Nam Thành Gió Nổi

Chương 106Quyển 5 -


Đọc truyện Nam Thành Gió Nổi – Chương 106: Quyển 5 –

Eidt: Winterwind0207

Lâm Hành nhớ lại biểu hiện ngày đó của Nam Úc Thành. Không thể không nói cho dù thời gian đã đi qua hai năm, nhớ tới cảnh tượng ngày đó trong lòng Lâm Hành vẫn cứ đau đớn. Nam Úc Thành trước nay chưa thái độ lạnh lùng làm cho Lâm Hành như rơi vào hầm băng, cho dù là lúc trước bị cưỡng ép uống máu, lấy máu thống khổ đều không chống đỡ được cảm giác bị Nam Úc Thành coi thường, nếu như không phải sau đó Tiểu Dịch ở bên tai Lâm Hành nhẹ giọng nói ra kế hoạch của Nam Úc Thành, e sợ lúc đó Lâm Hành cũng không có cách nào kiên trì.

Nhìn thấy Lâm Hành sắc mặt biến hóa, Nam Úc Thành tự nhiên cũng nhớ lại chuyện khi đó, lại gần đem Lâm Hành ôm lấy, hôn gò má của cậu một cái..

Lâm Hành tự nhiên hướng trên người Nam Úc Thành, nhiệt độ ấm áp của đối phương khiến Lâm Hành cảm thấy một trận an lòng.

Cậu bình tĩnh một hồi, tiếp tục hỏi: “Khi đó anh thế nào cùng Kỳ Viễn liên lạc?”

“Không phải anh liên hệ cậu ta. Mà là cậu ta chủ động tìm tới anh.” Nam Úc Thành nói: “Mới bắt đầu Cố Kỳ Viễn đại khái chỉ là đơn thuần coi anh là tình địch đi, không nghĩ tới cậu ta sẽ cùng anh hợp tác. Sau đó có một lần cậu ta nhìn thấy anh xuất hiện bên người Cố Dịch, phi thường phẫn nộ, cho là anh lừa gạt em”

“Kỳ thực từ lúc mới bắt đầu anh liền dự định cùng Cố Kỳ Viễn hợp tác, đời này của em từ nhỏ đến lớn, anh luôn ở bên cạnh quan sát em, Cố Kỳ Viễn đối với em xác thực rất tốt, điểm này anh phải thừa nhận. Bởi vậy sau đó khi cậu ta tìm tới anh, anh liền đem kế hoạch của mình nói cho cậu ta.” Nam Úc Thành nhàn nhạt nói: “Cố Kỳ Viễn sở dĩ phối hợp Cố Dịch làm những chuyện kia, đều là bởi vì Cố Dịch nói với Cố Kỳ Viễn, nếu như không tỉnh lại oán linh thể, như vậy sau khi đến ba mươi tuổi một lần nữa em sẽ trở về trạng thái trẻ sơ sinh — đương nhiên, nếu như dựa theo kế hoạch ban đầu Cố Dịch tiếp tục triển khai, đồng thời oán linh thể tỉnh lại, em không cách nào sống tiếp.”


“Anh đem chân tướng chuyện này nói cho Cố Kỳ Viễn, Cố Kỳ Viễn cuối cùng lựa chọn theo anh hợp tác. Chuyện sau đó em đại khái cũng có thể đoán được. Cố Dịch ngày đó mang em đi anh cùng Cố Kỳ Viễn ở trong bóng tối đã bố trí kỹ càng, ở dưới lòng đất nhà xưởng anh bố trí một Tụ Linh trận lớn, thông qua trận pháp này có thể khiến oán linh thể tỉnh lại bị trói buộc ở bên trong, năng lực của nó sẽ vì vậy mà thẳng tắp giảm xuống.”

Lâm Hành nói: “Nhưng là, coi như là vậy, anh làm sao có thể dễ dàng liền…”

Nam Úc Thành cười cười: “Đại khái là bởi vì anh có lợi thế đi.”

Lâm Hành không rõ. Nam Úc Thành tiếp tục nói: “Ngàn năm trước trận chiến đó kỳ thực không giống như tưởng tượng của mọi người. Cố Dịch tuy rằng có thể từ trong sách cổ của nhà họ Cố đời đời truyền lại biết được tình huống lúc đó, thế nhưng chân tướng liên quan đã bị năm tháng triệt để mai một. Trên thực tế, tất cả mọi người, bao quát người đời sau của nhà họ Cố, đều nghĩ em sau khi oán linh thể bị đánh bại, mới bị làm lọ chứa dùng để chứa đựng oán linh thể, nhưng thực chất cũng không phải.”

