Đọc truyện Nam thê của Tể tướng – Chương 29: Đường lui của Dịch Vân Khanh
Thời gian không còn sớm, toàn gia đem con hoẵng ra xử lý, chia ra hai miếng thịt lớn, một đưa lên cho nhà Tứ gia, một đưa cho Dịch Vân Xuân mang về nhà, còn lại thì Đông Dương dùng muối ướp treo trong phòng bếp. Buổi chiều ở ngay tại nhà cũ ăn cơm, Đông Dương chủ trì đem hơn nữa thịt hoẵng xào lên, mỹ vị tươi mới khiến toàn gia ăn đến nghiện.
Tài săn bắn của Dịch Vân Xuân cũng đã thành thạo, thường xuyên lên núi cũng săn được không ít dã vật, nhưng có bắt được nhiều hơn nữa cũng không thể đánh bại được tài nghệ nấu nướng của Đông Dương, Tam nương, tức phụ của Dịch Vân Thanh cùng muội muội hắn, đều có xuất thân giàu có, đều là mười ngón không dính mưa xuân, người nào có thể hiểu rõ loại chuyện này? Trước kia toàn gia ăn ở nhà cũ, đều do Từ lão phu nhân dẫn tới ăn, nhưng từ khi phân nhà, người trong Tam gia liền hiện ra đều là những người không hiểu trù nghệ. Đừng nói đến mỹ vị dã vật, ngay cả thức ăn gia đình bình thường đều bị nữ quyến Tam gia làm ra không có cái vị gì.
Nhìn bộ dáng lang thôn hổ yết của Dịch Vân Xuân, Dư thị vội đưa bát canh qua cho hắn: “Vân Xuân ngươi ăn chầm chậm đừng nuốt vội quá.”
Dư thị còn chưa nói xong, Dịch Vân Xuân quả thực nuốt xuống, luống cuống tay chân uống hết bát canh, thư thư cái miệng, khen: “Đại tẩu làm cơm ăn thật ngon.”
Đại lão gia cũng liên tiếp gật đầu đồng ý,còn sợ Dư thị giận dỗi liền gắp cho nàng một đũa.
Dư thị lau miệng cho phu quân, ngượng ngùng trừng mắt tỏ vẻ chính mình cũng hơi đồng ý.
Lão thái gia cũng học theo, gắp cho lão phu nhân một miếng thịt hoẵng, nói: “ Thịt hoẵng này thật ngon, tươi mới vừa miệng, nếm thử chút.”
Lão phu nhân không đến mức mặt mũi đỏ bừng, nhưng cũng trừng mắt nhìn lão thái gia, liếc một cái, trách hắn thật mất mặt trước vãn bối.
Dịch Khiêm nhìn, bàn tay nhỏ bé cũng gắp cho Đông Dương một đũa thịt hoẵng: “Tiểu phụ thân, đây là thịt hoẵng mà phụ thân săn được, mau ăn a.”
Dịch Vân Xuân cười lớn, cầm chén để sát vào nói: “Tiểu Dịch Khiêm nha, cũng gắp cho Lục thúc thúc một miếng đi.”
Nghe vậy, Dịch Khiêm cầm chiếc đũa gắp một miếng thịt vòng vòng đưa tới bát của Dịch Vân Xuân, thanh thanh nói: “Lục thúc thúc mau ăn.”
Tiểu bộ dáng kia khiến toàn gia cười lớn, Dịch Vân Khanh cũng cười đem bát để gần vào, nói: “Khiêm nhi, ngươi cũng không thể trọng bên này khinh bên kia nha.”
Giữa hai người còn có Đông Dương, Dịch Khiêm ngồi xa liền không vui nói: “ Phụ thân có thể để tiểu phụ thân gắp giúp ngươi nha.”
Nghe vậy, Dịch Vân Khanh trong lòng vui vẻ cầm bát để sát vào Đông Dương, nâng nâng cằm, một bộ ‘ta chỉ làm theo lệnh’. Đông Dương quẫn bách dời tầm mắt coi như không thấy. Điều này khiến Dịch Vân Khanh thương tâm.
Dư thị cười, liền gắp lấy một miếng: “ Ngươi ăn đi, lớn như vậy còn giỡn tiểu hài nhi.”
Dịch Vân Khanh nhếch miệng cười: “Vẫn là mẫu thân thương ta.”
Lão phu nhân nghe vậy nở nụ cười, nói: “ Một đũa chính là thương ngươi, vậy, đến, đến đây, nãi nãi thương ngươi.”
