Đọc truyện Nam thê của Tể tướng – Chương 79: Rượu hoa đào
Đông Dương nghe xong liền ngơ ngẩn, tầm mắt không tự chủ mà liếc về phía Dịch Vân Khanh.
Dịch Vân Khanh nhìn lén Chu Lễ. Thái hậu thu nghĩa tử không phải là chuyện nhỏ, theo lý thì từ nay có thể xưng huynh gọi đệ với Hoàng đế Chu Lễ.
Chu Lễ ánh mắt chợt lóe, lúc này nếu không tỏ thái độ thì chính là ngầm đồng ý.
Quần thần cũng không phải là không có mắt mà tiến lên ngăn cản, có lẽ cũng muốn lên ngăn cản Thái hậu thu nghĩa tử, hoặc chuyện Thái hậu thu nghĩa tử, hậu chiêu của Hoàng đế bọn họ cũng nghĩ tới rồi. Bọn họ chính là bất động thanh sắc, mà không, chính xác hơn là bất lực rồi. Bởi vì mấy năm trước, hoàng thượng ngay cả bổng lộc của quan viên còn thiếu chút nữa phát không không nổi, nay có hải thị chống đỡ, quốc khố cũng dần dần đầy rồi, Hoàng hậu lại hạ sinh trưởng tử, uy danh của hoàng tộc đã gần đạt tới cực điểm, ai còn dám xúc phạm?
Trưởng công chúa đánh mắt lơ đãng nhìn chúng đại thần, kì thật đã muốn chạm tới phong vân triều đình. Mặt ngoài nhìn như bình tĩnh, nhưng bên trong, phong vân đã bắt đầu nổi lên.
Dịch Vân Khanh kì thật không muốn để Đông Dương trở thành nghĩa tử của Thái hậu, tuy rằng chuyện này đối với y rất có lợi, nhưng về sau cũng mang hậu hoạn vô cùng. Bởi vì hắn là sủng thần tâm phúc của Chu Lễ, càng cùng hoàng gia xích lại mối quan hệ càng dễ khiến Chu Lễ nghi ngờ. Lòng đế vương thâm sâu khó dò, hắn tuyệt không khờ dại mà cho rằng Chu Lễ và hắn sẽ không bao giờ có ngày chĩa mũi nhọn vào nhau. Thiên tử tức giận, mười dặm cũng khó tránh khỏi. Không ai có thể đoán trước tương lai.
Trưởng công chúa nhất định cũng không có quá hiểu chuyện triều chính cũng không phải nữ nhân có tâm cơ nhiều như vậy, nàng nghĩ rất đơn giản. Dịch Vân Khanh thân là quan nhị phẩm, Đông Dương lại là chính thê duy nhất của hắn, nhưng lại không có phẩm cấp gì, không phải là đang ủy khuất y sao? Cấp nam thê chút danh hào có lẽ từ trước tới nay chưa có, nhưng không hẳn là không thể. Nghĩa tử của Thái hậu, so với không có gì? Cho dù chỉ là chút phong hào thùng rỗng kêu to, nhưng vẫn tốt hơn là không có danh hào gì, vả lại, quý huân trong kinh cũng quá nhiều, trong đó lại không ít những cái thùng rỗng? Cũng không có quá nhiều nhiễu loạn đi?
Này có lẽ chính là điểm khác nhau giữa người tham và người không tham đi, Dịch Vân Khanh thì lại nghĩ tới chuyện về sau, mà trưởng công chúa chỉ nghĩ tới chuyện trước mắt, nhưng Dịch Vân Khanh nghĩ sau này cũng không phải quá lo sợ đâu.
“Đông Dương, ngươi còn thất thần làm gì? Còn không mau tới thỉnh an nghĩa mẫu?” Trưởng công chúa cười gọi.
Dịch Vân Khanh hướng Đông Dương gật đầu. Lúc này y mới dám tiến lên quỳ lạy đại lễ.
“Bái kiến nghĩa mẫu.”
Thái hậu cười nâng Đông Dương dậy: “Hảo hài tử, về sau là người một nhà, không cần phải đa lễ như vậy.”
Quần thần tiến lên chúc mừng, Thái hậu cười tủm tỉm trả lời.
