Nam Thành Gió Nổi

Chương 6Quyển 1 -


Đọc truyện Nam Thành Gió Nổi – Chương 6: Quyển 1 –

Edit: Winterwind0207

Bởi vì đêm qua say rượu, lại lăn trên đất một vòng, sau khi được Cố Kỳ Viễn đưa về, tuy rằng đã được đổi quần áo, nhưng dù sao cũng chưa tắm rửa. Sáng sớm Lâm Hành thức dậy cảm thấy trên người không thoải mái, thế nhưng sáng sớm kéo đến quá nhiều việc, cũng không kịp tắm rửa, vì vậy chuyến này trở lại phòng ngủ, chuyện thứ nhất chính là đi buồng tắm.

Trong lúc cởi quần áo, Lâm Hành tìm điện thoại di động trong túi, nhớ tới lúc trước người đàn ông kia cầm điện thoại mình nhập dãy số, có chút ngạc nhiên, liền lật ra xem.

Mở ra danh bạ, kéo một đường xuống dưới, rốt cục cũng nhìn thấy cái tên xa lạ kia: Nam Úc Thành.

“Nam Úc Thành.” Lâm Hành nhẹ nhàng đọc một lần. Không nói được trong lòng mang cảm giác gì, lại luôn cảm thấy cái tên này phối hợp với cái người kia lại vô cùng chuẩn xác.

Cậu tự giễu cười cười, để điện thoại di động xuống đi buồng tắm.

Cửa phòng tắm của Lâm Hành bọn họ là cửa kính trong suốt, lúc trước trường học lắp đặt cửa gỗ phổ thông, dưới cửa gỗ có ngăn thông khí, nhưng sau khi bọn họ chuyển vào không lâu liền dỡ ra, sau đó Cao Kỳ Viễn tìm công nhân đến lắp đặt cửa mới, đổi thành cửa kính trong suốt như bây giờ. Nửa đoạn trên là kính trong suốt, phía dưới là một tấm chớp. Lúc ở trong phòng tắm, nếu như ở ngoài cửa có người, cũng có thể xuyên qua tấm kính thấy được hình bóng của họ.

Nước nóng gột rửa hết tất cả uể oải mệt nhọc Lâm Hành tích luỹ một ngày một đêm, cả người cũng từ từ thanh tĩnh lại. Trong lúc đang tắm, cậu liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Cố Kỳ Viễn đã trở lại? Cậu hơi nghi hoặc một chút, thường ngày Cố Kỳ Viễn về nhà thông thường đều hơn nửa ngày, lần này mình chân trước mới vừa về ký túc xá, cậu ta dĩ nhiên chân sau trở lại.

Bất quá nghĩ thì nghĩ, cậu cũng không ló đầu ra ngoài xem rõ ngọn ngành. Tắm một hồi, Lâm Hành chuẩn bị đi ra ngoài, đang muốn đóng lại vòi nước, lại phát hiện mình dĩ nhiên quên lấy khăn mặt.

Nghĩ đến Kỳ Viễn ở ngoài cửa, cậu mở ra cửa phòng tắm để lộ ra một cái khe, đối với bên ngoài hô một tiếng: “Kỳ Viễn, giúp tớ lấy khăn tắm trên giường!”

Cố Kỳ Viễn không trả lời. Lâm Hành đợi một hồi, liền nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng nhích lại gần.

Cậu đưa tay từ trong khe cửa duỗi ra ngoài, người ngoài cửa xuyên thấy qua tấm kính lộ ra một cái bóng mảnh khảnh đơn bạc, Cố Kỳ Viễn vóc dáng rất cao, hơi gầy, thế nhưng thoạt nhìn tuyệt đối không đến nỗi nhỏ gầy như cái bóng này. Lâm Hành suy đoán chắc là do nguyên nhân chiết xạ ánh sáng, chiếu vào khiến hình dáng bị thay đổi, cậu không suy nghĩ nhiều, duỗi tay ra một cái liền nhận được khăn mặt,”Cảm ơn” Nói xong liền thu tay về.


