Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 12: La Sát 3
Chút máu thấm ở đầu lưỡi Thương Tễ hóa thành linh khí cuồn cuộn, khiến cổ họng hắn tuôn trào ngọt ngào tươi ngon, làm cho hắn không kịp chờ đợi mà lộ ra răng nanh đáng sợ.
La Sát điểu mang theo gió đánh về phía mặt đất, nhưng còn chưa hạ thân xuống, đã bị Thương Tễ tóm chặt lấy ngân trảo, tiếp đó thân hình to lớn của nó bị Thương Tễ quăng mạnh lên không trung.
Nhóm Quỷ sai không kịp lui về phía sau, bị La Sát điểu đâm vào đánh bay tứ tán.
“Còn không bó tay chịu trói!” Quỷ sai quát một tiếng, chuyển thân tung ra trường xích.
Trong tuyết lớn xích sắt từ bốn phía trung đến, giống như chúng xà thè lưỡi, lôi đình vạn quân.
Dưới chân Thương Tễ vội tránh, thân hình mạnh mẽ, từ bên trong xích sắt đan xen dày đặc nhoáng cái đã vượt qua, xoay mình đứng vững vàng trên tấm lưới bằng xích sắt.
Mũi chân hắn đặt tại chỗ dây xích kết lại, bỗng nhiên kéo lên, bốn phía nhóm Quỷ sai đang túm lấy xích sắt kêu lên một tiếng, bị xích sắt lôi theo, đâm vào nhau thành một đoàn.
La Sát điểu thấy thế vọt người muốn chạy, Tịnh Lâm sải bước vượt lên trước, nó như gió lốc bị đụng vào bức tường, oán hận mà lăn lông lốc.
Nó co quắp trên mặt đất, cánh vuốt co rút, hoảng đến tiếng chuông càng lúc càng vang.
Nó phát giác tình huống nguy cấp, lớn tiếng hiện ra bề ngoài quỷ quái, mặt người cùng mặt chim chen chúc trên khuôn mặt, vẻ hết sức đáng sợ.
Nhiều lần, xung quanh bị mùi xác thối bao phủ, trong bụng nó lại nuốt chuông đồng, mưu toan đột phá cục diện bế tắc chạy thoát.
“Chuông đồng ở đâu?” nghiêng thân đỡ lấy Tịnh Lâm, đá La Sát điểu lên cao, ngăn lại Quỷ sai tập kích.
Tịnh Lâm nói: “Trong bụng nó.”
La Sát điểu lăn vòng trên mặt đất, đột nhiên đập cánh nhảy lên, kêu thảm thiết.
Nó không còn phân biệt thứ gì, túm lấy xích sắt của Quỷ sai lôi đến, đem một tên Quỷ sai giống như tờ giấy mà xé tan đầu lâu, sau đó ngửa cổ nuốt xuống.
“Đúng là thứ tham ăn.” Thương Tễ lao đến cạnh La Sát điểu dùng một ngón tay đè nó xuống, ở trong tiếng lộp bộp mà tùy ý cười, thảnh thơi nói: “Vừa vặn, ta chính là ông nội ngươi.”
Vừa dứt lời, Thương Tễ tại chỗ bạo khởi.
Thân như hồng nhạn, đạp tuyết lăng không.
Hắn ước lượng xích sắt, nhóm Quỷ sai chưa kịp chạy trốn, liền bị một luồng sức mạnh cường đạo kéo trở về.
La Sát điểu đã đỏ cả mắt, gặp người liền xé, chỉ nghe thấy nhóm Quỷ sai một mảnh kêu rên, lại bị Thương Tễ lần lượt từng cái một đút cho La Sát điểu.
“Thế nào.” Thương Tễ một cước đạp lên đầu La Sát điểu, vung vẩy xích sắt ở trong trời tuyết vù vù vang vọng, “Gọi một tiếng cha, ngày sau đảm bảo ngươi ăn uống không lo.”
La Sát điểu vùng vẫy lắc đầu, Thương Tễ lại vững vàng đè lại.Đầu óc La Sát điểu choáng váng, đưa mắt nhìn Tịnh Lâm, nó còn chưa giương cánh, đã bị xích sắt trói chặt lại.
Sau gáy trầm xuống, đầu bị cắm xuống đất.
Xích sắt kéo căng, cơ hồ ghìm cổ nó đến biến dạng.
La Sát điểu kêu la thảm thiết, trên mặt đủ loại khuôn mặt phía sau tiếp trước hiện lên xin tha.