Dịch Vân Khanh vui vẻ đưa bát nhận lấy, Dịch Vân Xuân cũng đưa bát tới: “Nãi nãi, ngài cũng không thể bất công!”
Lão phu nhân tất nhiên là cười gắp cho. Kết quả Dịch Khiêm cũng học theo: “Lão nãi nãi, chất nhi cũng muốn.” Nghĩ sợ lão phu nhân không gắp cho: “ Ngài cũng không thể trọng bên này khinh bên kia được.”
Thành ngữ này học thật nhanh, nhưng lại chọc cười cả nhà.
Buổi chiều Dịch Vân Xuân ngủ ở nhà cũ, một nhà Dịch Vân Khanh quay về nhà mới. Đại lão gia cùng Dư thị về phòng nghỉ ngơi, Đông Dương ôm Dịch Khiêm đã ngủ say trở về phòng, Dịch Vân Khanh đi trước, trải chăn tốt để Đông Dương cẩn thận cởi y phục cho Dịch Khiêm rồi đặt lên giường đắp chăn lên, cuối cùng vỗ vỗ chăn nhìn một lát rồi đi.
Để lại đèn rồi ra ngoài, Dịch Vân Khanh một tay cầm đèn lồng, một tay nắm lấy tay Đông Dương đi vòng qua hành lang gỗ mộc tinh xảo, ngoài trời hạ xuống một trận tuyết, bông tuyết to bằng ngón tay bay bay, rơi trên mặt đất rất nhanh liền cấp cho mặt đất một tầng bạch trang. Dịch Vân Khanh tăng cước bộ đem Đông Dương trở lại phòng, châm đèn đồng cung đình trong góc tường, chiếu sáng toàn bộ căn phòng làm cho Đông Dương có cảm giác không còn chỗ ẩn nấp.
Dịch Vân Khanh tựa hồ cảm nhận được Đông Dương khẩn trương, ôm lấy, cằm đặt lên vai y:” Ngươi rốt cục cũng đã trở lại, ta giống như đang nằm mộng vậy. Đông Dương…” Nắm lấy tay người trong lòng, mười ngón tay giao nhau. “Nơi này chính là nhà của ngươi.”
Sáng sớm hôm sau, toàn gia nếm qua điểm tâm Đông Dương làm, đại lão gia cùng đại phu nhân dẫn theo Dịch Khiêm sang nhà cũ thỉnh an, Đông Dương cùng Dịch Vân Khanh lên trấn trên mua đồ tết thuận tiện đưa quà tết cho Tứ gia. Tứ gia cùng Tứ nương đối với việc Đông Dương trở về bề ngoài cũng không tỏ vẻ gì, nhưng trong mắt cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên.
Dịch Vân Khanh mang theo Đông Dương đi gửi lễ, không lưu lại lâu liền rời đi. Xế chiều sang thôn bên cạnh gửi lễ tết cho Tam gia, bớt chút thời gian lên núi săn thú, ngày thứ hai Dịch Vân Khanh cùng Đông Dương mang theo dã vật săn được đến trấn trên bán, không nghĩ tới Dịch Vân Khanh không đưa tới thực phô ngày trước mà lại tới một thực phô mới mở.
Thực phô này mới mở được ba tháng, xây trên một gian phòng ở cũ, quy mô không có vượt qua được thực phô trên trấn nhưng cũng không quá thấp. Bàn ghế mới được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, chưởng quản của thực phô cũng là một nam nhân trung niên, người khác gọi hắn là Tưởng chưởng quầy.
Bởi vì hai người tới sớm, trong thực phô không có khách nhân, Tưởng chưởng quầy tiếp đãi hai người, tiếp nhận dã vật hai người đem tới, thanh toán xong còn nhiệt tình lưu lại hai người dùng cơm. Dịch Vân Khanh khéo từ chối nhưng không được, Tưởng chưởng quầy liền mang hai người tới nhã gian trên tầng hai.
Vừa vào tới nhã gian, khí thế của Dịch Vân Khanh liền biến đổi, Tưởng chưởng quầy cũng vội hành lễ: “Ra mắt công tử gia.”
Đông Dương trừng lớn mắt, tầm mắt chuyển qua lại giữa Dịch Vân Khanh cùng Tưởng chưởng quầy.
Dịch Vân Khanh dùng ánh mắt trấn an Đông Dương, kéo tay y để y ngồi vào bàn, đối Tưởng chưởng quầy nói: “ Đây là Vệ công tử, cũng là phu nhân của ta. Về sau ta không có mặt, phu nhân có thể thay ta quyết định.”