Nhân tiện lần này thiết yến tại đào viên, trong viện cũng toàn là quần thần văn nhân thi sĩ, đều xuất khẩu thành thơ. Dịch Vân Khanh thân là một văn nhân, hiện tại liền cùng các quan trong triều có nhã hứng so thi văn với mọi người, không hề nghi ngờ gì Chu Lễ đương nhiên là trọng tài. Nhưng Chu Lễ, xưa nay là một hoàng thượng luôn mê nháo loạn, một chuyện nho nhỏ cũng nổi gió châm lửa, thêm mắm thêm muối, đem cái không khí thiếu chút nữa làm hỏng cả đào viên.
Nói đến rượu, Dịch Vân Khanh cũng đã uống say đến năm sáu phân, hiện tại cao hứng, từ hương rượu thanh đạm mà càng cao hứng hơn, chỉ vào một sân hoa đào nói: “Ta đời này uống không ít rượu, từ rượu thấp phẩm tới các loại thượng hạng có thể nói đủ để lập một quyển danh tửu, nếu nói tới các loại rượu ngon, những cái khác đều giống nhau không có gì nổi bật, rượu mà Đông Dương nhà ta dùng hoa đào từ tám cây đào này nhưỡng thành mới là thượng hạng.”
Thường Đông ánh mắt lập tức sáng lên, Chu Lễ cũng không kém, lập tức đánh mắt với các quần thần.
Quần thần đều lăn lội trong quan trưởng, đã tu luyện thành cáo già, lại không thể không hiểu ý Hoàng đế sao, lập tức một đám tiến lên khích tướng, xoa dịu, lấy lòng, vừa đấm vừa xoa để từ miệng Dịch Vân Khanh biết được chỗ cất mấy bình rượu đào đó, khi biết được,Thường Đông không cần hoàng thượng đánh mắt ra dấu, bảo các quần thần giữ lấy Dịch Vân Khanh, bản thân cùng hai người khác rời đi, lúc sau, dưới ánh mắt đau lòng không thôi của Dịch Vân Khanh bưng tới bốn vò rượu lớn.
Vì cái gì đi ba người lại có bốn vò? Bởi vì Thường Đông khí lực lớn, một người liền ôm hai vò.
Gỡ bỏ niêm phong, hương rượu đạm nhạt mang theo hương hoa đào xông vào mũi. Thường Đông ngửi được, lập tực hung hăng run một cái, ánh mắt giống như đang ngắm mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần vậy.
Chu Lễ ở chủ tọa, uống một chén lớn.
Thường Đông lập tức mang vò rượu tới, cầm cái chén mới đổ cho Chu Lễ thêm một chén đầy.
Rượu đào mang màu hồng nhạt nhìn qua thật mát lạnh tinh khiết, Chu Lễ uống ngay một hơi, lại kìm lòng không được mà uống thêm ngụm nữa. Về sau vỗ vỗ vò rượu. “Vò này để lại chỗ này đi.”
Vò này? Thường Đông ánh mắt thiếu chút nữa trừng tới rơi ra ngoài, vò rượu mười cân, mở miệng lại nói uống hết? Hoàng thượng, ngài cũng không sợ say tới bất tỉnh sao!
Chu Lễ liếc nhìn: “Trẫm uống không hết thì không thể mang về sao?”
“… Không, người khác không thể, nhưng Hoàng Thượng ngài hiển nhiên là có thể.” Hoàng đế chính là không phải người thường, ăn uống no đủ còn có thể đóng túi mang về!
Một mình hoàng thượng đã chiếm mất một vò, còn lại ba vò, dưới tốc độ ngươi tranh ta đoạt của đám quần thần cũng đã gần hết. Dịch Vân Khanh khóc không ra nước mắt, nhìn từng vò rượu mà ngày thường bản thân còn không dám uống nay lại bị người ta điên cuồng hưởng dụng, cái loại tâm tình này miễn bàn là có bao nhiêu đau đớn.