Bóng người ngoài cửa không nhúc nhích, Lâm Hành cũng không để ý, bình tĩnh mà lau người. Lau một hồi lại ngẩng đầu, người ngoài cửa không biết đã đi đâu.

Lâm Hành thay xong quần áo từ buồng tắm đi ra, một bên tiếp tục lau tóc một bên hướng người trong phòng nói: “Ai, Kỳ Viễn, sao hôm nay cậu về sớm vậy?”

Nói hồi lâu phát hiện không có người nào trả lời, Lâm Hành ngẩng đầu lên nhìn xem, trong phòng ngủ không có một bóng người, hết thảy giống hệt lúc mình mới tiến vào phòng tắm, một chút cũng không chứng minh Cố Kỳ Viễn đã trở lại.

Lâm Hành hơi kinh ngạc, cậu đi tới cạnh cửa, nhìn hai đôi giày đặt trên giá.

Nhìn xong, ngược lại làm cho cậu phát hiện một thứ đồ khác.

Tối hôm qua, lúc Lâm Hành về trường học, trời không có mưa, lúc cậu từ trên tường vây ngã xuống đất, đất đai trong rừng cây khô ráo, vẻn vẹn chỉ có một ít bùn đất. Nhưng mà sáng nay, cậu rời khỏi phòng ký túc xá, lại nhìn thấy vũng nước to to nhỏ nhỏ trên mặt đất, điều này chứng minh rất có thể nửa đêm hôm qua trời đã mưa.

Nếu như lúc trước trời mưa, cậu trở về ký túc xá, như vậy đế giày nhiều lắm chỉ dính một ít mảnh vụn của bùn đất, nhưng mà Lâm Hành lúc này nhìn thấy, đôi giày của cậu đặt ở trước cửa phòng, dưới đế giày dính đầy bùn, trong đó còn có hai mảnh vỡ của lá cây. Đây tuyệt đối không phải vết tích bùn đất khô ráo để lại.

Từ tối hôm qua đến bây giờ, ngoại trừ một đoạn trong rừng cây nhỏ, con đường cậu đi đều là đường bê tông. Cho nên suy nghĩ sâu một chút, có thể tạo thành tình huống như vậy, chỉ có thể là ở trong rừng cây nhỏ. Đồng thời, là ở sau khi cậu mất đi ý thức, rừng cây nhỏ bị nước mưa xối ướt.

Nhưng mà việc khiến người ta kỳ quái là, đế giày của Lâm Hành dính rất nhiều bùn, có thể giẫm phải bùn nhiều như vậy, khả năng duy nhất chính là sau khi cậu mất đi ý thức, cậu đã từng tự mình đứng lên đi một đoạn đường vòng quanh rừng cây nhỏ.

Trong một đêm trời mưa, một mình đi tới đi lui ở trong rừng cây tối om giơ lên năm ngón tay cũng không nhìn thấy.

Lâm Hành tự hỏi, coi như là cậu say đến mức thần trí không rõ, cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy.

Lẽ nào lúc đó đã có người đỡ mình đi? Lâm Hành nghĩ như vậy, lại cảm thấy không đúng. Dựa theo tình huống lúc đó của cậu, ngay cả đứng thẳng người cũng rất khó khăn, nếu như người khác đỡ cậu, như vậy trọng lượng

thân thể của cậu sẽ dựa vào người ta, bước chân cũng sẽ nghiêng sang một bên. Như vậy vết tích bùn đất phải dính vào nửa đế giày, chứ không phải toàn bộ như bây giờ.


Lẽ nào thật sự cậu tự mình đi lòng vòng trong rừng cây nhỏ.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Lâm Hành vô thức nhìn vào giày của Cố Kỳ Viễn.