.
Truyện Đông Phương
“Ngươi muốn đi đâu” Thương Tễ đá lệch cái đầu hai mặt của nó.
La Sát điểu một bên mặt gào khóc, một bên mặt xin tha, cùng kêu lên nói: “Tha cho ta…tha cho ta!”
“Tha cho ngươi?” Thương Tễ nửa ngồi xổm trước mặt nó, đột nhiên cười lớn: “Tất nhiên là có thể, nhưng ngươi phải trả lời ta mấy vấn đề.”
La Sát điểu một đôi mắt linh hoạt chuyển động, một đôi mắt đáng thương ủy khuất, liên thanh nói: “Ngươi hỏi, ngươi hỏi đi.”
Không đợi Thương Tễ vẫy tay, Tịnh Lâm đã tới bên người.
Tịnh Lâm nói: “Ai cho ngươi chuông đồng?”
La Sát điểu không thành thật mà che mặt, ánh mắt rời rạc, trong miệng khàn khàn mà cười “khanh khách”, không thành thật nói: “Ăn bậy thôi, ăn bậy thôi!”
Tịnh Lâm không cùng nó tranh luận thật giả, chỉ hơi gật đầu, tiếp tục hỏi: “Ngươi cư ngụ ở âm mộ tích thi khí mà biến hóa, hà tất phải chạy đến nơi này tìm kiếm thức ăn?”
La Sát điểu đáp: “Nơi này hương vị tươi ngon.”
Tịnh Lâm không hỏi nữa, La Sát điểu thấy Thương Tễ đứng lên, một bên mặt lộ hung quang, một bên lại ủy khuất cầu toàn mà nói: “Thả ta đi, mau chút.”
Thương Tễ vứt hết xiềng xích trong tay xuống đất, hắn hất cằm nói với Tịnh Lâm: “Quay đi hoặc nhắm mắt, ngươi chọn một cái thôi.”
Sườn mặt Tịnh Lâm bị tuyết che đến trắng nõn, y chỉ rút ra khăn tay, đem ngón tay lau tỉ mỉ, nói: “Đừng để bắn vào y phục.”
“Bắn bẩn cũng không quan trọng, ngươi mặc bộ khác cho ta là được.” Thương Tễ đặt chân trên mặt La Sát điểu, nhìn từ trên cao xuống mà mỉm cười: “Đừng vội, cha chỉ là mổ bụng lấy một món đồ mà thôi.”
La Sát điểu bốn mắt trừng lớn, giãy dụa kịch liệt.
Nó bị xích sắt ghìm chặt cổ, một đập kia bị Thương Tễ đạp dưới đế giày, càng kéo càng thẳng.
Hai mặt La Sát điểu sưng vù, cổ họng kêu hàm hồ, dần dần nghe thấy âm thanh lộp cộp, thân thể đã không còn sức co giật.
Linh khí toàn thân giống như bị tiểu đao róc lột ra ngoài, đến cả xương cốt cũng không tha.
Bốn con mắt nó nhất thời trợn trừng, đi đời nhà ma.
Thương Tễ ngồi xổm ở trong ao mà kỳ sạch tay, đặt lên chóp mũi ngửi ngửi, vẫn còn cảm thấy mùi vị tanh tưởi còn sót lại.
Hắn buồn bực mà vẩy nước, hướng lên bờ phát giận nói: “Thối muốn chết.”
Tịnh Lâm giờ khắc này đang khó khăn chợp mắt, chỉ ở trên cây có lệ mà e hèm, đến mắt cũng chẳng muốn mở ra.
Đêm còn chưa qua, ở bên ngoài đông lạnh đến chóp mũi y đỏ lên.
Thương Tễ thân thể trần truồng mà đứng ở trong nước, tuyết lớn như lông ngỗng rơi xuống vai hắn, nháy mắt liền hóa thành giọt nước.
Hắn như không biết lạnh là gì, đứng chôn trong nước cũng không cảm thấy có gì không đúng.
“Này.” Thương Tễ vung vẩy nước, “Chuông đồng kia thực sự không phải là của ngươi sao?”
Tịnh Lâm chậm rãi kéo thần thức về, “ừ” một tiếng, tính là trả lời.
Y tối nay bị Thương Tễ lấy đi vài giọt máu, tinh thần uể oải, chỉ muốn được ngủ một giấc.
