Đọc truyện Nam thê của Tể tướng – Chương 13: Thân phận
Sau hai mươi ngày, khu phòng ở mới của Dịch gia rốt cục cũng cất nóc. Gần hai mươi gian phòng ở chằng chịt chiếm một diện tích đất khá lớn, cũng có thể coi như địa chủ có nhà ở lớn nhất trong thôn. Ngày cất nóc Dịch lão thái gia vui vẻ cười toe toét.
Sau hai ngày phơi nắng, mọi người bắt tay vào làm vệ sinh khu nhà mới, đợi cho gia cụ được làm xong, ngày thứ sáu chính thức chuyển nhà. Kỳ thực cái gọi là chuyển nhà cũng chỉ là dời chỗ, khu nhà mới cách khu nhà cũ có vài bước chân.
Từ sáng, pháo đã nổ không ngừng, tuy rằng sợ gây chủ ý nên Dịch lão thái gia không dám mời hí ban, nhưng những cấp bậc lễ nghĩa còn lại vẫn đầy đủ. Hai bàn tiệc đủ món ngon rượu ngon, chiêu đãi thôn dân gần đó, ai cũng khen ai cũng cảm thấy mỹ mãn.
Từ sáng ước chừng nháo đến tối mới được yên tĩnh.
Cuối cùng cũng được yên tĩnh, Đông Dương liền trở lại ngôi nhà nhỏ kế bên được phân cho mình. Phòng nhỏ gia cụ đơn giản, nhưng may cũng đều là đồ mới nên cũng không quá mức ủy khuất. Không gian yên ắng khiến Đông Dương giật mình, lúc này mới nhớ tới, từ hôm nay trở đi, Dịch Khiêm phải đến ở cùng hai huynh đệ kia theo lệnh của lão thái gia. Múc nước rừa mặt chải đầu sạch sẽ, chuẩn bị đóng cửa nghỉ ngơi, Dịch Vân Khanh cầm theo bầu rượu cùng hai cái thực hạp đứng tại cửa.
Ý muốn uống rượu, nói: “Theo ta uống mấy chén.”
Đông Dương ngốc xong, liền dẫn người vào trong nhà
Dịch Vân Khanh đã muốn nhớ không nổi lần cuối cùng hắn vào trong viện của Đông Dương là khi nào, đến nỗi có cảm giác như hoàn toàn xa lạ. Một bình rượu nhỏ, hai cái chén, ngoài ra còn có hai cái thực hạp, đáng tiếc Dịch Vân Khanh không mang theo chén đũa. Bất quá cái người không mang theo chén đũa kia tựa hộ không có một chút nào nhận thức được việc mình không mang theo chén đũa là một việc mất mặt như nào, vén một bên tà áo, thẳng lưng ngồi vào một trong hai cái ghế trong phòng.
Đông Dương liếc mắt, từ phòng bếp mang ra hai bộ chén đũa cùng một đĩa lạc rang.
Dịch Vân Khanh rót rượu đưa tới trước mặt Đông Dương, xong rồi cầm lên chén của mình: “Chén thứ nhất, mời ngươi. Khi lưu đầy tới Dương Châu, nếu không có ngươi, đừng nói xây nhà mới, chỉ sợ cái no cái ấm cũng cố không được.”
“Đại thiếu gia quá khiêm tốn rồi. Cho dù không có ta, đại thiếu gia cũng có thể nghĩ ra biện pháp.” Lời tuy nói vậy, Đông Dương vẫn đáp lễ uống một chén này.
Uống xong một chén lại rót rượu: “Chén thứ hai, cám ơn ngươi đã dạy ta cách săn thú, dạy ta tài bắn cung.”
Đông Dương trầm mặc, cũng uống một chén.
“Chén thứ ba. Nói thêm sợ ngươi chê lắm lời.” Nói xong nâng chén ngửa đầu uống cạn. Hết ba chén rượu, Dịch Vân Khanh vẻ mặt thả lỏng, cũng không nói gì chỉ ngồi uống từng chén từng chén. Thật lâu sau, uống cũng hết nửa bầu rượu, Dịch Vân Khanh thấy càng uống lại càng tỉnh “Ta có phải là rất ngu không?”.
