Nam Thê Xung Hỉ Biết Sinh Con

Chương 7: Nhi tử của Thừa tướng - Lạc Giang Hạ


Đọc truyện Nam Thê Xung Hỉ Biết Sinh Con – Chương 7: Nhi tử của Thừa tướng – Lạc Giang Hạ

Chuyển ngữ: Gà – LQĐ

Mặc dù Lâm Tử Mặc là trạch nam, nhưng thỉnh thoảng vẫn rất thích đi chơi.

Đối với việc săn bắn động vật, Lâm Tử Mặc rất không đồng ý, thậm chí ở hiện đại săn bắn một số động vật là phạm pháp. Nhưng ở cổ đại, Lâm Tử Mặc không phải thánh mẫu, vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn [1], sẽ biến thành luật.

[1] Vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn: vật đổi sao dời, kẻ thích ứng được thì sẽ sống.

Chỉ dựa vào một mình y thì không thể thay đổi gì cả, mà đại hội săn bắn một năm một lần, không đủ để đuổi tận giết tuyệt động vật, đủ cho chúng thời gian để sinh sôi nảy nở.

Lâm Tử Mặc vốn nghĩ trước khi đi sẽ cáo biệt hổ cha hổ mẹ và đám hổ con, nhưng lại không muốn đi quấy rầy chúng nó, dù sao rừng rậm lớn như vậy, y tìm sẽ tốn hao không ít thời gian, lỡ như quấy nhiễu đến những dã thú khác sẽ không tốt.

Diệp Nhiên Tiêu và Lâm Tử Mặc ngồi trên nhuyễn kiệu, đi nửa ngày mới đến một cánh rừng lớn nhất An quốc, rừng rậm Vạn Vật.

Rừng rậm Vạn Vật, tên như thực, chủng loại động vật và thực vật nhiều đến hơn vạn loại, điều này đủ để nói rõ rừng rậm Vạn Vật rộng lớn cỡ nào, mà Hoàng thượng An quốc ra một chỉ lệnh, phàm là người không có thủ dụ, không được phép tự ý xâm nhập vào rừng rậm Vạn Vật.

Lâm Tử Mặc cảm thán tạo vật thần kỳ, như rừng rậm Vạn Vật này, tuyệt đối là nơi mà y sẽ hướng đến, cũng là nơi thích hợp để dưỡng lão nhất, đáng tiếc người bình thường không vào được, đừng nói là ở lại.

Chẳng qua Lâm Tử Mặc yên tâm, đi săn ở rừng rậm Vạn Vật, có nghĩa là hổ cha hổ mẹ sẽ không gặp nguy hiểm rồi.

Lâm Tử Mặc và Diệp Nhiên Tiêu đến chỗ, đi thẳng vào trướng bồng của Tứ điện hạ. Lâm Tử Mặc tính toán một chút, ngoài trướng bồng của Tứ điện hạ này, còn có bốn trướng bồng khác, hỏi Diệp Nhiên Tiêu, Diệp Nhiên Tiêu nói là trướng bồng của Thái tử, Hoàng thượng, Lục điện hạ và nhi tử của Thừa tướng – Lạc Giang Hạ.

Mặc dù Lâm Tử Mặc hiếu kỳ, hơn nữa là sợ hãi, sợ không cẩn thận đắc tội với bọn họ, lập tức sẽ mất đi mạng nhỏ này.

Aiz, ta là muội tử thì tốt rồi, nói không chừng còn có thể cùng những Hoàng tử thậm chí Hoàng thượng này, rầm rầm rộ rộ diễn một câu chuyện tình yêu cẩu huyết.

Lâm Tử Mặc chỉ nghĩ như vậy, cũng cảm thấy hơi có lỗi với Diệp Nhiên Tiêu, vội vàng ném ý nghĩ của mình ra sau đầu.

Lâm Tử Mặc vừa đẩy Diệp Nhiên Tiêu đi vào, Tứ điện hạ vội vàng chạy tới, mắt to có thần nhìn Lâm Tử Mặc không rời mắt.

Lâm Tử Mặc: “…”

“Dạo này ánh mắt Diệp ca không tệ, ta thích tướng mạo của tẩu tử.” Tứ điện hạ An Thanh nháy mắt, giảo hoạt nói.

