Nam thê của Tể tướng

Chương 60: Hanh hanh (hạ)


Đọc truyện Nam thê của Tể tướng – Chương 60: Hanh hanh (hạ)

Vị Lưu gia chủ não ngắn này trực tiếp chạy tới vị tri huyện trong nhà, vốn đã bị tiền tài sắc đẹp làm ngập đầu, lại thêm hai ba lời vỗ mông ngựa của Lưu gia chủ, cái gì mà chờ tới khi cô em vợ gả cho vị quý nhân phủ thành kia thì sẽ nói tốt, nào là người đã có công mai mối vân vân, quan tri huyện lập tức nhảy dựng lên đáp ứng, sai nha dịch đến bắt Vương chưởng quỹ đã đắc tội nhạc phụ hắn. Chỉ là một tên tiểu thương nhỏ nhoi còn có tên thân thích chó má nào đó ở đâu ra dám ở trên đất của hắn ra oai, ở cái nơi này hắn chính là hoàng đế!

Trong lúc tri huyện còn đang mải vuốt mông ngựa Lưu gia chủ, Đông Dương đã gặp được Dịch Vân Thục đang kích động vạn phần, đã làm mẹ của hai người con trai, Dịch Vân Thục sớm đã mất đi sự non nớt của một thiếu nữ, ngẩng đầu lên đã toát lên khí chất của một phu nhân, cái khí chất của một đương gia chủ mẫu sắc bén, kiên quyết, không còn chút nào tính tình cẩn thận an thuần lúc trước.

Đông Dương thấy Dịch Vân Thục một thân tơ lụa, thân hình cùng khí sắc cũng không có gì sai, nghĩ tới việc gả cho Vương gia âu cũng là gả cho đúng người.

Dịch Vân Thục hai mắt đẫm lệ lại gần, nếu không phải sợ chuyện nam nữ thụ thụ bất thân thì chỉ sợ nàng đã chạy tới ôm chầm lấy Đông Dương hảo hảo khóc một phen, khóc cho hai năm lo lắng ngóng trông cũng là hai năm đau khổ. Ừ thì gả cho đúng người, nhưng gả cho Vương gia lại là sai, hai năm nay nàng bị thân thích trong Vương gia chèn ép tới sắp hỏng mất, nếu không phải trượng phu như tri kỉ, cùng nhi tử còn nhỏ, nàng chỉ sợ đã cắn môi mà tự tử.

“Đại tẩu…” Vừa khóc vừa gọi, Dịch Vân Thục cho là bản thân trải qua hai năm tôi luyện đã trở nên kiên cường, nhưng nay thấy được thân nhân, nước mắt liền nhịn không được mà thi nhau rơi xuống.

Vương chưởng quỹ cũng biết phu nhân của mình hai năm nay đã chịu ủy khuất như thế nào, không đành lòng đi qua, dùng khăn lau nước mắt cho nàng, còn trêu ghẹo nói: “Gặp được đại tẩu là chuyện vui, sao lại khóc? Lại khiến đại tẩu hiểu lầm là ngươi không vui khi gặp người, vậy cũng không có ai thay ngươi hối hận đâu đó.”

Dịch Vân Thục nâng bàn tay trắng hồng lên đánh nhẹ lên người Vương chưởng quỹ, trách hắn trêu nàng. Kia nhìn vừa giống như giận vừa giống như xấu hổ nhưng lại mang nhiều thần thái yêu thương của một đôi phu thê lưỡng tình tương duyệt.

Đông Dương cười nhìn.

Dịch Vân Thục bị cười ngượng, trừng Vương chưởng quỹ một cái, sau lại nói với Đông Dương: “Đại tẩu đi, đi vào trong nhà rồi kể mọi chuyện cho muội nghe. Hôm nay, đại tẩu cứ ở lại một đêm, cũng để nếm thử chút tài nghệ của muội.” Nói xong cười lớn một tiếng: “ Nhớ lúc trước, đối với tay nghề của đại tẩu mà ta ghen tị tới đỏ mắt, cũng may muội có thiên phú, hai năm rèn luyện cũng có chút thành tựu a.”

Hai đại nha hoàn cùng quản gia trao đổi ánh mắt, quản gia nhìn nhìn sắc trời, lắc lắc đầu rồi lại gật gật đầu.Ý là canh giờ vẫn còn sớm, không quấy rầy kế hoạch của chủ tử, đợi cho canh giờ tới thì tái trở về cũng không muộn. Hai đại nha hoàn nhận được ánh mắt, thông minh nghĩ tới việc chuẩn bị lễ gặp mặt, sau lại yên lặng đi theo.

