Đọc truyện Nam Thê Pháo Hôi Mang Thai Con Của Tên Nhà Giàu – Chương 8
Edit: Ayame
Xe hơi tiến vào nhà lớn của Đông Phương gia, tường trắng ngói đen, nước chảy róc rách,cây cối um tùm, hoa lá nở rộ.
Cũng không đến nỗi âm u lắm, là kiểu biệt viện cổ ở Trung Quốc.
Người hầu đã chuẩn bị xong tiệc tối, rất nhiều người hầu đã đứng sẵn trước cửa để nghênh đón Đông Phương Bác Diễn.
Vì đã có kinh nghiệm từ lần trước nên hiện tại dù đối mặt với sự khoa trương như này thì Nguyên Triều Vũ vẫn rất bình tĩnh
Đông Phương Bác Diễn chỉ vào Nguyên Triều Vũ nói: ” Đưa cậu ấy đến chủ mẫu viện”
Một hầu gái bước tới, nói: ” Mời ngài đi theo tôi.” Ý bảo Nguyên Triều Vũ cùng nàng đi.
Nguyên Triều Vũ bị lôi đến chủ mẫu viện, trước khi đi còn hướng Đông Phương Bác Diễn làm mặt quỷ.
Trên đường, Nguyên Triều Vũ hỏi: “Ở đây địa chỉ là gì? Tôi muốn mua ít đồ trên Taobao.”
Hầu gái: “……Thưa ngài, ở đây không thể nhận đồ chuyển phát.”
Nguyên Triều Vũ: “Tại sao? Chẳng lẽ thế giới này không có Taobao? Không phải, mới nãy còn thấy app mà.”
Hầu gái: “Ngài nói gì? Tôi không nghe rõ.”
Nguyên Triều Vũ: “Tại sao không thể gửi đến đây? Đây nũng không phải cấm địa quân sự.”
Hầu gái: “……!Thưa ngài, theo gia quy thì đồ chuyển phát nhanh không thể gửi đến gần nhà chính.”
Nguyên Triều Vũ: “Trời ạ, mua đồ cũng không được, ai đặt ra quy định, bộ kỳ thị đồ chuyển phát nhanh hả? Quá đáng!”
Hầu gái: “……!Là tiên sinh quy định, có lẽ ngài có thể khuyên bảo tiên sinh vì ngài phá lệ.”
Nguyên Triều Vũ: “Thôi, lúc khác, các cô mua đồ thì thường gửi đến đâu?” Có điên mới đi đòi Đông Phương Bác Diễn cái gì.
Hầu gái: “Chúng tôi đều điền là nhà A thôn X cách đây 2km, tan làm rồi qua lấy đồ.”
Nguyên Triều Vũ: “Được, tôi cũng điềm địa chỉ đó, mấy ngày sau hàng đến, cô đi lấy dùm tôi.”
Hảo sao, ta cũng viết nơi đó, chờ mấy ngày đồ vật tới rồi ngươi đi giúp ta lấy.”
Hầu gái: “Vâng.” Nàng không rõ, Nguyên Triều Vũ chỉ cần nói với tiên sinh một tiếng, muốn cái gì đều có, tại sao lại còn lằng nhằng vậy chứ?
Nguyên Triều Vũ lại hỏi: “Tiền lương mỗi tháng của cô là bao nhiêu?”
Hầu gái: “……” Vừa rồi tui trả lời sai cái gì nên giờ muốn trừ lương hã?????
Nàng nơm nớp lo sợ đáp: “Một tháng không tính tiền hoa hồng là 2,5 vạn.”
Nguyên Triều Vũ kinh ngạc, từng đào tạo một mớ học viên cũng chỉ 1,5 vạn/ tháng.
“Các cô chia ca như nào?”
Hầu gái nói: “Làm một nghỉ một, ngày làm 10 tiếng.”
Nguyên Triều Vũ hâm mộ, nói: “Thật vui ha.”
Hầu gái: “……”
Nguyên Triều Vũ: “Cô xin việc vào đây như thế nào vậy?”
Hầu gái kiên nhẫn, tiễn Phật thì phải tiễn đến Tây Thiên, tỉ mỉ kể lại quá trình gian lao khi xin việc, trổ hết cả tài năng.