Dịch Khiêm thân là thiếu gia chủ, dưới trường hợp đặc biệt bị kéo tới tiếp khách, tuy rằng ở đây, quan nhỏ nhất cũng bỏ xa hắn vài con phố, mà ngay cả quan trên của quan trên của quan trên hắn cũng ở đây, nhưng trên bàn rượu, không phân lớn nhỏ hay phẩm cấp, một đám đều điên cuồng tiếp rượu. Ánh mắt chuyển tới cánh tay đang ôm lấy quan trên hắn, vươn tay chỉ qua chỉ lại mấy người, nói: “… Rượu đào này là rượu ba năm… Nhưng đại nhân biết đào viên này của chúng ta đã trồng được bao nhiêu năm không?..” Ánh mắt đảo một vòng, xòe ra bàn tay, nói: “Là bảy năm.”
Bảy năm?! Lại dám cho bọn họ uống rượu ba năm?!
Chu Lễ vừa nghe, quả thực là rất buồn cười! Xốc lên long bào, một chân đặt trên ghế, tay đập xuống bàn: “Người đâu! Hành hình cho trẫm! Nhất định phải moi ra bằng được!”
Dịch Khiêm che miệng, trợn to mắt phát hiện mình vừa gây ra đại họa!
Dịch Vân Khanh còn chưa có đau lòng xong mười vò rượu ba năm này, nay rượu hơn chín năm, mắt nhìn cũng sẽ không giữ được. Song một mình không thể địch lại tất cả, dưới sự hợp lực của hoàng thượng cùng đám quần thần, Dịch Vân Khanh run rẩy chỉ về một gốc cây trong số tám cây đào kia.
Không cần Hoàng đế mở miệng, quần thần đã muốn cùng nhóm tôi tới dùng cuốc xẻng đào lên.
Ở sân bên cạnh, bị một đám cáo mệnh, vị quan vẫn đang bồi Thái hậu liền chạy đến, nhìn quần thần đang đào, lập tức rống lên một tiếng: “Dừng tay!”
Dịch Vân Khanh trong lòng vui vẻ, lòng tràn đầy hi vọng cho rằng rượu đào của mình sẽ được bảo vệ.
Nhưng Thái hậu sau khi hỏi rõ nguyên nhân, lập tức quay lại nói: “Dịch khanh nha, Đông Dương là nghĩa tử của ai gia, sau này đều là người một nhà. Dịch khanh sẽ không keo kiệt mà tặng cho ta mấy bình chứ?”
Dịch Vân Khanh mang vẻ mặt cầu xin, hoàn toàn bất đồng với bộ dáng quý huân xưa nay. Cuối cùng cắn răng một cái, nói: “Thái hậu, ngài lão nhân gia cũng không sợ loạn a. Rượu đào rất khó nhưỡng, không thể hái khi hoa chưa nở mà hoa đã nở rồi cũng chưa chắc đã lấy được. Thái hậu người cũng biết, đào viên này cũng là khó có được, nên không thể liên tục lấy hoa, cách vài năm mới có thể lấy một lần. Trong bảy năm qua, trừ bỏ rượu đào ba năm vừa rồi mới uống, tổng cộng cũng chỉ còn năm vò rượu được nhưỡng lâu hơn. Không còn nhiều hơn.”
Chu Lễ liếm liếm môi: “Vậy ái khanh liền cho trẫm hai vò đi. Dù thế nào trẫm cũng là Hoàng đế, tới cửa đòi rượu lại chỉ được một vò, nửa vò, nói ra đều thật mất mặt.”
Thái hậu cũng không chịu thua kém: “Vậy cũng cấp ai gia một vò đi. Ai gia lớn tuổi, liền có ngày vui cũng chỉ uống hai chén.”
Trưởng công chúa che miệng cười: “Tổng cộng có năm vò, Thái hậu muốn một vò, hoàng thượng lại hai vò, ta cũng không thể mặt dày mà lấy một vò được, Dịch đại nhân khẳng định sẽ trở mặt. Cho nên nha, hôm nay ta liền không lấy, ngày khác, nếu muốn uống liền tới chỗ Thái hậu và hoàng thượng cọ vài chén vậy.”
Thái hậu cười mắng: “Ngươi nha, vai người tốt đều là ngươi làm, danh người xấu liền để ai gia đảm đương a.”