“… Đại thiếu gia ngốc, thì trên đời này không có ai là thông minh cả.”
“Không đúng, ta rất ngu, rất ngu lại còn ngang bướng.” Tin tưởng vào lời của nhị thúc, cuối cùng thành người bị lưu đày, mơ hồ năm năm đả thương người vô tội. Trên đời này còn có người so với hắn còn ngu hơn sao?
“Đại thiếu gia say rồi.”
“Say? A, rượu không say mà mỗi người tự say, mượn rượu tiêu sầu càng sầu thêm.” Hai mươi năm toàn bộ Dịch gia không ai cho hắn cơ hội thể hiện, gạt bỏ gánh nặng trên vai. Châm chọc hơn nữa, người hiểu hắn rõ nhất lại là vị nam thê mà hắn chưa từng để vào mắt.
Đông Dương không nói, y bất giác cùng Dịch Vân Khanh có giao tình tốt đến nỗi có thể ngồi tâm sự cùng nhau.
Dịch Vân Khanh bỗng nhiên không biết nên nói cái gì, có lẽ là có quá nhiều điều muốn nói mà không biết nên bắt đầu từ đâu. Không khí giữa hai người có chút ứ đọng, Đông Dương không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào hư không, Dịch Vân Khanh cũng chỉ ngồi đó uống rượu. Cả một bầu rượu vào bụng, vừa mới cảm thấy có dũng khí nói “Thực xin lỗi”, thì ngoài của vang lên thanh âm của Liễu thị.
“Đại thiếu gia.” Cửa không khóa, Liễu thị đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt lo lắng, nhìn thấy Dịch Vân Khanh có vẻ đã say liền vào trong nhà, ân cần hỏi han: “ Đại thiếu…”
Không đợi Liễu thị gọi cho xong, Đông Dương xua tay: “Đỡ đại thiếu gia về phòng nghỉ ngơi đi.” Đông Dương đứng dậy không có ý hỗ trợ, nhìn theo Liễu thị dìu Dịch Vân Khanh có chút say ra khỏi cửa, còn không đợi hai người biến mất ở chỗ rẽ đã xoay người thu dọn chén đũa đem về phòng bếp.
Đông Dương xoay người quá nhanh, cho nên không thấy được Dịch Vân Khanh quay đầu lại, vẻ mặt phức tạp.
Phòng ở mới được xây xong thì tới mùa đông, Dịch lão thái gia mang toàn bộ nam đinh Dịch gia xuất môn chăm sóc mười mẫu đất đã phân cho bọn họ, tuyên bố đến cuối năm là phải làm cho xong để chờ sang năm gieo trồng vụ xuân. Chính là nam đinh trong Dịch gia có người nào không phải là ngậm kim thìa mà lớn lên, bắt bọn họ mặc hoàng thố làm việc nhà nông, hai ngày đầu còn là vì tò mò, tới ngày thứ ba thứ tư thứ năm mỗi người đều đau xương sống, đau thắt lưng, ai cũng dùng mánh lới nói vài lời rồi cáo bệnh.
Dịch lão thái gia tuy rằng không xuống làm ruộng, nhưng cả ngày canh giữ ở đó, trông coi đám người này cũng không sung sướng gì.
Hôm nay Dịch Vân Khanh nhân lúc nghỉ ngơi, nói chuyện với Dịch lão thái gia: “Ông nội, đây không phải là biện pháp. Mười mẫu đất này nhiều năm không có người chăm sóc sớm đã hoang phế, làm sạch lại rồi còn cần bón phân chăm sóc cả mùa đông đến sang năm mới có thể trồng vụ xuân, chính là theo tốc độ của chúng ta hiện nay, chỉ sợ đến cuối năm cũng không xong được.”