Chỉ nghe thấy tiếng nước rào rào, Thương Tễ ra khỏi nước lên bờ, hai tay chống một cái đã nhảy đến trước mặt Tịnh Lâm, cúi xuống nhìn Tịnh Lâm.
“Phí một phen sức lực, nhưng lại là giả.
Ta dù không có công lao cũng có khổ lao, ngươi căn bản không biết trong bụng nó là cái gì.” Thương Tễ một bên nhấc cánh tay ngửi, một bên dùng chân khẽ đá đá eo Tịnh Lâm, “Còn mùi gì không?”
Tịnh Lâm hết sức mệt mỏi mà trợn mắt, đập vào mắt là bụng dưới cùng hai chân thẳng tắp hữu lực cùng với cả bộ vị bí ẩn trần truồng thẳng thắn của con cá béo không biết xấu hổ này.
Ánh mắt Tịnh Lâm hơi tránh, nói: “Không có.”
Thương Tễ ngồi xổm xuống, tiến đến trước mặt Tịnh Lâm.
Khuôn mặt hắn trưởng thành đến chiếm hết tiện nghi, đôi mắt lại càng là chiếm hết phong thái, cứ như vậy ép thẳng đến trước mặt, khiến cho sâu trong ánh mắt Tịnh Lâm không tự chủ được muốn vội vàng thối lui.
“Ngươi có phải là sớm đã phát hiện, cố ý lừa ta lấy nó ra?”
Trên mặt Tịnh Lâm hơi lộ điểm kinh ngạc, thậm chí có thể nói là “vô tội”, nói: “Ta vì sao phải lừa ngươi.”
Thương Tễ hoài nghi nhìn hắn, nói: “Tối nay nơi chốn lộ ra cổ quái, không giống như là khéo đụng phải, giống như bị người tính kế.
Quỷ sai quay đầu lại đuổi theo chúng ta làm gì?”
Bọn chúng xích sắt trống trơn, không áp hồn, nhất định có kẻ xuống tay trộm trước.
Tịnh Lâm thoáng ngửa ra sau, “Mặc quần áo vào.”
Thương Tễ không lùi mà tiến tới, nói: “Vậy cùng chúng ta có quan hệ gì?”
“Một nhà bốn mạng người đều chết, vụ án này vốn có điểm kỳ lạ, lại đưa tới La Sát điểu, Quỷ sai không tìm được quỷ hồn, chúng ta lại xuất hiện đúng lúc, hắn nghi ngờ cũng là hợp tình hợp lý.”
Bọn họ là bị chuông đồng dẫn đi, nhưng cái chuông lấy ra từ bụng của La Sát điểu lại không phải cái chuông thất lạc kia của Tịnh Lâm.
“Ai muốn dụ ngươi tới?” Thương Tễ nói: “Chúng ta bí mật xuống núi, thần tiên chấp chưởng nơi đây cũng không phát hiện ra ngươi, còn ai có thể biết được?”
Thân phận của Tịnh Lâm vi diệu, thân thể này đến cùng là người hay là yêu, là quỷ hay là thần đến bây giờ cũng khó mà định luận, nhưng từ chuyện xưa mà Thương Tễ biết được, người người đều cho rằng y đã chết.
Như vậy còn ai, ai có thể biết được sự thần kỳ của chuông đồng, cũng hiểu được tính nết của Tịnh Lâm?
“E là không biết.” Tịnh Lâm lạnh cóng đến cứng cả tay, “Chuông đồng rơi vào tay người phàm, linh khí phân tán, khó tránh khỏi có người biết được.
Phàm là có chút tu vi, liền biết được chỗ tốt của nó.
Hắn nếu ly miêu tráo thái tử, chắc là đã có được cái chuông thật, lo sợ ta và ngươi truy đuổi, nên mới thả cái giả đến đây chặn đường.”
Nhưng thời cơ thực quá tốt, ngược lại khiến Tịnh Lâm nổi lên nghi ngờ.
Trong lòng y cũng đã có vài người đáng nghi, chỉ là không đề cập tới.
“Vậy chẳng phải là đã mất tung tích của chuông đồng thật rồi.” Thương Tễ nói.
“Đúng vậy.” Tịnh Lâm lẳng lặng mà nhìn hắn, “Trước mắt chính là thời cơ tốt để ăn ta.”
“Đó là chuyện của ta.” Thương Tễ thiếu chút nữa đem câu “Quản ngươi cái rắm” nói ra, hắn nhịn một chút mới nói: “Ngươi không muốn sống đến vậy sao?”