Tưởng chưởng quầy vội hành lễ: “Lão nô kiến quá Vệ công tử.”
Đông Dương vội đứng dậy đáp lễ, Dịch Vân Khanh kéo y để y nhận cái lễ này của Tưởng chưởng quầy.
“Công tử gia,” Tưởng chưởng quầy từ trong ống tay áo lấy ra một phong thư cùng hai tờ ngân phiếu: “ Đây là Tiền chưởng quỹ ở thị trấn gửi cho ngài cùng ngân phiếu năm nghìn lượng, sau còn dặn là thư tín như này từ tháng sau đều sẽ có hai phong. Biết công tử gia hôm nay sẽ đến, cho nên lão nô đã chuẩn bị trước thịt rượu, thỉnh công tử gia và Vệ công tử chờ cho một lát.” Nói xong, Tưởng chưởng quầy liền xoay người rời đi, ra ngoài còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Dịch Vân Khanh cũng không xem thư, đem thư cùng ngân phiếu đưa cho Đông Dương cất kĩ. Đông Dương do dự, vẫn là cầm cất đi cùng với số bạc vụn bán dã vật lúc nãy.
“Tưởng chưởng quầy là người liên hệ với trấn trên duy nhất mà ta đặt ở đây, hắn cũng không biết quá nhiều, nhưng tuyệt đối trung tâm. Trên Tưởng chưởng quầy còn có Tiền chưởng quỹ của một khách điếm ở thị trấn, hắn là người biết rõ từ đầu tới cuối. Mỗi tháng sẽ có người đem mọi tin tức trong kinh thành đưa cho Tiền chưởng quỹ, Tiền chưởng quỹ sẽ đưa cho Tưởng chưởng quầy, Tưởng chưởng quầy sẽ đưa cho ta. “Dịch Vân Khanh nói xong liền rót chén trà cho Đông Dương: “ Mệt mỏi nửa ngày rồi, uống miếng nước trước đã.” Nhìn Đông Dương uống hết chén nước, Dịch Vân Khanh lại nói: “Nhị thúc vẫn luôn chèn ép ta, ta liền âm thầm bồi dưỡng thực lực của mình, tuy rằng so ra thì vẫn kém vinh hoa của Dịch gia, nhưng vẫn có khả năng giúp chúng ta một đời phú quý, nhị thúc làm việc quá mức kiêu ngạo nên ta vẫn luôn âm thầm đề phòng, quả thực, hắn vì Dịch gia mà làm ra họa lớn như vậy. Cũng may ta bồi dưỡng lực lượng chưa từng có liên hệ gì với Dịch gia cho nên không bị liên lụy. Việc bị lưu đày cũng là một đòn trí mạng nên ta để cho bọn họ nấp vào chỗ tối, lúc trước sợ vẫn có người quan sát Dịch gia nên không giữ liên lạc với bọn họ, chỉ để bọn họ chú ý mọi chuyện trong kinh, tránh cho có người ghi hận nhị thúc mà hạ sát thủ với chúng ta.” Nói tới đây liền cười: “ Vốn dĩ ta vẫn nghĩ cần phải ít nhất hai năm mới có thể sống an ổn, không nghĩ Đông Dương là một nhân tài, thâm tàng bất lộ, may là có Đông Dương, trong nhà mới có thể nhanh đứng vững được như vậy, lão thái gia lão phu nhân mới không xảy ra chuyện gì, bảo toàn được cả Dịch gia. Cho nên, Đông Dương, ta muốn cám ơn ngươi.”
“Đại thiếu gia sớm đã chuẩn bị tốt đường lui.”
Dịch Vân Khanh cười nói: “Nhị thúc của ta là người thế nào, ngươi còn không rõ sao? Nếu lúc trước ta không chuẩn bị tốt đường lui, chỉ sợ toàn gia sẽ chết trên tay hắn. Cũng may Kim thượng còn nhớ tới ân tình của tổ tiên Dịch gia nên không có đuổi tận giết tuyệt, chỉ phán lưu đày, bằng không, cho dù ta có năng lực chuẩn bị được đường lui tốt như thế nào, cũng không thể thay đổi được vận hạn của Dịch gia.” Khuôn mặt tuấn lãng hiện ra vẻ tự tin suy nghĩ mưu kế, trong mắt lại là vẻ chìm liễm, thân hình thon dài chỉ cần đứng ở đó cũng có thể gây ra vô hạn thay đổi, đây mới chính xác là Dịch Vân Khanh, quý công tử danh môn nức tiếng Bình Dương phủ. “Cũng may, hiện tại không sợ, thế cục trong cung bởi vì Kim thượng long thể không tốt mà lâm vào giằng co, danh gia quý tộc đại thần khắp nơi vội vàng chọn lựa phe phái mà bỏ quên Dịch gia đã bị lưu đày ở Dương châu, chỉ cần chúng ta an phận sống, không gây ra chú ý với những người trong kinh thành, thì sẽ bình yên vô sự.” Hắn sợ có người không buông tha cho Dịch gia mà âm thầm gây khó dễ, cho nên thời gian bị lưu đày, hắn cái gì cũng không làm, có lẽ hắn an phận nên người khác không tìm được cơ hội, cũng có thể vỗn dĩ cũng không có người âm thầm chú ý Dịch gia, tóm lại thời kì nguy hiểm nhất đã qua.