Đôi giày này đối với Lâm Hành có ấn tượng rất sâu, là quà sinh nhật hai mươi tuổi cậu tặng cho Cố Kỳ Viễn. Cậu ta rất yêu thích đôi giày này.

Ngày hôm qua trước khi Lâm Hành đi ra cửa, nhìn thấy Cố Kỳ Viễn đi chính là đôi giày này

Thế nhưng, đôi giày này đế giày nhìn qua lại vô cùng sạch sẽ. So sánh với giày của Lâm Hành quả thực vô cùng chênh lệch.

Nếu như ngày hôm qua Cố Kỳ Viễn mang đôi giày này đi rừng cây đón cậu trở về, như vậy làm sao có khả năng đế giày của cậu lại dính bùn, còn giày của cậu ta lại sạch sạch sành sanh một điểm vết tích đều không có?

Lẽ nào trước khi đi ra cửa cậu ta đổi đôi giày khác.

Tại sao lại cố ý thay giày?

Lâm Hành ngồi chồm hỗm trên mặt đất, tâm tư có chút hỗn loạn.

Chuyện này tựa hồ thoạt nhìn không đơn giản như vậy, rất nhiều chuyện cậu cảm thấy không có cách nào dùng lẽ thường để suy đoán. Cái cảm giác này, rất tương tự như những gì đã xảy ra trên chuyến xe bus lần trước.

Cậu ngồi xổm thời gian lâu dài, cảm thấy chân hơi tê tê, liền lảo đảo đứng lên, đỡ bên giường ngồi xuống.

Suy tính một hồi,  cậu lấy điện thoại di động ra, gửi cho Nam Úc Thành một tin nhắn: “Dưới tình huống nào, người không có ý thức đi lại xung quanh?”


Nam Úc Thành trả lời tốc độ rất nhanh, cơ hồ là một giây âm thanh thông báo tin nhắn đến liền vang lên, Lâm Hành cầm điện thoại di động, mở tin nhắn ra, nội dung chỉ có hai chữ, lại làm cho cậu phi thường dở khóc dở cười:

“Mộng du.”

Đang cười một nửa, cậu bỗng nhiên lại dừng lại.

Đây đúng là trường hợp rất có khả năng.

Cậu nhớ tới chính mình khi còn bé. Bởi vì mẹ mất sớm, từ bốn tuổi cậu liền sống cùng bà nội. Tuy rằng cha cũng sống cùng bọn họ, nhưng bởi vì quan hệ xã hội bận rộn, cơ bản một tháng chỉ có thể về nhà hai lần. Nhà họ Lâm gia sản lớn, phòng ở cũng đặc biệt rộng rãi. Một toà biệt thự đơn độc trên núi, một già một trẻ thêm vào mấy người giúp việc cùng bảo vệ, đối với một đứa bé mà nói, thật sự là quá trống trải.

Hoàn cảnh sinh hoạt trống trải, thêm vào việc mẹ qua đời sớm, khiến cho Lâm Hành tuổi còn nhỏ phải chịu ảnh hưởng rất lớn. Sau đó lớn hơn một chút, nghe bà nội kể, sau khi mẹ vừa mới qua đời, quãng thời đó bởi vì Lâm Hành

tưởng niệm quá độ, buổi tối thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tình huống mộng du.

Có lúc ngủ thẳng đến nửa đêm, cậu sẽ tự mình chạy đến phòng của mẹ. Vào buổi sáng bà nội rời giường, đi khắp phòng tìm cậu, đa số thời điểm đều tìm thấy cậu đang ngủ say trong góc phòng của mẹ, sau khi đánh thức, cậu hoàn toàn không nhớ rõ tình huống phát sinh vào buổi tối.

Tình huống như vậy theo tuổi tác trưởng thành

chậm rãi có cải thiện. Sau đó một nhà Cố Kỳ Viễn chuyển tới nhà bên cạnh bọn họ, sau khi có bạn chơi, Lâm Hành rốt cuộc không còn mộng du. Vừa nãy nếu không phải Nam Úc Thành nhắc nhở, e sợ Lâm Hành làm sao cũng không nghĩ ra vấn đề này.

