Nam Thiền

Chương 104: Huynh Đệ


Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 104: Huynh Đệ


Lê Vanh từ trong án vụ phức tạp ngẩng đầu lên, hơi cao giọng, lặp lại một lần: “Giết?”
“Lâm Tùng Quân giết bắc Thương đế.” Người phòng giữ bất an cúi đầu, quỳ trên đất ngừng một lúc, mới một lần nữa nói, “Sau khi Lâm Tùng Quân hạ giới tuyết lớn trong Trung Độ đã ngừng, y liền tự mình đi tới phương bắc.

Quân thượng, tường cao phương bắc giờ đã trở thành quần sơn, từ bên bờ bắc cho đến mãi chỗ cũ của huyết hải, ở giữa phàm là đại yêu dựa vào danh hiệu Thương đế để tự xưng sơn vương, toàn bộ đều chết dưới kiếm của Lâm Tùng Quân.”
“Tịnh Lâm hạ giới mới được nửa tháng.” Lê Vanh đứng dậy, “Tại sao đến ngày hôm nay mới báo tin? Phân giới ty các nơi đều bất tỉnh cả rồi à!”
“Không phải phân giới ty các nơi giấu không thông báo.” Người phòng giữ khẽ nuốt nước bọt, ngẩng mặt lên, run giọng nói, “Mà là khi Lâm Tùng Quân rời đi không còn yêu quái nào sống sót, không có ai bẩm báo với phân giới ty.

Quân thượng! Việc này không phải chuyện nhỏ, cần phải trình lên với Quân phụ.

Phân giới ty ở phía bắc đã nhiều lần xin gặp Lâm Tùng Quân, đều bị Lâm Tùng Quân coi thường không để ý tới.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, phương bắc chỉ sợ sẽ sinh biến!”
“Y giết bao nhiêu…” Lê Vanh không nói nên lời, “Y giết bao nhiêu yêu quái.”
“Một trăm linh tám.” Phòng giữ nói, “Đều là giả danh Thương đế.”
Chỉ trong giây lát Lê Vanh đã trấn định lại.

Hắn nói: “Cứ đúng tình hình mà bẩm báo, phụ thân ở bên kia muốn giấu cũng không được.

Tịnh Lâm có khẩu lệnh được phép chém giết của phụ thân, còn đứng hàng quân thần, Chém giết lũ yêu quái chính là có công! Nói cho phân giới ty các nơi trong Trung Độ, không cần phải kinh hoảng.”
“Còn một chuyện nữa phải báo cho quân thượng.”
“Nói.”
Phòng giữ tiến lên quỳ gối xuống, gấp rút nói: “Lâm Tùng Quân thâm nhập vào chỗ ở cũ của huyết hải, cũng đang tra xét lại vụ án trước kia! Mấy tháng trước quân thượng lệnh cho chúng ta tiêu hủy miếu cũ, Lâm Tùng Quân đã truy tra ra được đầu mối rồi! Quân thượng, phải làm sao mới ổn đây?!”
Việc này hết sức bí mật, chính là trong Cửu Thiên cảnh cũng không có ai biết rõ.

Tịnh Lâm bất quá mới xuất quan được mấy ngày, sao nhanh như vậy đã tra ra chỗ đó?
Lê Vanh mặt ủ mày chau, hắn suy nghĩ chốc lát, đột nhiên bước nhanh đi ra ngoài.
Truy hồn ngục chấn nhiếp biển máu dư lưu, cách khá xa với đại điện của Cửu Thiên Quân, xưa nay Lê Vanh đi yết kiến đều phải đi từ sớm.

Nhưng hôm nay hắn vội vã đi không phải hướng đại điện Cửu Thiên Quân, mà là đi đến Kinh luân các nơi cất giấu thần thuyết phổ cùng các tác phẩm kinh điển của thiên hạ.
Lê Vanh cấp tốc bước lên bậc thang gỗ, xuyên qua biển sách rộng lớn.

Trong các trôi nổi những viên dạ minh châu, lộng lẫy tựa như biển sao của thiên hà.

Lê Vanh cũng không có tâm trạng ngắm nhìn, lúc hắn lên đến đỉnh các đã thấy một người mặc áo thiên thanh đang đứng quay lưng lại, tay cầm cuộn giấy lật xem.

