Nam Thiền

Chương 115: Làm Mai


Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 115: Làm Mai


Thương Tễ cùng Tịnh Lâm thường xuyên tới thăm Sơn Nguyệt, cửa ải cuối năm sắp tới, Sơn Nguyệt hoạt động càng lúc càng bất tiện.

Một hôm hai người cùng nàng nói chút chuyện nhà, thần sắc nàng có chút mệt mỏi, nhìn tinh thần càng lúc càng uể oải suy sụp.
“Trước mắt đã được tám tháng.” Phù Lê nói với Tông Âm, “Cho đến tận lúc lâm bồn, một khắc cũng không được phép sơ sót.

Nàng mang thai giao long, đến lúc đó bất luận ra sao, ngươi cũng phải ở bên cạnh nàng.

Gần một tháng nay ta thường xuyên trò chuyện cùng nàng, Tông Âm.”
Tông Âm dời mắt từ cửa sổ về.
Phù Lê nói: “Tuy rằng ta không hiểu tình ái nhân gian, cũng hiểu được hai người là lưỡng tình tương duyệt.

Nàng hết lòng tin tưởng ngươi, ngươi vạn lần đừng phụ lòng nàng.”
Tông Âm nói: “Ngươi có nắm chắc việc sinh đẻ lần này không?”
Phù Lê do dự chốc lát, “…!Nếu không bị người khác quấy rối, liền có thể toàn tâm chuyên chú.”
“Được.” Tông Âm hất vụn tuyết trước mặt xuống, nói với Phù Lê, “Ta có một chuyện cần nói với ngươi.”
Phù Lê thấy thần sắc hắn trang nghiêm, lập tức bảo: “Ngươi nói đi.”
“Nếu như là mẫu tử bình an, sau này ta sẽ chuyên tâm tu thiện, báo đáp thiên ý.

Nhưng nếu…” Tông Âm nói, “Nếu như ta phúc phận không đủ, cầu xin ngươi hãy bảo vệ thê tử ta.”
Phù Lê nói: “Chắc sẽ không đến mức ấy đâu.”
Tông Âm liền quay sang nhìn, trong phòng Tịnh Lâm cùng Thương Tễ ngồi cạnh nhau, Sơn Nguyệt dựa vào ghế mỉm cười nói chuyện cùng hai người.
Hắn nói: “Ta chỉ muốn thay nàng ấy cầu phúc.”
Thương Tễ nếm thử nước nóng, Sơn Nguyệt dịu dàng nói: “Gần đây đã khiến các huynh đệ phải vất vả rồi, vừa làm lại sân trong viện, lại còn làm thêm địa long trong nhà.

Ta cũng sắp đến lúc phải lâm bồn rồi, thời điểm đó xuân về hoa nở, nhất định phải tới uống rượu mừng đó.”
“Cả một đám người trông nom nó ra đời, tình cảm tất nhiên là không giống với người bình thường rồi.


Nếu Tông Âm đã gọi ta một tiếng đại ca, vậy ta chính là đại bá của tên tiểu tử này.” Thương Tễ bảo, “Chờ đến lúc nó ra đời, ai mà dám không nể mặt chứ.”
Sơn Nguyệt cười đáp lời, lông mày nàng lại chậm rãi nhăn lại.
Tịnh Lâm nghe lời đoán ý, hỏi: “Có cần ta gọi Phù Lê đến không?”
Sơn Nguyệt lắc đầu, cố gắng chịu đựng đỡ bụng nói: “Nó đang động thôi, không cần phải gọi tỷ tỷ làm gì.”
Tịnh Lâm hỏi: “Nó thường xuyên động sao?”
Sơn Nguyệt cười nói: “Rất hay động.”
Ánh mắt Tịnh Lâm có chút tìm tòi nghiên cứu, y nhìn Sơn Nguyệt, lại hỏi: “Là đang xoay mình sao?”
Sơn Nguyệt hơi dời nửa người dưới, để cho chân thoải mái hơn một chút, mới giải thích: “Là đang đánh quyền.

Mặc dù không biết là tiểu tử hay là khuê nữ, nhưng cái tính này giống y như cậu của nó.”
Tịnh Lâm gật đầu, Thương Tễ nhìn bộ dạng của y, liền biết y kỳ thực cái hiểu cái không, trong lòng chắc đang tò mò lắm.

Thương Tễ liền cười nói với Sơn Nguyệt, “Ngày sinh cũng sắp tới gần rồi, phu nhân chỉ cần để tâm tình thoải mái là được rồi.