“Tôi sẽ là người chỉ dẫn ngài, để sau này ngài có thể quản lý tài sản của tiên sinh.”
“Cô tốt nghiệp trường gì vậy?”
“Đại học Z ạ.”
Nguyên Triều Vũ ngay lập tức tỏ ra thán phục, đại học Z tốt vậy, thảo nào được việc tốt vậy.
Vừa đi vừa nói chuyện một lúc đã tới chủ mẫu viện, là một hoa viên nhỏ vô cùng trang nhã.
Nước chảy róc rách, hoa đào nở rộ.
Cái gì có thể làm nghịch chuyển bốn mùa, làm đào hoa ở mùa thu nở rộ?
Là tiền!
Hầu gái lui xuống.
Nguyên Trièu Vũ đi bộ khắp nơi, trong phòng hình như toàn là đồ cổ, giường Bạt Bộ, bình hoa thời nhà Thanh, Nguyên Triều Vũ chắp tay sau lưng đi dạo, sờ đông sờ tây, cảm giác như đâu cũng là một đống tiền, chịu không nổi, chết mất.
Bất giác đi ra khỏi phòng, nhìn xuyên qua sân, bên cạnh chính là chính viện.
Là nơi ở của Đông Phương Bác Diễn.
Hai biệt việt chung một sân, cùng xài chung cửa chính.
Nguyên Triều Vũ như đi du lịch,dạo quanh khắp nơi khám phá.
Cổ thụ che trời, ánh mặt trời bị cành lá ngăn trở,giống như nguyên tác miêu tả có điểm âm trầm.
Có rất nhiều khắc đá quái thú, đều rất tinh xảo.
Nguyên Triều Vũ móc di động ra chụp ảnh lưu niệm.
Nguyên Triều Vũ đã đi dạo hồi lâu, mà đến người hầu cũng không thấy, Đông Phương Bác Diễn cũng không có ở đây.
Nguyên Triều Vũ vô cùng tò mò về phòng ngủ của Đông Phương Bác Diễn, trong nguyên tác miêu tả vai chính thụ bị xích sắt khoá, nằm giường mấy tháng liền, thế cậu ta đi WC kiểu gì nhỉ?
Nguyên Triều Vũ tò mò có phải WC rất gần với giường hay không.
Nguyên Triều Vũ bò vào từ cửa sổ như trộm, nghe thấy trong phòng có tiếng nước chảy.
Nguyên Triều Vũ nhận ra đó là suối nước nóng mini trong phòng tắm của Đông Phương Bác Diễn.
Trong nguyên tác từng đề cập đến ba lần.
Chẳng qua mỗi lần đều là miêu tả cảnh tượng cấm thiếu nhi mà thôi.
Phòng Đông Phương Bác Diễn vô cùng hiện đại, màu chủ đạo là đen xám, nhìn qua rất áp lực.
Nguyên Triều Vũ bước tới long sàng mà chiêm ngưỡng một hồi.
Giường rộng 3 mét, chăn ga đều màu đen, bên viền điểm xuyết hoa văn kim sắc.
Rèm cửa móc từ trên xuống đều đính kim sắc, xung quanh còn móc nối lụa mỏng, trông cực kỳ xa hoá.
“Trên giường chả có cái cột nào, thế hắn móc xiềng xích ở đâu nhở?” Nguyên Triều Vũ nói thầm, một chân quỳ lên trên giường, duỗi tay sờ sờ.
“Oa, mềm thế, mềm hơn cả giường trên phi cơ luôn!”Nguyên Triều Vũ xoay người cả người nằm trên đó.
“Cậu đang làm gì!” Đông Phương Bác Diễn rống giận.
Nguyên Triều Vũ nghe được thanh âm, giật mình ngồi dậy, nghiêng đầu ngoan ngoãn mà nhìn hắn, lộ ra nụ cười ngây ngô.
Đông Phương Bác Diễn vừa tắm xong, tóc còn vương nước, áo tắm đen làm nổi bật tuyến nhân ngư, cơ thể tỉ lệ vàng, vai rộng eo nhỏ mông vểnh, cơ bắp trắng nõn xinh đẹp, hai chân thon dàu hữu lực.
Tác giả có lời muốn nói:
Đông Phương Bác Diễn: Nam nhân,có vừa lòng không?.