Nam thê của Tể tướng

Chương 20: Thiếu nợ y


Đọc truyện Nam thê của Tể tướng – Chương 20: Thiếu nợ y

Đảo mắt lại qua hai tháng, đến trung tuần tháng chín, qua mấy tháng hè mới hạ trận mưa đầu tiên. Nông dân nhẹ nhàng thở ra, nửa năm tuy rằng hạn hán, cũng đã lỡ thời kì xuống giống cho vụ mùa sáu tháng cuối năm, nhưng cũng may còn có thể trồng loại lương thực khác. Đông Dương mang theo Dịch gia nam đinh đem mười mẫu đất cùng mười mẫu ruộng gieo trồng thật tốt, may mắn cũng xong trước tháng mười. Có lẽ trận hạn hán trước đã đem năng lượng của lão thiên gia dùng hết, mới gần tháng mười mà khí hậu đã muốn giống tháng mười một.

Ngày hôm đó, Đông Dương đang ở trong viện dọn dẹp, tiểu thư Dịch Vân Nhàn của Tam gia luôn không ra khỏi cửa, hôm nay đi ngang qua liền bị trượt chân sắp ngã, Đông Dương nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, không ngờ Tam nương nhìn thấy, liền hô to gọi nhỏ nói Đông Dương đụng chạm tiểu nữ của nàng, ồn ào khiến lão phu nhân biết được.

Lão phu nhân bị Tam nương náo loạn đến đau đầu, Liễu thị ở giữa giả bộ phân xét, minh lý ám lý1 , nói Đông Dương căn bản không đem nữ quyến bọn họ để vào mắt, điều này làm cho lão phu nhân tức giận. Phải biết rằng Đông Dương mặc dù là nam nhân nhưng vẫn là thiếp thất của Dịch Vân Khanh, theo lý vẫn là do lão phu nhân quản, không đem hậu viện nữ quyến để vào mắt khác nào không đem nàng Dịch lão phu nhân để vào mắt? Tuy rằng nàng cũng biết rõ Dịch gia có được như hiện tại căn bản cũng là dựa vào tay nghề săn bắn của y, nhưng điều này cũng không có nghĩa lão phu nhân không dám phạt y.Minh lý ám lý: tạm hiểu như trực tiếp gián tiếp ám chỉ.Đại phu nhân Dư thị ở ngoài muốn giúp đỡ cũng lực bất tòng tâm, bởi vì nàng từ trước đến nay, ở trước mặt lão phu nhân đều không có tiếng nói gì.

Tam nương ngay từ đầu là người khơi mào ra chuyện này, tất nhiên nàng luôn khinh thường Đông Dương, vui mừng khi Đông Dương bị phạt.

Tứ nương vì chịu ơn Đông Dương cứu Dịch Vân Tùng nên không nói theo, nhưng cũng không ra mặt nói đỡ cho Đông Dương.

Liễu thị thì càng đắc ý, sự việc hôm nay cũng có chút do tay nàng thêm vào, bởi vì thái độ Dịch Vân Khanh đối với Đông Dương khiến cho nàng thấy dự cảm không tốt, nàng cảm nhận được sự uy hiếp từ Đông Dương! Thừa dịp Dịch Vân Khanh lên trấn trên ba ngày không về, đương nhiên muốn nhân cơ hội này đem tai họa ngầm diệt bỏ. Nàng cũng không nghĩ tới, khiến cho Đông Dương rời đi,thì  Dịch Vân Khanh khi trở về đầu tiên sẽ trách cứ ai.

Lão phu nhân mắng xong liền phạt Đông Dương quỳ gối trong viện. Đông Dương quỳ. Đúng vậy, y quỳ chính là đối lão phu nhân, từ nay về sau y cùng Dịch gia, không thù, không oán, không hận, không ân, sau đó liền không có liên hệ.


Y cũng không nợ Dịch gia, cho dù có cái ân năm năm cho y cái ăn cũng đã trả xong, nay Dịch gia nợ y. Y đã muốn làm hết mọi việc, không thẹn với lương tâm, hơn nữa lần quỳ này, Dịch Vân Khanh có cho hay không cho y hòa ly thư, y cũng không để ý.