“Tịnh Lâm…” Lê Vanh thả lỏng ngữ khí, “Ngươi…”
“Chờ một chút.” Tịnh Lâm cũng không ngẩng đầu lên, lật trang sách, “Ngươi muốn nói gì?”
Lê Vanh đến gần, mới phát giác Tịnh Lâm không phải là đang nói chuyện với hắn.

Di Ninh hiền giả ngồi ngay ngắn giữa biển sách, thoáng hạ thấp người với Lê Vanh, sau đó nói với Tịnh Lâm: “Ngươi năm lần bảy lượt tiền trảm hậu tấu, không hề có tâm muốn hối cải, ta muốn vạch tội ngươi.”
“Đại điện luôn mở cửa.” Tịnh Lâm đọc nhanh như gió, “Cứ tự nhiên muốn làm gì thì làm.”
Di Ninh hỏi: “Ngươi vì sao phải giết Thương đế.”
“Ta giết chính là loại vô danh tiểu tốt.” Tịnh Lâm hơi quét mắt liếc hắn một cái, “Công đức của Thương đế có ghi vào thần thuyết phổ, đặt ngang hàng cùng với phượng hoàng trên trang giấy, đây là danh hào phụ thân tự mình đề bút trao tặng.”
“Nhưng phụ thân cũng chưa từng nói qua, từ nay về sau nghiêm cấm người khác không được sử dụng danh hiệu này.” Di Ninh nói, “Ngươi hành quyết vượt quá giới hạn.”
“Đúng là như vậy.

Nếu phụ thân không nhắc gì tới chuyện này, như vậy để hôm nay ta nhắc lại cũng không muộn.” Tịnh Lâm hơi nghiêng người, nhìn về phía Lê Vanh, “Vừa vặn có sư huynh ở đây.

Ta đang tra cứu hồ sơ, quân thần có quyền ra mệnh lệnh đặc biệt.

Mệnh lệch đặc biệt của ta là, từ nay về sau, thiên địa tam giới nghiêm cấm người khác được sử dụng hai chữ Thương đế.”
“Trò đùa.” Di Ninh nóng nảy, “Cái gọi là quyền ra lệnh đặc biệt cần phải trải qua sáu quân hội thẩm mới có thể chấp hành!”
“Vậy liền đi mời.” Tịnh Lâm lạnh giọng.
“Chín trăm năm trước đại nạn huyết hải, ngươi cũng như vậy tùy ý hành sự.” Di Ninh bỗng nhiên đứng dậy, “Tiên cực hình không giúp ngươi nhớ lâu, bây giờ ngươi còn muốn giẫm lên vết xe đổ!”
Tịnh Lâm chậm rãi khép lại quyển sách, trang giấy ở đầu ngón tay y rầm một tiếng khép lại, y nhìn Di Ninh, “Bây giờ ngươi cũng nên gọi ta một tiếng quân thượng.”
Di Ninh đứng lên, hắn gần như không nhận ra người nói ra câu này là ai, “Ngươi muốn phân chia cấp bậc với ta.”
Tịnh Lâm đáp: “Cấp bậc giữa ngươi ta từ lâu đã phân rõ.”
Di Ninh giận dữ mà cười: “Quân thượng, xin nhận một cái vái đầu của ta!”
Hắn nâng hai tay lên, cung kính mà vái một cái, sau đó cũng không thèm quay đầu lại phẩy tay áo bỏ đi.
“Vì một cái danh hiệu, khiến Di Ninh tức giận tuyệt đối không phải việc làm sáng suốt.”Lê Vanh nói.
“Sự vụ trong truy hồn ngục rất bận rộn.” Tịnh Lâm nói thẳng, “Ngươi muốn nói gì cứ việc.”
“Ngươi vì sao lại giết bọn hắn.” Dư quang Lê Vanh liếc nhìn về phía tập hồ sơ Tịnh Lâm cầm trên tay.
Tịnh Lâm nhìn lại hắn: “Làm theo lệnh thôi.”
“Đại yêu có vô số, cố tình lại chỉ giết những kẻ mạo danh Thương đế.”
Tịnh Lâm đáp: “Đây là mệnh lệnh của phụ thân.”
“Tịnh Lâm.”
“Ta phụng mệnh làm việc.”
“Tịnh Lâm.”
“Yết Tuyền kiếm phụng mệnh mà sinh.”
“Tịnh Lâm!”