Cái xích đu kia cũng đã nới rộng chỗ ngồi buộc thêm dây thừng, sau này hai mẹ con có thể cùng nhau chơi đùa.

Viện tử này tuy rằng không lớn, nhưng lại là do phu thê hai người hợp ý hợp lực tạo nên, ta xem cũng không còn gì phải sửa lại nữa đâu.”
“Có thể ở là được rồi.” Sơn Nguyệt nói lúm đồng tiền khẽ hiện, “Tông ca cũng không thích ở nơi đông người, nếu như ở trong thôn làng mà dựng tường cao, ngược lại sẽ khiến mọi người chê trách.

Lúc ta cùng huynh ấy chuyển đến sống ở đây, cũng chính là muốn nửa đời sau sẽ ở lại chỗ này.

Sân nhỏ cũng có chỗ tốt, chỉ là nếu như tiểu Sơn trở về, vậy thì cần Tông ca phải xây thêm một gian phòng nữa.”
“Trước nay vẫn luôn nghe thấy cái tên này, không biết giờ người đang ở đâu?”
“Mấy năm trước nó theo người bên tiêu cục vận chuyển hàng hóa, vào kinh đô theo sư phụ học trù nghệ rồi.


Thời điểm ta thành thân với Tông ca nó không kịp trở về, lần này sinh con, trong thư nói nhất định sẽ quay về.” Sơn Nguyệt vỗ về bụng, nhẩm tính ngày, “Ta tính thời gian, chắc là trước tết mấy ngày, mọi người vừa vặn có thể tập hợp lại cùng nhau náo nhiệt một chút rồi.”
“Ta rất ít khi ăn tết.” Thương Tễ nhìn về phía Tịnh Lâm, “Tịnh Lâm của chúng ra cũng rất ít ăn tết, tính toán một chút, đây là lần đầu tiên hai chúng ta cùng nhau đón giao thừa nhỉ?”
Tịnh Lâm ừ một tiếng, chần chừ nói: “Những năm trước cũng không nhớ rõ những ngày này.”
“Không đủ.” Phù Lê đi vào cửa, nói: “Ta và Cửu ca cũng đã nhiều năm không cùng đón tết.

Ta đã sai người đi báo tin cho A Ất rồi, bảo hắn sang đây cùng ăn tết, cũng đỡ cho nó lại ra gây chuyện thị phi.”
“Như vậy là tốt nhất.” Thương Tễ nói, “Ta với A Ất rất hợp ý nhau, cũng đang nghĩ muốn gọi hắn đến.

Những năm qua vì đủ loại lý do, nếu năm nay đã tập hợp lại với nhau, không bằng say một trận mới được.”
Ý trong lời nói của hắn ngoại trừ Sơn Nguyệt, còn lại ai cũng hiểu.

Ngày sinh tính toán là năm sau, năm nay vừa vặn tụ tập lại ngàn năm có một, cũng là nghỉ ngơi một chút trước sóng gió.
Tông Âm cầm tay Sơn Nguyệt, “Sẽ theo ý của nàng hết, hôm nay ta sẽ lên trấn một chuyến chuẩn bị đồ ăn tết.

Năm nay thân thể nàng bất tiện, mọi việc không cần suy nghĩ nhiều, cứ giao cho ta là được rồi.”
“Ngươi không tiện lộ diện.” Phù Lê bảo, “Phân giới ty ngọa hổ tàng long, nếu gặp xui xẻo thì không đáng.

Để ta với Thương Tễ đi cho.”
Thương Tễ nghe vậy liền duỗi chân ra, thản nhiên nói: “Đã lâu như vậy rồi, mà vẫn còn chưa sửa được xưng hô vậy hả?”
Phù Lê ủ rũ trong lòng, cũng chẳng thể làm gì được hắn, chỉ có thể năn nỉ: “Đi thôi, đi sớm còn có thể về trước khi trời tối.”
Thương Tễ dùng cẳng chân dài chạm nhẹ vào chân Tịnh Lâm, đứng dậy nhỏ giọng nói với y: “Đi một lát sẽ về ngay.”
Tịnh Lâm vẽ một cái phù chú đơn giản vào lòng bàn tay hắn, hai người ngoắc ngoắc ngón út, Thương Tễ liền cùng Phù Lê ra khỏi cửa.
Cửa đóng lại, Thương Tễ liền thu lại thần sắc.