Dịch Vân Thục đưa Đông Dương tới chủ trạch cách đó không xa, chỉ vài bước chân, để người ngồi đợi chút, sau sai người bế hai tiểu thiếu gia tới.


Hai nam hài choai choai lưỡng phấn điêu ngọc, một ba tuổi rưỡi, một chưa tới hai tuổi, khuôn mặt đều có thể tìm thấy bóng dáng của Dịch Vân Thục.

Dịch Vân Thục cười, nói với hai nam hài: “ Đến, gọi tiểu bá bá.” Hai chữ ‘bá mẫu’ này tuy Đông Dương không giận nhưng nghe xong cũng sẽ không được tự nhiên, Dịch Vân Thục cũng không thoải mái, liền theo bối phận gọi Dịch Vân Khanh là bá bá, phía trước thêm chữ ‘tiểu’ cũng coi như là phù hợp cấp bậc lễ nghĩa.

Nghe vậy, hai nam hài tiến lên, nhu thuận hành lễ gọi tiểu bá bá, tròng mắt đen nhánh như thể đang tò mò nhưng vẫn theo cấp bậc lễ nghĩa mà hành lễ, có thể thấy được Dịch Vân Thục đã dạy dỗ hai đứa nhỏ vô cùng tốt.

Đông Dương thấy hai tiểu đoàn tử này cũng vui mừng, hiện tại liền từ trong tay nha hoàn đem hai hà bao giao vào tay hai tiểu gia hỏa.

Đứa lớn không nhận, đem mắt nhìn hướng Dịch Vân Thục. Đứa nhỏ thấy đứa lớn không nhận, cũng không đưa tay ra.

Đông Dương giương mắt.

Dịch Vân Thục liền cười lớn, đối hai nhi tử khoát khoát tay: “Cầm cầm đi, đại bá cùng tiểu bá bá của ngươi cũng không phải là người keo kiệt.” Nhớ lúc ban đầu hai người này âm thầm đưa cho nàng ngân phiếu hai trăm lượng đã thực dọa nàng nhảy dựng.

Hai tiểu gia hỏa nhu thuận nhận hà bao xong lại chạy về bên người Dịch Vân Thục, chờ đợi chỉ thị tiếp theo. Dịch Vân Thục cười sờ soạng hai nhi tử một phen, rồi để nhũ mẫu mang hai đứa đi chơi, rồi quay lại hỏi thăm lão thái gia cùng đại lão gia bọn họ thế nào, có khỏe không, sau khi biết cái nạn lúc trước, nước mắt lại không ngừng rơi.

Đông Dương bèn tận lực tinh giản, chọn nói những chuyện tốt tốt một chút, còn đem Dịch Vân Thục khóc đến hai mắt thành hai mắt thỏ rồi.

Thống thống khoái khoái khóc một trận, Dịch Vân Thục thấy thư sướng hơn, lau nước mắt, hỏi: “Đại tẩu, ngài cùng đại ca như thế nào lại đang ở Phúc Châu?”


Đông Dương liền ngắn gọn kể lại, nhưng cũng bỏ bớt nhiều, chỉ nói Dịch Vân Khanh gia nhập quân doanh trở về liền đón bọn họ ra khỏi động ôn tuyền, lão thái gia bọn họ hiện đều khỏe mạnh, hiện một nhà đang ở trên kinh thành, chuyện Dịch Vân Khanh hiện là cận thần của hoàng thượng, là tân nhậm tri phủ Phúc Châu thì chưa nói tới, đang định mở miệng giải thích y theo Dịch Vân Khanh đi nhậm chức, thì ngoài cửa liền có một nữ nhân ăn mặc tiên diễm chạy nhanh tới, thái độ ác liệt ngạo mạn chỉ thẳng vào Dịch Vân Thục.

“Phu nhân! Phu nhân xem chuyện tốt của mình kìa!” Nhìn Dịch Vân Thục lại chỉ vào Đông Dương, càng lạnh lùng nói: “Người này không biết thân thích ở đâu ra, lại dám đánh anh em vợ của tri huyện, giờ thì tri huyện tìm lão gia gây phiền toái, đem người trói lại rồi!”

Dịch Vân Thục cả kinh.

Đông Dương nhíu chặt mày.

Hai đại nha hoàn cũng là người cực kì bảo hộ chủ tử, liền đi lên đánh cho nữ nhân này phân không rõ phương hướng. Đại nha hoàn tuổi tác lớn hơn một chút liền lạnh lùng đá một cái thật mạnh, mắng: “Không biết sống chết gì đó, miệng sạch sẽ một chút, nếu không chết thế nào cũng không biết đâu!”