Cậu suy nghĩ một chút, liền gửi cho Nam Úc Thành một tin nhắn ngắn: “Tôi mới vừa nhìn đến giày hôm qua tôi đi, dưới đề giày đều là bùn. Trước đây quả thực tôi có tiền sử mộng du, cho nên tôi suy đoán có phải tôi tự mình đi từ tường vây đến rừng cây hay không.”

Cậu nói có chút hàm hồ, thế nhưng Nam Úc Thành lại nhanh chóng hiểu được ý tứ của cậu, trả lời: “Không ngoại trừ khả năng này.”

Nam Úc Thành nói chuyện phi thường ngắn gọn, Lâm Hành sau khi nhận được tin nhắn, cho là còn có tin đến, đợi một lúc lâu, điện thoại di động lại không vang lên nữa.

Lâm Hành có chút tức giận, cái gì gọi là “Không ngoại trừ khả năng này”? Anh không thể nói một chút suy đoán của anh sao?


Thế nhưng nghĩ lại một chút, đối phương là cảnh sát, còn cậu lại là nghi phạm, mặc dù đã 90% thoát khỏi hiềm nghi, thế nhưng cũng không lạ khi đối phương hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút kiêng kị.

Cậu ném điện thoại lên giường, sau đó cũng nằm xuống.

Hôm nay là cuối tuần, trường học không có tiết, một ngày một đêm hôm qua khiến cậu quá mệt mỏi, đơn giản không cân nhắc chuyện này nữa, bình thản nhắm mắt ngủ một giấc.

Lâm Hành rất nhanh rơi vào ngủ.

Cậu cảm giác được khả năng bản thân đang nằm mơ. Trong mộng cậu đi tới một thung lũng rất mỹ lệ.

Thung lũng kia phảng phất hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, giống như nơi đây chính là thế ngoại đào nguyên*, cậu từ trong một cái sơn động chui ra, đưa mắt liền nhìn thấy nó.

(*Thế Ngoại Đào Nguyên: là nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, nơi không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và những con người hiếu khách.)

Vờn quanh thung lũng xanh là dãy núi chập trùng, dòng suối nhỏ óng ánh chảy ra từ trong sơn động, cùng với mấy ngôi nhà rải rác xung quanh sườn núi, khói bếp lượn lờ, phá lệ yên tĩnh an tường.

Cậu theo bờ suối từ từ đi vào bên trong thôn xóm. Lúc này đang là sáng sớm, trong thôn phi thường yên tĩnh, cậu đi tới trước cửa một hộ nhà nông, cửa nhà đóng kín, nhưng cậu bỗng nhiên có một loại kích động muốn đi vào xem.

Cậu không có phát ra âm thanh, nhẹ nhàng đẩy ra cửa hàng rào đi vào trong sân. Đi tới gần xem, phát hiện trong phòng tia sáng rất mờ, không nhìn rõ bất cứ thứ gì. Cậu đi tới cửa phòng, đẩy cửa ra, cửa vang lên “Kẹt kẹt” một tiếng, phát ra thanh âm cũ kỹ rên rỉ. Cậu nhanh chân bước vào.

Đây là một cái sân của một hộ nông dân bình thường, trong nhà trang hoàng cũng phi thường đơn giản, cậu nhìn một vòng không có phát hiện gì đặc biệt, liền quay người chuẩn bị đi ra ngoài.

Quay người lại trong nháy mắt, cậu nhận ra được sau cổ truyền đến một trận hơi lạnh. Giống như có người đang thở vào cổ cậu.

Cậu đột nhiên quay người lại. Trước mặt một gương mặt to lớn kề sát vào mặt cậu.

Đó là một giương mặt không có mắt.

Không ai khác chính là bạn học nữ đã chết, Trương Hàm Vũ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.