Hắn nói: “Phía sân sâu cần thêm một đạo tị thủy phù, núi này bên trong kênh rạch chật hẹp, nếu kẻ đến đây rất giỏi chơi trò dùng nước, muốn nhấn chìm nơi này dễ như trở bàn tay.”

“Cửu tẩu nói phải.” Phù Lê chết lặng, “Vẫn là Cửu tẩu suy nghĩ chu toàn.”
“Gọi thế này khiến ta nghe thực thoải mái.” Thương Tễ nhìn lại cười, “Hoa Thường nói thế nào?”
“Tiểu hồ ly kia chẳng nói gì cả, bảo ta sang chỗ khác chơi đi.

Ta cũng không rõ vì nguyên do gì, chỉ là nàng không chịu đến.” Phù Lê không nói rõ ràng, đã đoán trước được Thương Tễ chỉ là một con cá chép gấm, nào có mặt mũi lớn như vậy có thể gọi được Hoa Thường đến chứ?
Thương Tễ nói: “Ngươi sai người nói với nàng một câu.”
“Nói cái gì?”
“Nói chủ tử nàng mời nàng đến ăn cưới.” Thương Tễ đẩy cửa viện ra, nhìn bầu trời xám xịt, “Nàng ta nhất định sẽ đến.”
Nửa tháng sau gió êm sóng lặng, không có tin tức của Đông Quân, cũng không có tin tức của phân giới ty.

Ngược lại tu vi của Tịnh Lâm có chút tăng tiến, long tức trong cơ thể y cùng với Thương Tễ phối hợp lẫn nhau, bổn tướng của Thương Tễ lại không có gì thay đổi.
Một buổi sáng tinh mơ, thiếu niên lang ăn gió nằm sương một đêm cởi mũ áo ra sau, giơ tay ra đang chuẩn bị gõ cửa.
“Này ai vây!” A Ất vỗ cái đầu đầy tuyết, hai con mắt sáng rực liếc ngang sang Sơn Điền, “Con mẹ nó, ngươi thực là bám dai như đỉa!”
Tay Sơn Điền chững lại, xoay người sang nói: “Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Ngươi đi theo ta?”
A Ất phì một tiếng, như uống phải nước sôi nói: “Đi tiểu một bãi rồi tự soi lại cái mặt mình xem, có giống quốc sắc thiên hương không mà khiến gia gia ta phải đi theo? Ta còn thật muốn hỏi, nơi này xa xôi hẻo lánh, nếu như không phải là ngươi đi theo ta, thì ngươi tới đây làm cái gì?”
Sơn Điền giấu tay vào trong áo, “Ta tới làm gì, mắc mớ gì tới ngươi.”
“Vậy thì đừng có mà làm chướng mắt ta.” A Ất ngửa đầu, “Ai đi đường nấy.”
Thế nhưng trong phạm vi mười dặm xung quanh đây cũng chỉ có một cái viện tử này, thế nào cũng thấy giống như đối phương không thể đi nhầm cửa được.

Hai bên giằng co mãi không xong, bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Sơn Điền dựng thẳng cây côn bọc vải, “Ta tìm a tỷ của ta, ngươi muốn làm gì?”
“Ta cũng tìm a tỷ ta.” A Ất nói, “Khắp thiên hạ này chỉ một mình ngươi có a tỷ hay sao?”
“A tỷ ta tên là Sơn Nguyệt.” Sơn Điền ôm cánh tay, “Trước kia sống ở thân Sơn Liên, tậm địa thuần khiết hiền lành, gả cho người ta rồi liền sống ở nơi này.

Ngươi chắc là nhận lầm chỗ rồi?”
“Ta quản a tỷ nhà ngươi tên là gì.” A Ất không phục, “A tỷ ta tuy rằng tâm địa không quá thiện lương, nhưng mà lại rất xinh đẹp! Huống hồ bây giờ a tỷ ta đang ở trong ngôi nhà này, đây chính là địa bàn của gia gia ta.”
Sơn Điền có chút không kiên nhẫn, hắn tiến lên vài bước, “Đứng ở bên cạnh đợi đi, nếu ngươi dám bước qua cánh cửa này, ta liền động thủ.”
A Ất cười lạnh, hắn giành trước nhảy đến cạnh cửa.