“Gia chủ Cố gia năm đó, trước khi chiến dịch bạo phát đã dự liệu kết quả cuối cùng. Vì để tránh cho oán linh thể hoàn toàn bị hủy diệt, trước lúc khai chiến ông ta đã từ trong cơ thể oán linh thể rút ra một phần vạn hồn thể, mà bộ phận bị rút ra này chứa đựng trong cơ thể em, sau đó đưa em cho họ hàng xa của Cố gia, mang em rời xa chiến trường. Sau đó chiến tranh bạo phát, oán linh thể bị phá hủy, tuy rằng mọi người thấy chính là oán linh thể bỏ trốn, mà trên thực tế lúc đó oán linh thể đã căn bản đã không có cách nào chống đỡ, sau khi kết thúc chiến dịch liền rất nhanh triệt để tiêu vong, còn dư lại cũng chỉ có một phần vạn linh thể trong cơ thể.”

“Bởi vì trong cơ thể em linh thể quá mức suy yếu, Cố Phàm không dám đưa nó bạo lộ ra, thậm chí ở bên trong sách của Cố gia sách đều không nói tới một chữ, mãi đến tận khi Cố Phàm qua đời, mới báo cho đời sau oán linh thể còn tồn lưu lại.”

“Lúc đó người nhà họ Cố cho là Cố Phàm chỉ là oán linh thể hoàn chỉnh, mà trên thực tế oán linh thể lưu lại đã chỉ còn lại một phần vạn năng lực của oán linh thể, chuyện này cũng là nguyên nhân tại sao người nhà họ Cố bỏ ra một ngàn năm mới miễn cưỡng đạt đến điểm giới hạn để cho oán linh thể tỉnh lại.”


Lâm Hành như có điều suy nghĩ lẩm bẩm: “Chẳng trách, em vẫn cảm thấy dựa theo mọi người từng nói, năng lực oán linh thể hoàn toàn không chỉ như thế, như thế nào sẽ dễ dàng bị nhốt lại sau đó bị tiêu diệt…” Nói tới chỗ này, cậu nghe đến Nam Úc Thành cười khổ một tiếng.

Nam Úc Thành nói: “Coi như như vậy, kỳ thực cũng vẫn là không dễ dàng. Em không phải hiếu kỳ tại sao anh sẽ biến thành người bình thường? Cũng là bởi vì nguyên nhân này.”

“Ngàn năm trước, khi anh biết được chân tướng em bị người nhà họ Cố mang đi, vì muốn giải thoát cho em, anh đã nỗ lực tìm rất nhiều sự giúp đỡ. Thời đại kia hai giới Âm Dương phát triển thời kỳ cường thịnh, rất nhiều nơi lưu truyền một ít người có năng lực doạ người. Anh đi qua rất nhiều nơi học qua rất nhiều điều, trong đó mấu chốt nhất chính là “Trường sinh” cùng “Ma nột khả chú văn”. Ngoài ra, đối với tình huống của oán linh thể anh đã điều tra rất rõ, đến lúc sau anh cơ bản đã có thể tìm tòi được quy luật phát triển của oán linh thể, rõ ràng sau khi nắm giữ tình huống của nó, điều duy nhất anh cần phải làm, chính là chờ đợi.”

“Hiện tại nhớ lại mặc dù quá khứ thời gian rất dài, mà có lẽ là tâm lý vẫn luôn có ý nghĩ này chống đỡ, cũng không cảm thấy quá dày vò. Dù như thế nào, hiện tại em vẫn là về tới bên cạnh anh, hết thảy đều đã giải quyết, cuộc sống sau này chỉ có thể so với hiện tại càng tốt hơn.” Nam Úc Thành nói, cúi đầu ở trên trán Lâm Hành hôn một chút, Lâm Hành đến gần ôm cổ của anh, cảm thấy được viền mắt có chút chua xót, không muốn ngẩng đầu lên.

Nam Úc Thành đặt cằm ở trên đầu của cậu nhẹ nhàng cà cà: “A Triệt vì sao lại khôi phục thân thể con người điểm này anh kỳ thực cũng không rõ ràng. Thế nhưng anh suy đoán này rất có thể có liên quan tới việc A Triệt thay anh đỡ một đòn kia. Dù như thế nào, đây không tính là chuyện xấu, không biết cũng không sao.”