Dịch Khiêm nhìn thấy, tự biết chính mình cầu cũng không được, chỉ biết tìm Dịch Vân Xuân, nhờ hắn chạy nhanh đến nhà trưởng thôn, đem lão thái gia gọi trở về. Đến lúc lão thái gia quay về cũng đã là nửa canh giờ sau, lúc đó trời cũng đã hạ một cơn mưa nhỏ, Đông Dương liền quỳ gối trong viện ngâm mình gần nửa canh giờ dưới mưa.

Lão thái gia sau đó cũng khiến lão phu nhân sửa lại chủ ý, nhưng Đông Dương cũng đã chịu mưa đến nửa canh giờ, ngấm mưa chưa tới tối liền bị cảm sốt, cũng may thể chất y tốt, uống một bát thuốc, hôm sau đã khỏe hơn nhiều.

Dịch Khiên từ sáng sớm đã chạy tới, lo lắng nhìn Đông Dương đem toàn bộ phòng từ trên xuống dưới thu thập. “Tiểu phụ thân…”

Nhìn phòng ở chỉnh tề, Đông Dương xoa đầu Dịch Khiêm, nhu hòa nói: “ Khiêm nhi, có thể cho ta mượn giấy bút của ngươi không?”

Dịch Khiêm không hiểu, nhưng nó vẫn luôn nghe lời Đông Dương, nhanh chân chạy về phòng đem giấy bút tới. Nhìn Đông Dương ở trên bàn trải giấy, cầm bút, ngồi thẳng người, tay phải cầm bút viết xuống từng hàng chữ ngay ngắn.

Chữ Đông Dương cũng không có bút phong sắc bén, cũng không xinh đẹp nho nhã như nữ tử, chỉ toát lên sự ôn nhuận ngay thẳng như chính con người y.


Viết xong, Đông Dương đề tên cùng in lên đó dấu tay của mình, xong để lại vào phong, bên trên liền đề ‘Dịch Vân Khanh, thân khải’.

Thân khải: “ 亲” –   Thân: người thân, “ 启 ” – Khải: bày tỏ, cho biết, thưa,tâu.

Dịch Khiêm là một đứa nhỏ đã sớm trưởng thành, nhìn thấy Đông Dương viết ba chữ đó cũng biết được ý định của Đông Dương. Nó cũng không ngốc, có thể thấy được năm năm này, còn có cảnh quỳ ngày hôm qua, cho dù thương y cũng sẽ không ngăn cản y. Chỉ hàm chứa hai mắt đẫm lệ, yên lặng nhìn Đông Dương đem thư viết xong, đưa tới phòng Liễu thị, rồi đi theo Đông Dương ra ngoài: “Tiểu phụ thân, Khiêm nhi tiễn ngươi một đoạn đường.”

Đông Dương im lặng, cười xoa đầu Dịch Khiêm, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó đi vào phía sau núi. “Từ hôm nay trở đi, Khiêm nhi không cần phải gọi ta là tiểu phụ thân, nếu Khiêm nhi không chê, thì gọi ta một tiếng nghĩa phụ.” Y đã tự ý cùng Dịch Vân Khanh hòa ly, vậy liền không thể tiếp tục danh xưng tiểu phụ thân này.

Dịch Khiêm tất nhiên là vui vẻ, liền mở miệng.”Nghĩa phụ.”

Đông Dương ứng một tiếng, lấy ra một tờ ngân phiếu năm mươi lượng đưa tới tay Dịch Khiêm, nói: “Ngân phiếu này phải tự mình cất kĩ, lúc khẩn cấp thì dùng.”  Đây là y trong khoảng thời gian này trộm dùng dã vật đổi thành tiền, vốn dĩ cũng là chuẩn bị cho Dịch Khiêm.

“Nghĩa phụ…” Dịch Khiêm biết Đông Dương trộm cất chỗ tiền này cũng không dễ dàng gì.


