếm, kim quang giới kia lập tức chấn động mạnh, tiếp đó Thương Tễ một quyền đập từ trên xuống, kim quang giới không chịu nổi lực này, lập tức vỡ thành vô số Phạn văn.

Nhưng Phạn văn lần thứ hai xoay tròn bay lên, chớp mắt lại hợp thành kim quang giới cản lại.
Thân hình Cửu Thiên Quân biến ảo vô thường, hắn tự xưng là thiên địa, thông hiểu thế gian, vì vậy nhận định vạn vật là hắn, hắn là vạn vật.

Thân thể bây giờ bất quá là một cái túi da để ký túc, lập tức có thể biến hóa ra hình dạng của ngàn vạn thú dữ.
Thiên hỏa đã muốn đốt cháy xuống hạ giới, khiến biển mây cũng sinh ra sương khói.

Huyết lãng cũng ngấm vào tứ phía, tà ma nằm phủ phục không lên tiếng.

Chúng thần cùng bầy yêu hòa hợp một chỗ, ngẩng mặt quan sát trận ác chiến kia, đã muốn đánh đến trời long đất lở.
Con mắt đen của Cửu Thiên Quân sáng rực, hắn mệt mỏi nhắm con mắt xám lại, “Hai người các ngươi cứ u mê không chịu tỉnh ngộ như vậy.”
Ai ngờ từ trong không trung đột nhiên đánh xuống một thương, quang giới trên đỉnh đầu Cửu Thiên Quân ầm một tiếng bắn tóe, Phá Tranh thương đầy sát khí hiện ra, Lê Vanh đã đến trợ giúp.
Cửu Thiên Quân ngước mắt, nói: “Ngươi cũng muốn chết cùng hai người bọn hắn sao?”
Lê Vanh một tay lật thương, hạ xuống trên hoa sen.

Thương thế của hắn chưa lành, trả lời: “Chẳng liên quan gì đến người khác cả.

Ta chỉ có một ước nguyện duy nhất, chính là muốn ngươi chết.

Vì vậy mà có bị bằng hữu xa lánh, giết hết thân nhân cũng chẳng có gì hối tiếc.”
“Ngươi nhìn thì giống quang minh lỗi lạc, kỳ thực lại không phải.

Ngươi muốn ta chết, lại không chịu chính diện đối đầu, chỉ dám bỏ đá xuống giếng.” Cửu Thiên Quân trào phúng cười, “Hôm nay ngươi trợ giúp hai kẻ kia, tương lại bọn chúng cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi.”
“Ta hành sự tự có chủ trương.” Lê Vanh nắm chặt Phá Tranh thương, mắt nhìn thẳng, “Phụ thân dẫn ta lên con đường Tu la đạo, lại không biết rằng Tu la đạo chính là con đường cô độc, không bằng hữu không thân thích.

Ta không cần bất luận kẻ nào tha thứ, những việc ta đã làm cho tới bây giờ, nhân quả báo ứng tự có dự liệu.”

Hắn vừa dứt lời, hung tướng liền ồ ạt tuôn ra, Đông Quân nghiêng người dựa vào bức tường đổ nát.
“Nếu giờ khắc này đã là sinh ly tử biệt, vậy thì để mấy người phụ tử chúng ta hảo hảo nói lời từ biệt.” Đông Quân gõ gõ quạt vào giữa trán, cười nói, “Ta sinh ở biển máu, biển máu là thứ gì? Biển máu chính là căn nguyên cái ác của trời đất.

Rất nhiều năm về trước, Chân Phật sinh ra tư dục, trở thành Cửu Thiên Quân.

Vì muốn khống chế nhân quả luân hồi, Cửu Thiên Quân quyết ý đem căn nguyên cái ác trở thành tẩu thú tự mình nuôi dưỡng.

Nào ngờ nó nhận thức được hết thảy nỗi khổ của thế gian, trở thành một tiểu cô nương có lòng dạ từ bi.