Hồ sơ đột nhiên bị quẳng xuống đất, Tịnh Lâm quay người lại.

Khí thế của y khiến người buốt lạnh, ánh mắt tối tăm.

Mặc dù đến thời khắc này tất cả mọi người đều giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng không thể nào xóa sạch dấu vết khắc cốt âm hàn khi y bị giam cầm trong quan tài đá để lại.

Y tiến vài bước, đến gần Lê Vanh.

Lê Vanh không khỏi thở dốc, cảm giác ngột ngạt này khiến hắn miễn cưỡng lui lại mấy bước.
“Không muốn lợi dụng cái tôn xưng huynh trưởng này.” Ánh mắt Tịnh Lâm lạnh lùng, y lạnh giọng, “Ngươi thích nói chuyện quanh co lòng vòng, chuyện tới hiện giờ ngươi còn muốn thăm dò.

Ngươi đang sợ cái gì? Ngươi đã nắm giữ quyền cao chức trọng trong tay.

Không cần giấu diếm, Lê Vanh, cho dù có giấu tài thì cuối cùng cũng phải có một trận chiến.”
“Ngươi còn nhớ hắn.” Lê Vanh hỏi ngược lại, “Đúng hay không?”
“Ngươi đang nói cái gì?” Tịnh Lâm chế giễu, “Ta bất quá là muốn hỏi ngươi, Thanh Dao đang ở đâu?”
“Ngươi vẫn đang tra!” Lê Vanh đột nhiên im bặt.
“Ta bế quan một hồi, nhưng những chuyện đã xảy ra vẫn còn nhớ rất rõ ràng.” Tịnh Lâm hơi lùi một bước, “Hài đồng ở phía nam tự dưng mất tích, có tiểu quỷ ở trong Thất Tinh trấn làm chứng.

Cửu Thiên môn muốn hài tử để làm gì? Hoặc là nói phụ thân muốn hài tử để làm gì? Ta ngủ một giấc, Thanh Dao liền biến mất.

Ta đã lật tung đống hồ sơ đều không có dấu vết của nàng, nàng đi đâu rồi, các ngươi hẳn là trong lòng biết rõ ràng.”
“Ta đã nói rồi.” Lê Vanh khôi phục như thường, “Ở trước quan tài đá ta đã nói với ngươi, Thanh Dao chính là biển máu.”
“Ngươi nói dối.”
Tịnh Lâm giơ tay, vô số hồ sơ hỗn loạn lập tức bay lên.

Trong đỉnh các mênh mông vô bờ đều là minh châu, ảo cảnh trong khoảnh khắc liền bao phủ hai người bọn họ.

Hồ sơ trong ánh mắt Tịnh Lâm bỗng nhiên mở ra, cực nhiều những nét mực to nhất thời ồ ạt tuôn ra.
“Lê Vanh.” Đầu ngón tay Tịnh Lâm xẹt qua một hàng chữ, “Thời điểm Cửu Thiên môn vừa lập đã quy về dưới trướng phụ thân, trải qua hoạn nạn biển máu, chém giết Thương Long có công đức vô lượng, Cửu Thiên cảnh lập tức phong hai chữ Sát Qua liệt hàng quân thần.”
Lê Vanh nói: “Thần thuyết phổ ghi chép tỉ mỉ xác thực, ngươi đến cùng là muốn nói cái gì?”
“Nếu thần thuyết phổ ghi chép tỉ mỉ xác thực.” Những nét mực bên cạnh người Lâm Thần thoáng chốc nhằm về phía Lê Vanh, y hỏi: “Thanh Dao ở đâu, Đào Trí ở đâu?”

“Quân phụ thu nhận tám nghĩa tử.” Lê Vanh đáp, “Đào Trí phản bội đạo nghĩa, tên họ không xứng được ghi vào.”
“Ngay cả sống chết cũng không nói rõ ràng.