Tịnh Lâm nói: “Không muốn sống kỳ quái lắm sao?”
Ánh mắt y lúc này đặc biệt đơn thuần, dường như là chân tâm thực lòng mà hỏi một câu, lại dường như từ trước đến nay cũng không tìm được đáp án.
Thương Tễ nhất thời nghẹn lời, hắn vừa muốn phản bác, lại cảm thấy không lời nào để nói.
Tịnh Lâm sống hay chết, liên quan gì đến ta? Chỉ ần ăn sạch y, y liền một đời một kiếp ở bên trong mình, vừa không rời đi, cũng không vứt bỏ.
Như thế là được rồi, một chút tình nghĩa ngày xưa của bọn họ cũng coi như chấm dứt, còn y đến cùng có muốn sống hay không, cùng với việc mình một lòng muốn ăn y có quan hệ gì chứ?
Một bên khác Thương Tễ lại nghĩ trong lòng.
Lão tử chính là không thích.
Vì thế hắn thô bạo từ không trung bắt được quần áo mới tinh, một bên mặc một bên trả lời: “Kỳ quái, hết sức kỳ quái!”
Thương Tễ mặc nửa ngày, thấy ánh mắt Tịnh Lâm vi diệu, muốn nói lại thôi, liền thoáng đắc ý nói: “Ngươi muốn nhìn chỗ nào? Ta cho ngươi khen một câu.
Nếu không phải khen ngợi, vậy không cần mở miệng.”
Tịnh Lâm liền im lặng, đợi hai người nhảy xuống cây trở về, Thương Tễ luôn cảm thấy vạt áo thật đáng ghét, cả người bất tiện.
Một đường lặng yên không tiếng động về đến khách điếm, Tịnh Lâm vừa mới chợp mắt, phía sau đột nhiên bị người bổ nhào tới.
Thương Tễ hung thần ác sát mà nói: “Quần mặc ngược tại sao ngươi lại không nhắc nhở ta?!”
Hắn đem người kéo lại, đã thấy Tịnh Lâm nhắm chặt mắt, như là đã ngủ say.
Thương Tễ vừa giận vừa buồn bực, thấp giọng nói: “Ngươi lại giả bộ!”
Người đá nhỏ từ dưới cái gối chui ra, ngồi ở một bên cười lăn lộn.
Thương Tễ buông Tịnh Lâm ra, nằm ở một bên, buồn bực đến đấm nệm chăn.
Một đôi mắt hung ác nguy hiểm nhìn chằm chằm gò má bình thản như không của Tịnh Lâm, ước gì có thể lập tức cắn y mấy cái.
Ngày hôm sau Thương Tễ ngồi dậy, thấy Tịnh Lâm vẫn chưa tỉnh, liền vớ lấy người đá nhỏ đặt ngồi lên đầu vai, ngáp một cái xuống lầu tìm việc gì đó thú vị.
Hắn học theo bộ dáng của Tịnh Lâm, ném mấy viên ngân châu cho chưởng quỹ, nghe chưởng quỹ ba hoa chích chòe thổi phồng đầu bếp, tùy ý chọn vài món.
“Ngươi có ăn hay không?” Thương Tễ vắt tay lên ghế dựa, nói với người đá nhỏ: “Nói đến cũng kỳ quái, ngươi không có miệng, cũng không ăn linh khí, ngày ngày dựa vào cái gì để sống?”
Người đá nhỏ ngồi trên đầu gối hắn, nắm đôi đũa đến chỉnh tề, một bộ dạng ngồi đợi ăn.
Thương Tễ cảm thấy nó trông thật mắc cười, tâm cũng thấy nó thực đáng yêu, không nhịn được chọc chọc chân nó, xem nó trái phải ngọ nguậy, tức giận đá mình mấy cái, tâm tình rất là vui sướng.
Đang đùa giỡn với nó, chợt nghe giữa sảnh có người đang xì xào bàn tán.
“Hôm nay vừa mới xảy ra vụ án lớn! Trần lão đầu nhà ở phía tây bán đồ chơi làm bằng đường ngươi có biết hay không? Sáng nay hàng xóm nhà lão báo quan, nha phủ phái người đến phá cửa, cửa mở ra, ôi! Một nhà năm miệng ăn, đều chết cả rồi!”
Năm miệng ăn?
Thương Tễ trong lòng hơi động.
Không phải là bốn sao?.