Các ngươi nói xem, thiên địa này có đáng cười hay không, xưa nay nó vẫn luôn yêu thích đùa bỡn vạn vật như vậy.

Nó cho Thanh Dao xuất thân cực ác, rồi lại cho Thanh Dao tâm địa cực thiện.”
Đông Quân nói đến chỗ này, ý cười đã phai nhạt.
“Thanh Dao vốn đã có ý nghĩ hy sinh bản thân vì người khác, lại định liệu được ngày chết của mình sắp tới, những vẫn muốn lưu lại cho ngươi một con đường để tỉnh ngộ.

Nàng gọi ngươi là phụ thân, biết được trong Trung Độ vì biển máu mà cả ngàn vạn người phải chết từ đây không được vào luân hồi, không bao giờ được tái sinh, vì vậy liền thỉnh cầu Sanh Nhạc giúp đỡ.

Sanh Nhạc liền chỉ điểm cho Lan Hải đúc một chiếc chuông đồng, Thanh Dao liền đem vô số linh hồn không chốn dung thân nạp vào trong đó.

Chuông đồng này không phải là vì Tịnh Lâm mà có, nó vốn là cơ hội để cho ngươi lấy công chuộc tội.”
Con mắt xám của Chân Phật mở lớn, nửa bên mặt lệ đã tuôn trào, hắn nói: “Ngày hôm nay ta đáng phải lãnh chịu hậu quả…” Sau một khắc con mắt đen đã nắm giữ toàn thân, thần sắc lập tức trở nên tàn nhẫn, Cửu Thiên Quân nói, “Nếu các nàng là thực tâm đối với ta, thì sẽ không lưu lại thứ tai họa này! Người trong thiên hạ đều phụ ta rất nhiều!”
“Lời đã nói đến nước này.” Thương Tễ xé ống tay áo dính máu, “Liền cho ngươi được thống khoái.”
Cửu Thiên Quân dần trở nên điên cuồng, nửa bên mặt cười to, nửa bên mặt giàn dụa nước mắt, thanh âm của hắn cao thấp chập trùng, “Ta đã ra khỏi luân hồi, đã thành thiên địa, các ngươi có thể làm gì được? Ai cũng không diệt được ta!”
Lê Vanh nâng thương lên đánh tới, Đông Quân theo sát phía sau.

Pháp ấn của Cửu Thiên Quân dâng cao lên, tại hai mặt giáp công kim quang liền nổ tung.
Gió thét gào mây cuồn cuộn, thiên hỏa bốc cháy dữ dội.
Tịnh Lâm rút kiếm ra, đạp bước bay vút lên trời cao.

Trong thời khắc này, y trái lại tâm lặng như nước.

Gió vờn quanh thân kiếm Yết Tuyền, y lướt trên tơ hồng ngang dọc, Thương Tễ từ phía sau nắm chặt cổ tay y, long tức lập tức bao phủ lấy toàn bộ thân kiếm, Yết Tuyền thoáng chốc lại bị tuyết quang che phủ, long văn du tẩu bên trên.
Tuyệt tình kiếm cùng từ bi sen cộng sinh một thân, kiếm quang trên không trung ngưng tụ lại thành hình dáng của Thương Long.

Một rồng một kiếm hòa vào nhau cùng tồn tại, thiên hỏa bị gió thổi càng bùng lên dữ dội, nhắm thẳng hướng Cửu Thiên Quân.
Phá Tranh thương của Lê Vanh mãnh liệt đè xuống Cửu Thiên pháp ấn, tiếp đó Sơn Hà phiến của Đông Quân quét ngang kim quang, hai bên vây giáp khiến Cửu Thiên Quân phải lộ ra kim thân.


Hắn đề chưởng đón lấy, Tịnh Lâm cùng Thương Tễ hợp lực đã bức đến trước người.