Nữ nhân bị đánh oán hận nhìn Đông Dương lại nhìn ánh mắt thờ ơ của Dịch Vân Thục, trong tâm cười lạnh, đứng lên, hung tợn nói: “Các ngươi cứ chờ đó!” Liền không chút nào lưu luyến chạy ra ngoài.

Đông Dương nhìn về phía Dịch Vân Thục.

Dịch Vân Thục đau khổ cười: “Đây là tiểu nữ của bạn làm ăn với lão gia, điều kiện hợp tác là thú nữ nhi của hắn, lúc trước đối phương là muốn lão gia bỏ ta tái giá, nhưng lão gia kiên quyết không đồng ý, đối phương liền lui một bước nên lão gia đem vào nhà làm thiếp.” Vì chuyện này mà những người còn lại của Vương gia cũng thiếu chút nữa bức tử nàng, cũng may là nàng đã vượt qua được. “Tuy là thiếp, nhưng ở trong nhà này, cũng bình thê cũng không quá khác biệt, lời nàng nói mong đại tẩu…”

Đại nha hoàn đi theo bên cạnh đánh gãy lời Dịch Vân Thục, nhẹ nói: “Cô nãi nãi, nghe nói cô gia đang bị nha môn bắt, nô tỳ cảm thấy vẫn là ra ngoài cứu cô gia trước, những chuyện còn lại lát nói cũng không muộn.” Một vị thiếp thất nhỏ nhoi, một nữ nhân vội vàng phải đi làm thiếp nhà người ta sao xứng được chủ tử nhà nàng tha thứ?

Một nha hoàn cũng phối hợp tiến tới đỡ Đông Dương, nói: “Thiếu phu nhân, nô tì cảm thấy vẫn là nên ra ngoài xem thế nào, miễn cho tên nào không dài mắt làm bị thương cô gia.”


Đông Dương đứng lên.Y tuy diệu thấp không muốn phô trương thanh thế, nhưng cũng không thể chịu thiệt, những lúc có chuyện cũng không thể cứ vậy bỏ qua.

Dịch Vân Thục hồ nghi nhìn ba vị chủ tớ này, tạm thời không hiểu được một màn vừa rồi là ra sao.

Hai đại nha hoàn đem người thúc giục đi ra, một đoàn đuổi tới huyện nha, chứng kiến cảnh vị tri huyện đang đổi trắng thay đen mà cường ép Vương chưởng quỹ.

Vương chưởng quỹ quỳ gối, mặt nghẹn đỏ bừng, một phần là vì tức giận Lưu gia đổi trắng thay đen, một phần khác lại tức việc Lưu gia cấu kết cùng tri huyện khinh người quá đáng! Cái gì mà giao tiền đặt cọc, bán cửa hàng? Hắn căn bản không có ý nghĩ muốn bán chứ nói gì tới chuyện thu tiền! Cái gì mà thu tiền xong, người ta đến hỏi khế thư thì lại sai người ra đánh? Đổi ý nói muốn thu thêm tiền? Nếu không phải là Lưu gia phái mấy tên du thủ du thực tới phá quấy, bọn họ sẽ động thủ trước sao?!

Quản gia để các gia đinh che chở cho Đông Dương cùng Dịch Vân Thục, xuyên qua đám dân chúng không liên quan nhưng chạy tới giúp vui này mà tiến vào huyện đường, đứng giữa nha môn sạch sẽ sáng lạn, đối diện với bốn chữ “công chính liêm minh’, nếu vị tri huyện ngồi ở chỗ đó lộ ra phong thái nghiêm chỉnh công minh thay vì cái vẻ cả người đỏ bừng nồng đậm mùi rượu thì nha môn này sẽ tràn đầy cái không khí ‘công chính liêm minh’ kia.

Đông Dương nhìn vị tri huyện hồ đồ đang thẩm án kia mà nghẹn họng nhìn trân trối.

Hai đại nha hoàn cùng quản gia lẫn đám gia đinh trong nhà nhìn thấy mắt muốn vỡ ra, thực hận không thể đi lên mà đánh gãy hai chân hắn, còn muốn quang minh chính đại mà đạp lên cái bản mặt của hắn nữa.

Quản gia đánh mắt sang đại nha hoàn lớn tuổi hơn, nàng liền lập tức đứng ra cao giọng nói Lưu gia vu khống, sau lại quỳ bên cạnh Vương chưởng quỹ đang quỳ giữa đại đường, theo trình tự mà báo danh rồi đem mọi chuyện nói lại.