Lâm Tử Mặc: “…”


Thiếp thân thị vệ Nam Thần đứng yên ở bên cạnh An Thanh chắp tay hành lễ với Diệp Nhiên Tiêu và Lâm Tử Mặc, vẻ mặt lạnh lùng không có gì biến hóa, dù cho hành lễ, cũng rất keo kiệt mở miệng.

Lâm Tử Mặc nhìn thấy An Thanh nhỏ bé xíu đứng bên cạnh Nam Thần, trong lòng cười to, đây là quá rõ ràng rồi nha.

Nếu sau khi Lâm Tử Mặc biết rõ Diệp Nhiên Tiêu có thể đứng lên được, y cũng sẽ có vẻ rất nhỏ xíu, không biết còn có thể bật cười không.

Thật ra cũng không thể trách Lâm Tử Mặc nghĩ như vậy, nhiều lắm y chỉ xem như là thanh tú, mà An Thanh thì thật sự có thể dùng đáng yêu để hình dung, mặt bánh bao, lông mi dài, miệng nhỏ, tóc còn hơi xoăn rất tự nhiên, ngũ quan tổng thể thâm thúy hơn so với những người khác, Lâm Tử Mặc hoài nghi An Thanh có phải là con lai không.

Con mắt An Thanh đen bóng, như biết nói, toàn bộ tâm trạng đều biểu lộ ra, không mang theo bất kỳ tâm cơ gì.

Nếu như ở hiện đại, hiển nhiên sẽ là một thiếu niên nhí nhảnh dễ thương, Lâm Tử Mặc thầm nghĩ, tuyệt đối sẽ rất có nhân duyên với cả nữ lẫn nam.

Về phần Nam Thần, Lâm Tử Mặc không muốn đánh giá nhiều, cơ thể cường tráng, ngũ quan như đao khắc, rất có góc cạnh, nhưng sắc mặt thật thối, dường như ai thiếu hắn tám trăm vạn, hiển nhiên là một tên liệt mặt.

Chẳng qua hai người đứng cùng một chỗ, ngược lại hài hòa vô cùng.

An Thanh hưng phấn nói: “Lần này ta nhất định phải săn vài con thỏ hoang để nướng ăn!”

An Thanh vẫn rất tự biết mình, biết rõ những động vật to lớn kia không phải là thứ mà cậu có thể ứng phó, nên rút lui để săn thỏ hoang mà người khác khịt mũi khinh thường.

“Thần Thần, ngươi cũng phải giúp ta săn, hôm nay chúng ta có bốn người cần ăn đấy!” An Thanh chờ mong nhìn Nam Thần.

Mí mắt Nam Thần cũng không nâng lên hay hạ xuống, nhàn nhạt ừm một tiếng.

An Thanh cũng không thèm để ý đến thái độ lạnh nhạt của Nam Thần, dường như đã sớm thành thói quen, vẫn ngồi cạnh hắn ta, nói chuyện với hắn.

Lâm Tử Mặc chậc chậc hai tiếng, so với vị này, Nhiên Tiêu thật sự quá thân sĩ, quá dịu dàng rồi.

Diệp Nhiên Tiêu bắt được ánh mắt đang nhìn hắn, cười tỏa nắng với hắn của Lâm Tử Mặc, như có vô số pháo hoa nổ tung trong mắt y, Lâm Tử Mặc đỏ mặt nghiêng đầu sang chỗ khác.

Tình trạng của Diệp Nhiên Tiêu đương nhiên không thể cưỡi ngựa, càng đừng nói là đi săn, Lâm Tử Mặc nghĩ muốn ở lại cùng Diệp Nhiên Tiêu, nhưng bị Diệp Nhiên Tiêu từ chối.

“Ở đây có Diệp Hoa trông chừng là tốt rồi, thật vất vả mới đến một chuyến, ngươi và An Thanh đi chơi vui đi.”

Lâm Tử Mặc vừa nghe vậy lập tức dao động, tuy nhiên y sẽ không đi săn, nhưng tóm lại có thể cưỡi kỵ mã mà, bây giờ y rất thích kỵ mã, tính thời gian, cũng đã rất lâu chưa cưỡi rồi, có chút ngứa ngáy.