Phật tượng thông thiên cùng cự long kiếm quang va chạm vào nhau, ánh vàng ánh xanh nổ tung, Cửu Thiên cảnh ầm ầm sụp đổ.
Kiếm phong Yết Tuyền còn chưa chạm vào kim thân của Cửu Thiên Quân, Cửu Thiên Quân đã kiệt lực hét lên trong cuồng phong: “Ta chính là thiên địa!”
Hai con mắt đột nhiên biến thành màu xám ôn hòa, sương đen vọt người muốn chạy trốn.

Tơ hồng phút chốc đan thành một tấm lưới khép chặt lại, thân rồng của Thương Tễ nhảy lên một cái, từ trên đập xuống, há miệng nuốt sạch đám sương đen kia.
Tịnh Lâm cầm kiếm nhìn lại, thấy cặp mắt xám kia đang nhìn y, Chân Phật nắm lấy thân kiếm, nhẹ nhàng nói: “Con trai ta đã trở thành người rồi…”
Ánh mắt Chân Phật phóng ra xa, bỗng nhiên nở nụ cười.

Sau một kiếm kinh thiên của Tịnh Lâm, phía sau lưng y bỗng hóa ra một bóng hình mờ nhạt như lụa mỏng, Sanh Nhạc trôi nổi trên không, cánh tay duỗi về hướng Chân Phật.
Chân Phật đột nhiên lã chã rơi lệ.
Rất nhiều năm trước, tăng nhân áo vải đứng trang nghiêm bên bờ sông.

Hắn thấy một con thuyền lướt qua, trên thuyền là một nữ nhân chân trần đeo chuông bạc, cánh tay để trần khoác sa mỏng.

Hắn nhìn đến xuất thần, trong chớp mắt kia cảm xúc trào dâng, từ nay về sau không thể quên được kiều hạnh tháng tư ấy.
Chân Phật nắm lấy bàn tay ấy, đầu ngón tay bỗng nhiên hóa ra oánh quang.

Hai người bọn họ đều tan theo gió, biến thành những đốm sáng nhỏ lập lòe.
Vạn vật đều có linh, làm người, hay làm thần tiên, cũng trốn không nổi dục vọng trong tâm hồn.

Thiên địa là thế giới, thế giới nạp sinh cơ.

Đây là vĩnh hằng, không phải là một cái gì đó mà một người có thể thèm muốn.
Đông Quân quay đầu nhìn lại trong đống đổ nát, thấy cảnh tượng những đám mây ập xuống, hóa thành biển lớn oánh quang, uốn lượn quanh người hắn rồi bay ra.

Hung tướng của hắn yên tĩnh lại hóa thành bóng đêm, lệ khí toàn thân cũng tiêu tán theo.
Hư ảnh chuông đồng nhẹ nhàng lay động.
Đông Quân duỗi tay ra muốn chạm vào, chuông đồng kia lập tức ba một tiếng cũng vỡ thành ngàn vạn ánh sáng nhỏ.

Hắn phảng phất thấy được Thanh Dao ngồi xổm giữa bụi hoa, trong lúc hoảng hốt cơn gió tháng sáu nóng bức thổi qua mặt hắn.

Thanh Dao hướng về hắn gọi “Ca ca”.

Đông Quân cười tự giễu, hắn ngửa mặt thở dài, thấp giọng nói: “Ta là tà ma hung ác nhất trong đất trời này…!Ta sao có thể gánh nổi một tiếng huynh trưởng của muội được.

Ta chỉ đến như thế.”
Túy Sơn tăng nhặt Hàng Ma trượng lên, ở phía sau nói: “Tâm nguyện của ngươi đã hoàn thành, về sau muốn đi nơi nào?”
Tâm trạng sa sút của hắn hóa thành hư không, hắn mở quạt ra phe phẩy, nói: “Ta? Thiên địa rộng lớn như vậy tùy tiện đi đâu cũng được.

Hôm nay cha ta chết rồi, trước tiên phải uống mấy chung với ngươi đã.”
Ánh mắt Túy Sơn tăng chuyển về phía Lê Vanh, “Ta còn chưa đánh bại được hắn, vẫn muốn bế quan tu luyện.”
Đông Quân lại nói: “Bây giờ ngươi chỉ cần đạp hắn một cước, hắn liền thua chắc rồi.”
Túy Sơn tăng nói: “Ta sao có thể làm như vậy.”
Đông Quân liền đáp: “Ngươi xem, người như ngươi, nhất định là đời này cầu không được.