Ý của quản gia cùng đại nha hoàn là muốn đem chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, lúc sau thu thập Lưu gia cũng được, không cần ở trên công đường phân thắng bại, không ngờ rằng vị tri huyện này thật sự đã quỷ mê hồn, một chút cũng không tin lời đại nha hoàn có đầy đủ chứng cớ thuyết minh ngược lại còn để Lưu gia nói đại nha hoàn cùng Vương chưởng quỹ thông đồng làm bậy.

Chuyện này liền làm đại nha hoàn tức đến trợn mắt há hốc mồm. Nói thật ra, nàng sống cũng coi như là so với nữ tử bình thường cũng có nhiều kiến thức hơn, nhưng vị tri huyện kì ba này thật lần đầu mới thấy!

Chuyện Vương chưởng quỹ phải tới công đường bị nháo thành lớn, những người còn lại trong Vương gia cũng chạy tới, vừa nghe xong chuyện lập tức chạy tới công đường nói Vương chưởng quỹ không có làm gì sai, mà là thân thích của tức phụ hắn tự chủ làm vân vân này nọ, cường điệu là không có liên quan gì tới Vương chưởng quỹ, hết thảy sai đều là nữ nhân họ Dịch này cùng thân thích không rõ lai lịch kia của nàng!

Trong đầu tri huyện hiện lên một tin tức, nghe nói vị tri phủ mới tới cũng họ Dịch… Ý tưởng này chợt lóe khiến tâm hắn không yên, công đường lại càng náo nhiệt, nữ nhân vừa bị đại nha hoàn cũng dẫn người nhà chạy tới, quỳ trên công đường tố cáo Dịch Vân Thục ngược đãi nàng, dung túng thân thích hành hung nàng, vết thương trên mặt chính là chứng cớ.


Dịch Vân Thục tức tới cười lớn một tiếng.

Đông Dương bị những tiếng thì thầm nhao nhao này làm cho đau đầu.

Tri huyện hồ đồ nhìn theo tay nữ tử chỉ về phía Đông Dương, liền đập chìm mộc, quát: “Ngươi là ai? Còn không xưng tên!”

Đông Dương do dự đi tới, tới giữa đại đường liền đứng lại.

Tri huyện lại vỗ, hét lớn: “Lớn mật, thấy bản quan còn không quỳ?!”

Đông Dương nhíu mày, nếu là một vị tri huyện đứng đắn thẩm án theo đúng luật pháp, Đông Dương cũng sẽ quỳ, dù sao y cũng không có phẩm cấp, ở công đường quỳ cũng không phải là quỳ tri huyện hay thẩm quan mà là quỳ trước đại biểu luật pháp chính nghĩa cũng chính là đại biểu cho Hoàng thượng. Nhưng hiện đừng nói là đứng đắn mà chẳng khác nào một vở kịch trộn lẫn trắng đen,y mặc dù không có phẩm cấp nhưng cũng là tri phủ phu nhân, nếu quỳ xuống không chỉ là mặt mũi của y mà còn cả mặt mũi của Dịch Vân Khanh.

“Việc này là ô nhục quan phủ, tri huyện đại nhân phải tra xét thật rõ.”

Đông Dương tốt bụng khuyên bảo, tri huyện hồ đồ căn bản không thèm nghe vào tai, chỉ vào Đông Dương không quỳ là đang ô nhục thể diện của bản quan. Thiết mộc thiếu chút nữa là ném ra: “Người tới! Bắt hắn lại cho ta, đè hắn, bắt hắn quỳ xuống!”

Nha dịch đi lên, quản gia mang gia đinh xông tới: “Làm càn! Lui ra!” Gia đinh vẻ mặt hung hãn nhìn chằm chằm mấy tên nha dịch tiến tới, nếu dám nhúc nhích bọn họ liền động thủ.

Tri huyện tức đến mức làm bệnh gan tái pháp, thiết mộc ném ra ngoài, tuy không trúng ai nhưng lại vừa vặn rơi tới chân một người.Thấy thiết mộc ném không trúng người, tri huyện chỉ vào Đông Dương cùng những người liên can, giận dữ nói: “Các ngươi ngông cuồng mức này, tốt nhất là nên thành thật mà quỳ xuống cho bản quan, nếu không, hừ hừ.”

Người bị thiết mộc rơi mém trúng chân liền nhặt thiết mộc đại biểu cho công đường lên, nâng ánh mắt, khuôn mặt tuấn dật phi phàm làm cho những người xung quanh chú ý tới hắn nhìn tới phát ngốc. Dáng người phong thần tuấn tú từ trong đám người bước ra, đôi môi khẽ mở:

“’Hừ hừ’, ngươi định ‘hừ hừ’ như thế nào?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.