Hai người dùng qua bữa ăn mà Tưởng chưởng quầy chuẩn bị, trở lại nhà. Đông Dương đem ngân phiếu cất kĩ trong mộc áp tử trang, chỉ chừa lại chút bạc vụn để sử dụng, buổi chiều Dịch Vân Khanh ở thư phòng xem xong thư mà Tiền chưởng quỹ đưa tới, thấy Đông Dương dâng trà nóng, bắt lấy tay để y ngồi trên đùi, nói: “ Ta cũng là may mắn, Dịch gia trải qua đại nạn lần này mới có thể dục hỏa tái sinh, cũng nhờ có lần này mà ta mới phát hiện ra ngươi. Nếu như không có lần đại nạn này, có lẽ vài năm nữa, lão thái gia sẽ làm chủ đem ngươi đuổi đi, về sau để ta thú thê nhà quý tộc, có lẽ có thể sẽ khuyên nhị thúc để ta được làm quan, sau khi vào quan trường, ta sẽ tự tạo ra một phần tiền đồ, cũng tránh được tranh đoạt triều đình. Thắng hoàn hảo, nhưng Dịch gia cũng không thể bảo toàn được như hiện tại mà hơn nữa, ta nhất định sẽ mất ngươi.”
Đông Dương đỏ mặt, hơn nữa y cũng không có thói quen ngồi trên đùi người khác. Giãy giãy muốn đứng lên, Dịch Vân Khanh liền ôm chặt thắt lưng y, cắn răng nói: “ Ngoan ngoãn ngồi yên, nếu không chính mình tự gánh vác hậu quả.”
Đông Dương cứng đờ.
Dịch Vân Khanh cười: “Lúc này mới ngoan.”
Dịch Khiêm đẩy cửa tiến vào, bĩu môi: “ Phụ thân đại nhân, ngươi nếu khi dễ tiểu phụ thân, ta sẽ đi nói cho thái gia gia, thái gia gia nói nếu người khi dễ tiểu phụ thân thì ta phải nói cho ngài biết, đến lúc đó thái gia gia sẽ thu thập người.”
Dịch Vân Khanh sợ run lên, cười khai. Một tay đặt trên bàn, một ta giữ chặt không cho Đông Dương đứng lên, đối diện với Dịch Khiêm đứng ở cửa cười nói: “ Năng lực giả truyền thánh chỉ của ngươi cũng không cao minh một chút nào.”
“ Cái này phụ thân đại nhân cứ thử xem.” Dịch Khiêm dương dương, đi tới đem Đông Dương kéo ra: “ Tiểu phụ thân, hôm nay trời lạnh, đêm nay tiểu phụ thân bồi ta ngủ được không?”
Đông Dương giận Dịch Vân Khanh ở trước mặt đứa nhỏ vẫn không biết nặng nhẹ, nghe vậy, liền sờ sờ cái đầu nhỏ của Dịch Khiêm, nói: “Được, hôm nay ta bồi Khiêm nhi ngủ.” Nói xong liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Dịch Khiêm rời đi.
Dịch Vân Khanh sợ run sau một lúc lâu, mắt thấy Dịch Khiêm nắm tay Đông Dương rời đi còn quay đầu lại làm mặt quỷ với hắn, cảm thấy vừa tức vừa buồn cười. Hai cái người không lương tâm này, rõ ràng hắn mới là phụ thân như thế nào lòng lại hướng tới người khác? Người lớn kia cũng vậy, đối với tiểu nhân thì liền ngoan ngoãn phục tùng, đối với đại nhân hắn đây liền không chịu, một lớn một nhỏ này thật là! Không đủ giáo huấn mà!