Vậy thì Thanh Dao thì sao?”
“Thanh Dao.” Lê Vanh mím chặt môi, “Thanh Dao thân phận đặc thù, không tiện ghi vào.”
“Ngươi lại nói dối.” Ánh mắt Tịnh Lâm lạnh lùng.
“Thanh Dao là biển máu, Cửu Thiên môn vì trừ ma mà lập, lẽ nào ngươi muốn phụ thân phải viết rõ trên đó là đã giết chết nữ nhi sao!” Lê Vanh lên tiếng, “Ngươi muốn điều tra chuyện gì? Ngươi mau dừng tay lại.

Thế cuộc bây giờ không giống với 900 năm trước, thế gian đã không còn tà ma, công dụng của Lâm Tùng Quân đối với phụ thân chỉ đến thế mà thôi, ngươi chớ nên chọc giận hắn!”
“Các ngươi làm thế nào phát hiện ra Thanh Dao là biển máu?” Tịnh Lâm hết sức thong thả bình tĩnh, y bây giờ đã không còn dễ dàng nổi giận nữa, đối mặt với Lê Vanh cũng coi như thành thạo, “Thần thuyết phổ cũng bị thiếu mất đoạn này.”
“Thương Long.”Tịnh Lâm nói thật nhanh, “Thời điểm Thương Long thôn nạp biển máu Thanh Dao gặp phải thiên hỏa…”
“Trước đó không có ai biết được chuyện này?”
“Đương nhiên không có ai biết chuyện này.” Lê Vanh căng thẳng, “Bằng không đại nạn biển máu sao có thể lan tràn đến mức đó.”
“Nói dối.” Tịnh Lâm nhấc hồ sơ lên, trang giấy trong tay thoáng chốc tung bay, y nói, “Các người đều biết —— ngươi, phụ thân, các ngươi vẫn luôn biết.
“Ta không biết.” Lê Vanh cắn chặt hàm răng, “Ta…”
“Khi Đông Quân xuất thế, được Phật môn điểm hóa.

Đó là thế gian đệ nhất đại hung, nếu như thu nhập về dưới trướng, danh tiếng của Cửu Thiên môn nhất định nâng cao một bậc.” Tịnh Lâm nghiêng đầu, từ vô số nét mực tóm được điểm mấu chốt, “Hắn ở trong núi gặp được Thanh Dao, chỉ dựa vào một câu nói của Thanh Dao liền cúi đầu nghe lệnh.

Đã từng có người hỏi ta…”
Tịnh Lâm nói tới chỗ này đột nhiên dừng lại, y phút chốc cau mày lại, không nhớ ra được người này là ai.

Y nhớ kỹ từng chuyện một trong quá khứ, nhưng vẫn luôn có cảm giác bị người khác xóa sạch một số chuyện.
“Đây không phải là cơ duyên xảo hợp, mà là có toan tính từ trước.” Tịnh Lâm ngập ngừng nói xong, lại nhìn về phía Lê Vanh, “Trước lúc ta với ngươi đến phía bắc tra xét chuyện của Đào Trí, ngươi đã từng tới viện của ta, nói một câu.”
Lê Vanh nói: “Ta từng nói với ngươi vô số câu nói.”
“Câu này cực kì trọng yếu.” Tịnh Lâm lặp lại: “Ngươi nói Thanh Dao gần đây thường mơ thấy ngươi.

Lúc đó ta mới từ Thất Tinh trấn trở về, biển máu đã che kín nơi đó.

Thời điểm ta đến gặp nàng, nàng mới nói qua câu này.

Làm sao ngươi biết được nàng thường mơ thấy ta?”
“”Ngươi là Cửu ca của nàng.” Lê Vanh đã cảm thấy khó có thể chống đỡ được nữa.
“Không.” Tịnh Lâm chậm rãi nhắm mắt lại, “Là bởi vì ta dã ở bên trong cơ thể của nàng.

Nàng nhận ra ta là ai, còn để lại một hồn phách tiểu quỷ.

Nàng cho ta manh mối, nàng biết rõ ngày chết sắp tới.

Phụ thân nuôi dưỡng nàng, lại không cho người nào biết nàng từ nơi nào đến, bệnh lạ quấn thân khiến cho nàng chưa bao giờ được phép xuống núi.


Bệnh gì mà quái lạ như vậy?”
“…!Đừng tra xét nữa.”
“Phụ thân quanh năm cho nàng ăn đan dược.” Tịnh Lâm mở mắt ra, “Thuốc có dược lực bá đạo như vậy, lại bị nàng xem như là đường đậu.