Hoàng thượng dẫn đầu xuất phát, sau đó là thái tử An Ôn và Lục điện hạ An Lưu, cuối cùng là An Thanh và nhi tử của Thừa tướng – Lạc Giang Hạ.

Lâm Tử Mặc dẫn ngựa đi theo sau An Thanh, đưa tay vuốt ve con ngựa, thấp giọng nói: “Lát nữa ngươi phải nhẹ nhàng chút đó, đừng hất ta ngã xuống.”

Con ngựa chớp chớp mắt to của nó: “Ta sẽ không hất ngươi xuống.”

Lâm Tử Mặc hôn nhẹ vào mặt ngựa: “Vậy là tốt rồi, ngươi nói gì, ta đều nghe thấy được, mã nhi nhất ngôn, tứ mã nan truy [2].”

[2] mã nhi nhất ngôn, tứ mã nan truy: một lời của ngựa, bốn ngựa khó theo.

Con ngựa ngây ngẩn cả người, nghi ngờ người này có thể nghe hiểu lời của mình ư?

Lâm Tử Mặc đột nhiên cảm thấy phía trước chếch về bên phải truyền đến một ánh mắt nóng rực, Lâm Tử Mặc đột nhiên quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Lạc Giang Hạ, Lâm Tử Mặc biết rõ hắn ta là nhi tử của Thừa tướng, không dám đắc tội với hắn, căng môi cười cười, thuộc kiểu bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười.

Lạc Giang Hạ cho rằng Lâm Tử Mặc là thị đồng, nhìn thấy y và con ngựa như đang nói chuyện với nhau, hơi hiếu kỳ, xem xét một hồi, đột nhiên bị y bắt thóp, hắn thu hết biểu cảm hung ác khi quay đầu của đối phương vào mắt.

Thú vị…

Sau khi xuất phát, nhóm An Thanh tách ra, dù sao đi săn cùng một chỗ cũng không tiện, không bằng phân tán ra tìm con mồi khác nhau.

Lâm Tử Mặc cưỡi ngựa chậm rì rì, nhìn thấy thỏ hoang gà rừng đều chào hỏi, tuy nhiên kết quả là thỏ hoang gà rừng cuống quít chạy tứ tán bốn phía.

Bỗng nhiên, trong rừng rậm truyền đến một tiếng hổ gầm, chim muông đậu trên cây đều chấn kinh chạy trốn, Lâm Tử Mặc lại cảm thấy tiếng gầm này nghe thật quen tai.

Không biết có phải là vì Lâm Tử Mặc nghe hiểu được thú ngữ không, đối với người thường, nghe không ra tiếng kêu khác nhau giữa các loài động vật, nhưng Lâm Tử Mặc có thể nghe được.

Lâm Tử Mặc lo lắng là hổ cha, lập tức ghìm dây cương, nhanh chóng chạy tới nơi phát ra tiếng gầm vừa rồi.

Lâm Tử Mặc có thể nghe được tiếng hổ gầm, những người khác đương nhiên cũng có thể nghe được, vào hôm nay, trong hoàn cảnh này, đương nhiên là săn con mồi càng lớn càng tốt. Cho nên con hổ này, nhất định sẽ trở thành cái đích cho mọi người ngắm đến, tất cả mọi người sẽ chạy tới ngay thôi.

Cho nên tốc độ của Lâm Tử Mặc nhất định phải nhanh, nhưng khi Lâm Tử Mặc nhìn thấy cách đó không xa có một cái bóng dáng màu vàng sáng thì ngừng lại.


“Gầm!!” Con hổ nhìn về phía An Ôn rít gào, trên lưng cắm một mũi tên, máu chảy không ngừng.

Lâm Tử Mặc gần như có thể chắc chắn đây là hổ cha, càng lo lắng hơn, nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Đột nhiên, Lâm Tử Mặc nghĩ ra một ý hay, hung hăng vỗ mông ngựa, con ngựa chấn kinh, điên cuồng phóng tới chỗ Thái tử.