“Gọi ta một tiếng nghĩa phụ thì nhận đi.” Tuy rằng trải qua trận hạn hán, không phải là thời điểm tốt để săn dã vật, nhưng đối với y mà nói cũng không phải không có khả năng. “ Có thời gian ta sẽ trở về thăm ngươi, phải hảo hảo chiếu cố bản thân.”

Dịch Khiêm cũng không lằng nhằng nhận lấy ngân phiếu, hai đầu gối quỳ xuống bái biệt: “Khiêm nhi bái biệt nghĩa phụ, cũng thỉnh nghĩa phụ bảo trọng.”

Đông Dương nâng Dịch Khiêm dậy, phủi ống quần cho nó: “Nam nhi dưới trướng có hoàng kim, đừng dễ dàng khúc chiết.”

Khúc chiết: quanh co, không thẳng thắn

“Xin nghe nghĩa phụ dạy bảo” Chắp tay bái biệt, Dịch Khiêm nhìn Đông Dương xoay người rời đi, cho đến lúc không còn nhìn thấy được nữa mới rời đi. Trở lại Dịch trạch, Dịch Khiêm đem đồ cất kĩ làm bộ không có chuyện gì, bộ dáng nên thế nào thì thế đó.

Đến chạng vạng Dịch Vân Khanh từ thị trấn trở về, tìm không thấy Đông Dương, từ tay Liễu thị nhận lấy lá thư, lúc này tin Đông Dương rời đi mới chính thức nổ tung Dịch gia!

Dịch Vân Khanh cầm phong thư hòa ly của Đông Dương trên tay, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Y… đi rồi? Sau khi hắn hiểu được tình cảm đối với y, liền như vậy đi rồi? Không lưu tình chút nào liền rời khỏi? Hắn một chút cũng không lưu được y sao?

Dịch gia chính đường.


Dịch lão thái gia cầm hòa ly thư do chính Đông Dương tự tay viết, cũng ngây người thật lâu. Nghĩ thầm: Đây mới là y nhường nhịn hết thảy sao? “… Là Dịch gia chúng ta có lỗi với y.”

Dịch Vân Khanh giương mắt: “Ngày hôm qua xảy ra chuyện gì?” Hắn không phải đã muốn chỉ rõ tầm quan trọng của Đông Dương đối với hắn sao? Nhưng vì cái gì cuối cùng con người thiện lương đó vẫn bị bức đến mức phải rời đi?! Tầm mắt quét qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Dịch Vân Xuân.

Dịch Vân Xuân bị nhìn, da đầu cũng run lên, nhìn một đám người lui về phía sau không muốn nói ra sự tình hoặc những người ăn nói không tốt, liền kiên trì đem chuyện ngày hôm qua Tam nương nói Đông Dương đụng chạm tiểu nữ của nàng, bị lão phu nhân phạt quỳ, việc Đông Dương bị sốt cũng không dám giấu diếm.

Tam nương kiên trì tranh luận: “ Vốn dĩ là y đụng chạm Nhàn nhi thôi, Nhàn nhi là một đại cô nương, sắp tới tuổi gả chồng, việc bị nam thiếp của ca ca đụng chạm lan truyền ra, không phải là muốn giết chết nàng sao?!”

Tứ nương bên cạnh bĩu môi, lúc này thì nói là vì quan tâm tới tiểu nữ nhà mình, sao lúc khác lại không quan tâm đi?!

Lão phu nhân ngồi ở chủ tọa thấy trưởng tôn mình yêu thương nhất vì chuyện nam thiếp bị phạt hôm qua mà tức giận, nàng – người đã phạt y có điểm không nhịn được. “Bất quá cũng chỉ là phạt quỳ? Ta lão thái bà liền không thể phạt y sao?”

Dịch Vân Khanh nhìn những người còn lại, trong tâm cười khổ, đây chính là thái độ mà người nhà của hắn đối đãi với y sao? Mặc kệ y vì cái nhà này làm ít làm nhiều, không lên tiếng cũng có nghĩa là sẽ không có tiếng nói, liền  đối đãi với y như vậy sao? Ở nơi hắn không nhìn thấy, y lại phải nhận những con mắt như này sao?

Là hắn, thực xin lỗi y, là hắn nợ y.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.