Bao nhiêu năm an dưỡng, bệnh của nàng chưa bao giờ tốt hơn một chút, nàng bị vây khốn trong thân thể trẻ con, bị phụ thân bắt phải ở trong viện.

Cái gọi là nguy cơ biển máu đại nạn của thiên hạ bất quá là một trò hề, phụ thân dùng máu tươi của mười triệu người dựng nên một Cửu Thiên môn uy danh truyền xa.

Ngươi ta đều là cước (chân) thạch, là kiếm trong tay hắn, ngươi ta đều là quân cờ trợ Trụ vi ngược.”
“Ngươi biết lai lịch của phụ thân sao? Ngươi căn bản không biết được người này có bao nhiêu đáng sợ! Hắn đem người trong thiên hạ đùa bỡn trong lòng bàn tay, chỉ dựa vào mấy câu nói nói của ngươi mà có thể lay động được hắn sao?!”
“Nếu vậy thì hài tử có công dụng gì?” Tịnh Lâm ép sát, ánh mắt tối tăm, “Hài tử, toàn bộ hài tử trong Trung Độ ngoài sáng thì thu nhận trong tối thì cướp đoạt, bọn chúng có công dụng gì? Để nuôi biển máu, hay là chế thành đan dược? Hoặc là cả hai.

Cửu Thiên Quân lấy danh nghĩa chính đạo quảng nạp hiền tài thiên hạ, sau đó đem những binh sĩ can đảm lòng mang chúng sinh thiên hạ đưa lên ranh giới, cuối cùng khiến bọn họ chôn thây biển máu, chết không toàn thây.

Lan Hải cũng là một trong số đó, hắn quanh năm trông coi Thanh Dao, từ những chuyện đó hắn đã phát giác ra đầu mối.

Là ai ra tay, ngươi, phụ thân, hay là vị huynh đệ hết sức trung thành nào đó?”
“Không phải.” Lê Vanh phản bác, “Không phải! Ta sao có thể giết hắn!”
“Ngươi không hạ thủ được.” Tịnh Lâm vô tình nói, “Vì vậy ngươi đứng nhìn kẻ khác ra tay.”
“Tất cả những điều này đều chỉ là phỏng đoán.” Lê Vanh nói, “Ngươi chỉ dựa vào mấy câu này liền muốn thuyết phục ai? Thiên hạ giờ đã phân giới, quân phụ trở thành người thống trị thiên hạ, đến Chân Phật ở trong Cửu Thiên cảnh cũng phải quỳ xuống! Ngươi nhìn tam giới mà xem, đại cục đã định.”
“Nếu đại cục đã định, ngươi còn đang điều tra cái gì?” Tịnh Lâm nói, “Toàn bộ miếu cũ ở phía nam đã bị phá hủy, vết tích của Cửu Thiên môn bị xóa sạch sành sanh.

Ngươi vẫn còn ở dưới mí mắt của Cửu Thiên Quân mà bí mật tra xét.

Ngươi nhiều lần cứu ta vào thời khắc nguy nan, nhưng mà thứ ngươi muốn không phải một tiếng huynh trưởng.

Ngươi là người con đắc lực nhất của hắn, cũng là người giống con trai hắn nhất.”
“Câm miệng!” Lê Vanh đột nhiên biến sắc, “Ta đối đãi với ngươi, với mọi người, đều là tình huynh đệ chân thành! Hôm nay ngươi nói những lời diệt tâm như vậy, cũng đi ngược lại bản ý của ta! Chuyện của Thanh Dao cũng là nỗi đau trong lòng ta, ngươi sao có thể ngờ vực vô cớ!”
“Sư huynh muốn ta sống.”
Tịnh Lâm bỗng nhiên nói.
“Là bởi vì bổn tướng của ta làm kiếm.

Trong thiên hạ này người có thể giết chết Cửu Thiên Quân, trừ ta ra không còn ai khác.”
Hồ sơ tán loạn khắp mặt đất, hai người cách vật đối lập nhau.

Ở giữa bất quá chỉ là vài bước, lại tựa như cách cả một lạch trời.

Hai chữ huynh đệ dễ dàng bị đẩy ra, đập đến rách nát tả tơi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.