Lâm Hành gật gật đầu. Trong lỗ mũi có chút buồn buồn, cậu suy nghĩ một chút, lại nói: “Vậy hai năm qua anh đi làm cái gì?”


Nam Úc Thành một bên vỗ lưng Lâm Hành, vừa nói: “Cố gia nhiều năm qua thế lực đan xen chằng chịt, cũng sớm đã đến trình độ khiến người bên ngoài không thể tưởng tượng nổi. Cho dù Cố Dịch tử vong, Cố Kỳ Viễn tuổi còn trẻ tư lịch không đủ, cũng rất khó ở trong Cố dựng nên uy tín. Thức tỉnh oán linh thể là toàn bộ nguyện vọng từ trên xuống dưới của Cố gia, tuy rằng giải quyết Cố Dịch nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều. Bởi vậy dưới tình huống lúc đó, anh bất ngờ đào mạng, lại lập tức nghĩ đến có thể thừa dịp này có cơ hội giả chết, trong bóng tối nhổ ra gốc rễ còn thừa lại của Cố gia, dùng việc này vĩnh viễn trừ hậu hoạn.”

“Nhưng là anh tại sao không nói cho em biết trước một tiếng? Khiến em lo lắng đề phòng anh cảm thấy rất chơi vui sao?” Lâm Hành bất mãn nói.

Nam Úc Thành sửng sốt một chút, nhưng không có giải thích. Chỉ là cười lại xoa xoa đầu Lâm Hành.

Lâm Hành nhìn ánh mắt nhu hoà của anh, trong nháy mắt liền cảm thấy phảng phất hiểu được điều gì —

Nam Úc Thành lúc đó đã khôi phục thân thể của con người, muốn một thân một mình trong bóng tối đi đối phó tàn dư của Cố gia, chuyện này khổ cực không cần phải nói. Sở dĩ lựa chọn không nói cho Lâm Hành, đại khái là bởi vì… Anh lo lắng Lâm Hành có lẽ sẽ trong quá trình này bất ngờ gặp phải chuyện không thể cứu vãn.

Bản thân Lâm Hành đã bởi vì trận chiến lúc đó mà tâm thần đều tan nát, nếu như sau khi chiếm được hi vọng lại một lần nữa thất vọng… Như vậy kết quả chắc chắn không phải Nam Úc Thành hi vọng nhìn thấy.

Cân nhắc chuyện đó Nam Úc Thành cũng không có giải thích cho Lâm Hành. Rất nhiều chuyện, có lẽ xem ra khó có thể lý giải được, nhưng anh đi đến bước này, hết thảy đều chỉ vì một cái lý do mà thôi.


Tất cả mọi chuyện cũng đã theo thời gian lắng xuống, rất nhiều bí mật trong năm tháng đã mất đi hình bóng. Nam Úc Thành giải thích xong, Lâm Hành cũng ở trong lòng phác hoạ ra một câu chuyện kinh tâm động phách, mà không thể không nói, sau khi vật đổi sao dời, sau khi nghe lại chuyện này, Lâm Hành đã không còn giống như lúc trước tan nát cõi lòng, thống khổ không thể nào tiếp thu được.

Có lẽ đây cũng là bởi vì, sau tất cả những thứ này, Nam Úc Thành vẫn cứ ở bên cạnh cậu.

Chỉ cần một cái lý do này, cũng đã đủ khiến Lâm Hành chống đỡ lấy tất cả bất hạnh từ trước.

Ngày dần dần mà sáng, trắng đêm tâm tình khiến cho hai người đều có chút uể oải.

Nam Úc Thành ôm lấy Lâm Hành ngồi ở bên trong ghế sô pha, hai người đều không nói gì. Ngoài cửa sổ triều dương dần dần mà thăng lên, ánh hào quang màu vàng óng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong nhà, có thể nhìn thấy trong không khí yên tĩnh có những hạt bụi bay lên.

Những hạt tròn này chuyển động, chầm chậm mà có thứ tự mà, tạo thành một hình ảnh ấm áp mà sâc sắc.

Nam Úc Thành cúi đầu ở trên đầu Lâm Hành nhẹ nhàng gõ gõ:

“Này, lần này có thể ngủ đi?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.