Thường Đông nghĩ muốn mở miệng, liền bị biểu tình hung ác của Dịch Vân Khanh dọa cho ngậm miệng. Sờ sờ cái mũi, đành tự mình hiểu lấy chút tâm tư nho nhỏ này vậy.
Năm vò rượu bị đào lên, hai vò bị hoàng thượng lấy đi trong chớp mắt, một vò thì cung nữ bên người Thái hậu bưng đi, còn lại hai vò.
Quần thần ngươi xem ta ta xem ngươi. Dịch Vân Khanh ôm lấy một vò, rất có bộ dáng ai dám đến lấy hắn sẽ liều mạng.
Cuối cùng còn lại một vò, không hề nghi ngờ lúc này liền phân ra.
Thái hậu vô giúp vui lúc này đang cùng Hoàng đế uống ngay hai chén, lập tức yêu lấy cái loại hương vị này.
Trưởng công chúa cũng uống một chén, lúc này hối hận: “Hôm nay bị thiệt.” Ánh mắt liếc về phía Dịch Vân Khanh, nghĩ biện pháp lấy được một vò kia.
Dịch Vân Khanh hiện tại cảnh giác, ôm vò rượu rời đi cất giấu.
Thái hậu cười nói: “Ngươi này, giờ đã biết hậu quả của lanh mồm lanh miệng đi?”
Trưởng công chúa cũng không giận, che miệng cười. Dù sao nàng cũng đã hạ quyết tâm, sau sẽ chuyên đến chỗ Thái hậu đòi uống rượu, dù thế nào cũng có thể uống được vài lần.
Rượu đào lúc mới uống thì thật nhẹ, nhưng tác dụng về sau lại thực lớn. Sau một hồi tiệc rượu, khi ra về, không có một ai là thanh tỉnh, ngay cả Thái hậu cùng trưởng công chúa cũng là được cung nữ nâng ra ngoài. Hoàng thượng cùng quần thần lại càng không cần phải nói, không một ai có thể đứng thẳng mà đi.
Dịch Vân Khanh là gia chủ, tốt xấu gì cũng để ba phần thanh tỉnh, xoa bóp cái trán, hỏi tùy tùng: “Phu nhân, tiểu thiếu gia đâu?”
“Tiểu thiếu gia đã được người đưa trở về. Phu nhân, để nô tài đi hỏi.” Tùy tùng cho rằng Đông Dương uống rượu xong liền trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng hỏi nha hoàn tôi tớ đều nói không thấy, liền hoảng hốt.
“Không thấy?” Dịch Vân Khanh cảm thấy đầu càng ngày càng mơ hồ, đầu không đau, ngay cả một điểm trì độn cũng không có. “Kia còn không đi tìm?”
Tin Đông Dương mất tích đem toàn bộ phủ trạch náo loạn, đám nha hoàn tôi tớ được phái đi thu dọn tàn cục cũng lập tức bị ra lệnh buông bỏ mọi thứ mà bắt đầu đi tìm người. Toàn bộ phủ trạch thiếu chút nữa bị xới tung lên, lúc này đám người mới tới bên vách tường mới xây, bao vây lấy đào viên kia tìm người.
Trên cự thạch xung quanh vách tường, là Đông Dương đang vắt chân lên đấy mà nằm, tay khoát lên trán, từ từ nhắm hai mắt, hô hấp đều đều, môi khẽ nhếch, vài cành đào bên kia vách tường đã vươn sang tới đây, từng cánh hoa rụng xuống như làn mưa, từng đợt từng đợt hạ xuống. Đông Dương tựa như đang ngủ dưới từng làn mưa hoa, ống tay áo, y bào đều rơi xuống thật cánh hoa đào.
Dịch Vân Khanh đi tới, vốn đã vựng huyễn liền tệ hơn. Xoa xoa thái dương đi tới bên người Đông Dương, đến phía sau Đông Dương rồi bất động.
Tiền gia quản cũng bó tay không biện pháp.
Nhận được tin tức, Dư thị cũng dở khóc dở cười, đối đám nha hoàn nói: “Còn thất thần đứng đó làm gì, còn không mang hai người bọn họ trở về phòng đi?”