Một khi đã như vậy, không bằng ngươi đi cùng ta? Hiện nay tà ma thiên hạ dều đã thành chó của đế quân, chỉ có ta tiêu dao ở bên ngoài, ngươi yên tâm sao?”
Túy Sơn tăng lại nói: “Trong 1400 năm này ta đã tìm hiểu được một chuyện.”
Đông Quân xoay người lại, “Nói nghe một chút.”
“Ngươi tu sinh đạo, không phải áp chế chính mình, chuyện này là ở ngươi.” Túy Sơn tăng mở lòng bàn tay ra, Hàng Ma trượng đã không thể chống đỡ được nữa, gãy ra thành mấy đoạn.

Trên khuôn mặt cứng nhắc của hắn lộ ra một nụ cười, nói với Đông Quân, “Từ lâu ngươi đã không còn là tà ma.

Cái ngươi không hiểu nổi không phải là con người, mà là chính bản thân ngươi.

Đông Quân, từ nay ngươi ta mỗi người đi một ngả, ta không thể giết ngươi.”
Đông Quân ở trong gió cười như có như không, cũng không tiếp lời.

Túy Sơn tăng quay người rời đi, chiếc áo cà sa cũ kỹ từ từ biến thành áo vải, hắn rời khỏi Cửu Thiên cảnh, giống như năm đó hắn dứt khoát rời khỏi bắc địa.
Đông Quân vuốt vuốt chóp mũi mình, trở tay tóm chặt lấy Phệ La đang tính chuồn đi.
Phệ La giãy dụa nói: “Chuyện xấu ta đã làm đủ rồi! Ta muốn về nhà!”
“Mang ta một đoạn đường.” Đông Quân quay đầu lại nói, “Ta cũng muốn về nhà.”
Phệ La hoảng sợ nói: “Ngươi tự về đi!”
Đông Quân cau mày ưu thương nói: “Ta là người cô độc, không có nhà.

Bây giờ Túy Sơn tăng cũng không cần ta nữa, đất trời bao la, lại không có chỗ nào cho ta nương tựa.”
Phệ La thấy vẻ mặt hắn mất mát, trong mắt cô tịch, rõ ràng là một bức tranh mỹ nhân u buồn.

Tâm trạng không khỏi thương tiếc, nhất thời không nhớ ra được bổn tướng của Đông Quân là vật gì, chần chừ nói: “Diêm vương điện rất lạnh…”
Đông Quân liền nhấc chân đi: “Không sao không sao, nghe nói ngươi sở hữu vô số mỹ nhân, ôn hương nhuyễn ngọc.

Để cho ta một người sưởi ấm là được rồi.”
Phệ La chân không chạm đất, trong chốc lát đã bay về phía hoàng tuyền.

Hắn bất tri bất giác bám lấy cánh tay Đông Quân, muốn nói ta hối hận rồi, lại không mở miệng được.
Cửu Thiên sụp xuống, Yết Tuyền kiếm cũng tiêu tán theo.


Áo bào Tịnh Lâm lay động, rồi rớt xuống.

Y đứng trong gió lớn, những chuyện trước kia từng việc từng việc hiện ra trước mắt, y như nhìn thấy ngày ấy, Thương Long phá mây xông ra, biến thành nhân thân nhanh chóng đuổi tới.

Tơ hồng quấn quanh, đầu ngón tay chạm vào nhau.
Thương Tễ đem Tịnh Lâm ôm vào trong lồng ngực.