Dịch lão thái gia nhìn vào thành quả chưa tới một mẫu đất đã được làm xong, cũng lo lắng: “Ông nội cũng biết để các ngươi chưa từng làm qua việc nông làm việc này có điểm ép buộc, ông nội cũng không phải là tiếc hai ba lượng tiền thuê người làm hộ. Chính là ông nội sợ hãi. Kim thượng nhân từ phóng Dịch gia chúng ta tới đây cũng chính là muốn tôi luyện chúng ta một thân yếu ớt này, an tâm làm một nông dân, thợ săn kiếm đủ cái ăn cái mặc, xét cho cùng Kim thượng cũng không phải là người tàn bạo, nhưng những kẻ thủ trước kia của nhị thúc ngươi trước mặt Kim thượng lại nói cái gì mà “mọi chuyện đều nhờ người khác làm hộ” khiến Kim thượng tức giận, đến lúc đó toàn gia chúng ta đều khó sống.” Dịch lão thái gia không phải lo lắng quá, phải biết rằng đối thủ của ngươi không chỉ cần ngươi chết là hết hận, mà cái vòng luẩn quẩn đó mục đích cuối cùng vẫn luôn là sao trảm cả nhà!
“Ông nội lo lắng không phải không có lý, chính là ông nội, nếu mười mẫu đất này đến lúc xuống giống vụ xuân mà chưa xong, truyền đi có phải hay không cũng thành tội? Ông nội, trước sau đều là sai, chúng ta không bằng cứ mướn mười anh nông dân theo chúng ta làm đất, dù sao chúng ta cũng đã tự làm qua, thỉnh người hỗ trợ cũng hợp tình hợp lý.”
Dịch Vân Khanh nói làm cho Dịch lão thái gia tỉnh ngộ, bất quá cũng là do sau khi Dịch gia gặp chuyện không may, Dịch lão thái gia liền có lỗi suy nghĩ bảo thủ chỉ muốn tự bảo vệ mình. Không nghĩ tới trong mắt người có tâm, bảo thủ cũng là một cái tội.
Có Dịch Vân Khanh khuyên giải an ủi, Dịch lão thái gia tự mình đến nhà trưởng thôn nói lý do muốn mướn người, trưởng thôn cũng rất hiểu lý lẽ, còn cố ý chỉ cho Dịch lão thái gia biết nên mướn người nào quen cải tạo ruộng đất, còn người nào thì không quen làm chuyện này.
Sau khi thu hoạch nông dân chính là nhàn rỗi, vừa nghe Dịch lão thái gia muốn mướn người cải tạo ruộng đất không ai lại không muốn nhận làm.
Có thôn dân hỗ trợ, mười mẫu đất rất nhanh được cải tạo xong, còn tìm người làm phì, chờ dưỡng qua mùa đông, xuân tới là có thể canh tác. Mười mẫu đất được chuẩn bị cho tốt, người Dịch gia nhẹ nhàng thở ra, nam đinh nghĩ rốt cuộc cũng không cần phải làm việc này, nữ quyến cũng là vui vẻ vì nam nhân nhà mình không còn phải đi sớm tối về. Ruộng đất xong xuôi, bất tri bất giác, cũng đã tới tháng chạp.
Mắt thấy sẽ tới mùa đông đại tuyết phong sơn, Đông Dương theo kế hoạch trước khi hết năm liền sẽ vào núi lần nữa, không nghĩ ngày hôm đó sau khi từ bên ngoài trở về liền thấy toàn gia tụ tập ở chính ốc, Liễu thị liền mang theo hai đứa con của mình quỳ trên mặt đất khóc đến chết đi sống lại.
Dịch hạo bốn tuổi quỳ trên mặt đất, trên mặt xanh tím, mắt xanh tím đã khóc đến sưng đỏ, Dịch Thao một tuổi thấy ca ca cùng Liễu thị khóc, cũng khóc theo. Ba mẹ con quỳ trên mặt đất ôm nhau khóc rống khiến cho người nhìn thấy cũng không nhịn được rơi lệ, tâm cũng không đành lòng.
Đông Dương không biết ngọn nguồn sự tình, lại luôn luôn không muốn tham gia vào mọi sự trong nhà, cho nên chỉ đứng ở một bên nhìn. Không nghĩ tới lão phu nhân mắt sắc, trừng mắt lại đây.
“Vân Khanh tức phụ hôm nay có phải hay không đi qua phía tây thôn?”