Lâm Tử Mặc tận lực ổn định thân hình của mình, sau đó lên tiếng hô to: “Cứu mạng, cứu mạng!!!! Có dã thú đuổi theo ta!! Cứu mạng á á á á!!”

Lâm Tử Mặc phóng tới chỗ An Ôn, An Ôn phản ứng rất nhanh, mau chóng tránh ra, đồng thời vung roi xuống đất, tro bụi bay đầy, khiến con ngựa chấn kinh an tĩnh lại.

Lâm Tử Mặc giả vờ như tìm được đường sống trong chỗ chết, thở hồng hộc ôm ngựa: “Tiểu nhân cảm ơn… Thái tử… Ân cứu mạng…”

Lâm Tử Mặc chưa gặp An Ôn, nhưng thông qua y phục và màu sắc thêu của An Ôn, rất nhanh xác nhận hắn là Thái tử.

Trên y phục hoàng tộc An quốc không phải thêu rồng, mà là kỳ lân, kỳ lân là thánh thú An quốc, truyền thuyết nói An quốc có kỳ lân, chỉ có điều vẫn chưa có ai tận mắt nhìn thấy. Dám mặc kỳ lân lên người, mà màu y phục còn là màu vàng sáng, không phải Hoàng thượng thì chính là Thái tử, người trước mắt này tuổi không lớn lắm, chắc chắn là Thái tử không sai.

“Ừ.” An Ôn đáp lại, không thể chờ đợi được hỏi: “Không phải vừa rồi ngươi nói có một con dã thú đang đuổi theo ngươi.”

Lâm Tử Mặc điên cuồng gật đầu: “Bẩm Thái tử, đúng vậy, rất lớn rất lớn, so với… so với…” Lâm Tử Mặc cố tìm từ hình dung, vờ như mới phát hiện hổ cha: “So với con hổ này còn lớn hơn gấp bội!”

Mắt An Ôn lập tức sáng ngời, hiện lên vẻ hưng phấn: “Chuyện đó là thật?”

“Còn có thể giả sao? Tiểu nhân lừa gạt ai cũng không dám lừa gạt Thái tử ngài đâu! Tiểu nhân không hữu dũng hữu mưu giống Thái tử vậy, thật sự không phải đối thủ của con dã thú này, đành phải chạy trối chết thôi.” Có câu thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên [3], những lời này tuyệt đối là chân lý, hơn nữa diễn xuất của Lâm Tử Mặc, rất dễ dàng đã lừa gạt được An Ôn.

[3] Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên: ngàn vạn thứ có thể đâm thủng, chỉ có mông ngựa là không thể đâm thủng được: “Vuốt mông ngựa” ở đây được hiểu là khen, nịnh bợ, ý chỉ rằng ai cũng thích việc mình được khen. (Nguồn: https://doankieutantuyet.wordpress.com)

An Ôn sợ con mồi bị cướp đi, cũng không cố truy đuổi hổ cha, dù sao hắn có mục tiêu lớn hơn nữa, vội la lên: “Dã thú ở hướng nào?”

Lâm Tử Mặc chỉ đại một hướng, An Ôn không nghi ngờ gì, dùng tốc độ nhanh nhất đi trước.

Lâm Tử Mặc xuống ngựa, đi đến bên cạnh hổ cha, lo lắng hỏi: “Sao ngươi chạy đến nơi đây? Ngươi không biết lúc này rất nguy hiểm sao?”

Lâm Tử Mặc nhìn mũi tên sau lưng hổ cha, lòng nóng như lửa đốt, không dám tùy tiện rút tên, sợ nó mà phụt máu, hổ cha sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Hổ cha quỳ rạp trên đất thở hổn hển chửi thề vài câu, giải thích nói: “Hổ đại bị bắt đi, ta đuổi đến đây, tên loài người này nhìn thấy ta đã muốn giết ta.”

“Sao hổ đại có thể bị bắt đi? Ai bắt?” Hổ đại là con hổ con bị thương lúc trước, đứng đầu, cho nên gọi nó là hổ đại.

Hổ cha thở dài, dường như cũng cạn lời với đứa con trai này: “Nó lén chuồn đi chơi, bị một tên loài người lên núi bắt đi.”