Không chỉ không đứng ở một bên, mà còn dùng sức nhảy nhót mấy cái, “Ta không chỉ có đến, ta còn đạp đấy! Ngươi có thể làm gì được nào?”
Sơn Điền giương cao cây côn chuẩn bị đánh, đương lúc hai người bọn họ đang giằng co, cửa viện cạch một tiếng mở ra.
A Ất vừa thấy người, lại càng hăng hái hơn, hắn cơ hồ là vồ tới, hô to: “A! Tỷ!”
Phù Lê rùng mình một cái, một cước đạp bay hắn ra, trách mắng: “Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi! Chẳng ra cái thể thống gì cả! Đầu lưỡi dính cái gì vậy, nói còn không rõ ràng!”
A Ất ôm lấy cái chân bị Phù Lê đá, nói một tràng: “Tỷ đạp ta làm cái gì? Ta ở trong gió tuyết phi nước đại chạy suốt 800 dặm đường tới! Không phải tỷ nói muốn sinh con sao? Nhìn thấy không giống lắm, sao không ở trong nhà mà ấp mấy ngày có phải tốt hơn không, tự dưng chạy đến nơi xa xôi như này làm cái gì!” Hắn đắc ý nói với Sơn Điền, “Đã nhìn thấy chưa? Đây là a tỷ của ta, đây là nhà của ta!”
Sơn Điền nghi ngờ lui lại vài bước, mành trong phòng vừa lúc vén lên, Sơn Nguyệt đứng ở cửa cười khanh khách mà gọi: “Tiểu Sơn! Mau vào trong nhà! A tỷ đang chờ đệ đấy.”
Sơn Điền trên mặt nở nụ cười, bước qua cửa tiến vào, không quên nói với A Ất một câu: “Đừng khách sao, mời khách nhân vào trong nhà ngồi!”
A Ất đứng dựa vào một bên cửa, hắn trông thấy Sơn Điền nói cười thân thiết với Sơn Nguyệt, liền quay sang hỏi Phù Lê: “Tỷ thấy ta sao chẳng có chút vui vẻ gì thế?”
Phù Lê nói: “Ngươi đứng thẳng người lên cho ta!”
A Ất xẹp miệng: “Hai ta chắc không phải ruột thịt rồi…”
“Còn dám lẩm bẩm nữa.” Phù Lê lại đạp cho hắn một cước, “Trong thư đã nói rất rõ ràng rồi, ngươi đã đọc được cái gì thế?”
“Ta vội vàng đến gặp tỷ mà.” A Ất phẫn nộ, “Viện tử này cũng quá nhỏ đi, so với cái của Tịnh Lâm còn nhỏ hơn.

Tỷ làm sao mà ở đây được? Ban đêm trở mình một cái chắc phải lăn ra ngoài cửa mất.”
Phù Lê thấy hắn nói không giữ mồm giữ miệng, liền muốn quất cho hắn một trận.
Trong sân có người đi tới, Thương Tễ vén mành lên, cùng Tịnh Lâm tiến vào.

Hắn thở ra một hơi lạnh, cười nói với A Ất: “Vóc dáng cũng cao hơn rồi đấy.”
“Đại ca!” Ánh mắt A Ất đảo qua đảo lại mấy người này, hỏi: “Hôm nay là ngày gì vậy, sao các người lại tụ tập cùng một chỗ thế này?”
“Ăn tết.” Tịnh Lâm cởi áo lông cừu xuống, thản nhiên nói, “Ngươi đã lớn rồi, cũng nên làm mai, không phải đều nói thành thân rồi người sẽ chững chạc hơn sao.”
“Ta chẳng hiểu cái gì cả.” A Ất nói, “Cái kia của hai ngươi ta cũng không hiểu.”
“Không hiểu thì sợ cái gì?” Thương Tễ giơ tay ôm lấy bả vai A Ất, “Để ta giúp ngươi nhìn một cái xem nào.”
A Ất hãi hùng khiếp vía mà nhìn về phía trước, Sơn Điền cũng vừa vặn nhìn sang, hắn nhất thời xù lông lên, nhảy một cái cao ba thước, “Chó má! Ta không theo!”
Trong phòng ngưng đọng giây lát.
Phù Lê: “…Ngươi nói mê sảng cái gì đấy!”
A Ất đã rợn cả tóc gáy, hắn thấy mấy người trong phòng này ai cũng có ý xấu cả, càng ngày càng cảm thấy a tỷ muốn làm mai cho hắn.

Hắn nhanh chân muốn trốn, cánh tay Thương Tễ lại như kìm sắt cản hắn lại.
A Ất hoảng hồn, rầm một tiếng quỳ xuống, ôm lấy đùi Phù Lê, tình chân ý thiết mà lớn tiếng: “Tỷ! Ta không muốn làm đoạn tụ! Lông mao của ta còn chưa có đủ dài đâu!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.