Đông Dương không biết vậy là có ý gì, nhưng vẫn gật đầu, y đi xem xét lộ tuyến vào núi cũng là đi từ phía tây thôn.
Lão phu nhân vô cùng giận dữ: “Quỳ xuống!”
Đông Dương khó hiểu”Lão phu nhân…”
“Như thế nào? Ta bảo ngươi quỳ ngươi không quỳ sao?” Lão phu nhân chưởng quản Dịch gia nửa đời người, sớm dưỡng thành tính tình không cho phép người khác ngỗ nghịch hiếu thắng, bảo y quỳ y không quỳ, sẽ khiến nàng tức giận.”Ta hỏi ngươi, ngươi buổi chiều đi qua phía tây thôn, có hay không thấy đám trẻ trong thôn khi dễ Hạo ca nhi?!”
Liễu thị khóc run rẩy nói: “Lão phu nhân, không thể trách đại thiếu nãi nãi, có lẽ đại thiếu nãi nãi không có thấy, đại thiếu nãi nãi thiện lương, nhất định sẽ không thấy Hạo nhi bị khi dễ lại làm ngơ.”
Đông Dương sáng tỏ, nguyên lai là tiểu hài tử đánh nhau.”Ta khi đi qua phía tây thôn đúng là có thấy tiểu hài tử đánh nhau, nhưng thật sự không nhìn thấy Hạo ca nhi.”
Lão phu nhân nghe xong tức đến run lên, chỉ vào y mắng: “Ngươi nói lời này mệt không đuối lý? Nhiều đứa nhỏ như vậy khi dễ Hạo ca nhi mà ngươi nói không phát hiện?”
Tứ nương ở bên nhu hòa nói: “Vân Khanh tức phụ không phải là thúc nương nói ngươi, cho dù không thấy Hạo ca nhi, ngươi thấy một đám trẻ con đánh nhau, chẳng lẽ liền không tiến đến khuyên hai câu?”
Đông Dương nhíu mày. Trẻ con nông thôn từ nhỏ đến lớn có ai là chưa đánh nhau bao giờ? Chỉ cần không đánh ra hậu quả nghiêm trọng, nhị vị song thân đôi bên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, sau này gặp mặt còn nói giỡn hai câu rằng tiểu tử nhà người thua tiểu tử nhà ta. Y đi qua phía tây thôn thấy có vài đứa nhỏ đánh nhau, bất quả cũng chỉ là đám nhỏ thường chơi trò gì đó, chính xác là không thấy Hạo ca nhi trong đó.
Dịch lão thái gia xua tay: “Được rồi, vài cái đứa nhỏ đánh nhau thôi làm gì mà to chuyện như vậy? Mấy đứa trẻ trong thông nguyện ý chơi cùng Hạo ca nhi cũng đại biểu là muốn tiếp nhận hắn, sẽ không bị cô lập.”
Lão phu nhân hừ lạnh, nhìn vòng vo vài vòng trên mặt Đông Dương rồi nhìn về phía Dịch Vân Khanh vẫn luôn không lên tiến hỏi: “Khanh ca nhi ngươi nói xem thế nào?”
Dịch Vân Khanh trầm ngâm: “Nãi nãi, chính là vài đứa nhỏ ngoạn nháo mà thôi, ”
“Ngoạn nháo? Ngoạn nháo có thể đem Hạo ca nhi đánh thành như vậy? Vài cái đứa nhỏ đánh Hạo ca nhi, y lại nói không phát hiện, giống cách hành xử của đương gia phu nhân sao? Tuy rằng Hạo nhi là thứ xuất, nhưng cũng là Dịch gia tử tôn!”
Dịch gia tử tôn này ném xuống dưới, làm cho Dịch lão thái gia thay đổi sắc mặt.
“Vài cái đứa nhỏ đánh Hạo nhi là vì cái gì? Bọn họ mắng Hạo nhi là con của thiếp thất không muốn chơi cùng hắn, Hạo nhi giận quá mới theo chân bọn họ đánh nhau. Xét đến cùng là vì cái gì, là bởi vì mẫu thân bọn họ Liễu thị chỉ là thiếp thất!