Lâm Tử Mặc quả thật giận muốn phun máu, thằng nhãi con hổ đại này không thể yên tĩnh một lúc sao? Gây không hết họa!


“Bị ai bắt đi ngươi biết không? Có phải là người vừa rồi không?”

Hổ cha lắc đầu: “Là người nam nhân hơi cao hơn ngươi đã cùng đi với ngươi đấy.”

Xem xét An Thanh sẽ không phải là người có thể bắt hổ đại, huống hồ vóc dáng cậu ấy cũng không cao, vậy chỉ có có thể là Nam Thần hoặc Lạc Giang Hạ rồi.

Hổ cha giật lỗ tai: “Có người tới bên này.”

Lâm Tử Mặc đứng dậy nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi tìm được hổ đại, bây giờ ngươi cùng ta đi tìm một chỗ tránh, vết thương trên người ngươi nhất định phải trị liệu.”

Lâm Tử Mặc lên ngựa: “Đi theo ta.”

Hổ cha đuổi theo, Lâm Tử Mặc dẫn theo hổ cha nên đương nhiên không thể đi đến lối ra ngoài, chỉ đành phải chạy vào chỗ sâu trong rừng rậm.

‘Răng rắc –‘ Lạc Giang Hạ giẫm một khúc nhánh cây dưới lòng bàn chân, phát ra tiếng vang thanh thúy, chỉ có điều Lâm Tử Mặc đã đi xa, đương nhiên không nghe được.

Quả thật Lạc Giang Hạ tình cờ thấy Lâm Tử Mặc diễn kịch với An Ôn, cũng nghe loáng thoáng được cuộc trò chuyện giữa Lâm Tử Mặc và lão hổ.

Lạc Giang Hạ không hề có hứng thú với săn bắn, hắn là người rất yêu mến động vật, nhất là động vật hoang dã, ở nhà nuôi rất nhiều. Chỉ có điều hổ đại thật sự do hắn bắt, hắn lên núi muốn xem thử có động vật gì có thể trùm bao mang về nhà không, đúng lúc gặp phải hổ đại một mình xuất hiện.

Con mồi đưa tới cửa sao có thể không nhận, Lạc Giang Hạ nhốt hổ đại vào trong lồng, lên đường về nhà.

Hổ cha tới chậm một bước, Lạc Giang Hạ đã xuống núi ngồi lên kiệu, thực lực của loài người này không thể khinh thường, hổ cha biết rõ điểm này, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hổ cha lén lút theo sát cỗ kiệu, theo tới phủ Thừa Tướng, ngồi chổm hổm chờ một đêm. Ngày hôm sau, Lạc Giang Hạ dẫn hổ đại từ trong nhà xuất phát, chạy tới rừng rậm Vạn Vật.

Cho nên hổ cha mới xuất hiện ở đây, về phần vì sao Lạc Giang Hạ lại mang hổ đại đến, nhất định là có mục đích.

Mục đích rất rõ ràng, là vì nịnh hót Hoàng thượng, cha Lạc Giang Hạ là kẻ không đáng tin, cực kỳ nịnh nọt, nhìn thấy Lạc Giang Hạ bắt được một con hổ nhỏ, muốn cầu Lạc Giang Hạ bắt nó mang đến trường săn bắn, xem như là hắn bắt được ở rừng rậm Vạn Vật, hiến cho hoàng thượng.

Nhưng nhóc tiểu hổ trong tay hắn, hắn có tặng đi hay không lại là chuyện khác.

Hổ cha đi theo Lạc Giang Hạ, Lạc Giang Hạ sớm đã phát hiện, đoán ra đấy là cha của nhóc tiểu hổ này.

Thế nhưng tiểu tư (đầy tớ nhỏ) đầy thú vị kia muốn tìm nhóc tiểu hổ này, vậy nhất định không thể tặng ra ngoài rồi. Lạc Giang Hạ nhếch môi.

Lâm Tử Mặc và hổ cha càng chạy càng sâu, càng ngày càng lạc.

Ở sâu bên trong rừng rậm, nơi người khác chưa bao giờ đặt chân đến, Lâm Tử Mặc phát hiện ra một vùng đất mới, hoặc phải nói là phát hiện ra sinh vật mới, kỳ lân.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.