Thiên hỏa từ trên cao rơi xuống, hai người bọn họ trầm hướng Trung Độ.
Khuôn mặt Tịnh Lâm kề sát lồng ngực Thương Tễ, ngón tay y vẽ lên lưng Thương Tễ, đường nét nhẹ nhàng mở ra, giống như đang họa một con rồng.
“Theo ngươi về nhà.” Tịnh Lâm nói, “Cùng ngươi thành thân.”
Tiếng cười của Thương Tễ dần vang lên, hắn mang người trên không trung thì thầm: “Cầu thân cần mang theo lễ vật, ngươi muốn đưa ta cái gì mới được.”
Tịnh Lâm vòng tay ôm lấy hắn, trầm giọng nói: “Lòng ta yêu ngươi.”
Thương Tễ xoa đầu Tịnh Lâm, nghe vậy liền cười to, ở trong mây gió tùy ý nói: “Ta đây muốn mang ngươi về nhà, làm một đôi tình nhân tiêu dao nhất trên đời này!”
Hai người đã rơi vào Trung Độ.

Giữa bầu trời đêm thiên hỏa đột nhiên xoay chuyển, từ trong tàn tro đột nhiên truyền ra một tiếng chim non nớt, tiếp đó hào quang rực rỡ, một con phượng hoàng dục hỏa bay ra, chính lúc tiếp được hai người bọn họ.
Phù Lê nhất thời nghẹn ngào thành tiếng, siết chặt ống tay áo Hoa Thường, nói với mọi người xung quanh: “Đứa trẻ nhà ta rốt cuộc cũng trưởng thành rồi, sau này không cần đến a tỷ hắn phải che chở nữa.

Ta vừa vui vừng, cũng thấy khổ sở.”
A Ất bay lượn, xuyên qua biển mây mênh mông, vượt qua làn gió vô biên, mang theo đôi tình nhân bay về phía đất trời rộng lớn.
Thương Tễ gối lên lưng A Ất, hai ngón tay véo má Tịnh Lâm, lớn tiếng nói: “Đón tâm can của ta về nhà rồi, ta nhất định phải khiến tam giới không ai là không biết! Từ nay về sau Lâm Tùng Quân đã là người của ta rồi.”
Tịnh Lâm thấy tơ hồng đã bện lại với nhau thành một nút thắt, giữa không trung ngoại trừ gió lớn thì không còn ai khác, y liền gọi: “Ca ca.”
Thương Tễ kề sát đầu vào, đáp: “Ngươi tên gì.”
Ánh mắt Tịnh Lâm sáng ngời, ngón út móc lấy ngón tay Thương Tễ, còn chưa kịp mở miệng.
Phượng hoàng bỗng nhiên hóa về nhân thân, A Ất ôm cánh tay hô to: “Ta chịu không nổi! Các ngươi tự mình đi xuống đi!”
Thương Tễ cũng không nổi giận, mang theo Tịnh Lâm ùm một tiếng rơi vào trong ao.

Bọt nước bắn tung tóe, hai người sát lại một chỗ mười ngón tay đan chặt.

Thương Tễ bỗng nhiên nổi lên trên mặt nước, cười ha ha nghiêng người áp về phía Tịnh Lâm, hắn cụng trán Tịnh Lâm, trong mắt phản chiếu nước ao, đều là sóng nước lấp lánh.
Bầu trời đen kịt dần lui đi, màn đêm chớp mắt tiêu tan, bình minh ngày mới dần hiện.

Mây đen sấm sét cũng lần lượt ngừng lại, gió thổi tan mây đen, mưa đã ngừng rơi.
“Mưa tạnh trời trong.” Thương Tễ cụp mắt hôn lên trán Tịnh Lâm, “Cùng ngươi về nhà ngày ngày vui vẻ.”
Gò má ẩm ướt của Tịnh Lâm kề sát, chóp mũi khẽ cọ, đem giọt nước lăn từ trên tóc mai Thương Tễ xuống liếm đi.
Thương Tễ nắm lấy đầu ngón tay y, nghiêng đầu đem người hôn trở về trong nước.

Sóng nước dập dờn, gió nhẹ lướt qua gợn sóng lăn tăn.
Tuyết lớn hầu như không còn, kinh trập đã tới.
—— chính văn xong ——


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.