Năm tháng yên bình

Chương 26


Bạn đang đọc Năm tháng yên bình – Chương 26:

 
Edit: Hanna
Beta: Cereus

 
“Bảo bối nhỏ, lại đây.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tần Diễm gọi Lục Hào đang mải xem TV.
 
“Có ăn cái này không?”
 
Tần Diễm chỉ tay lên những đồ ăn vặt đang đắn đo lựa chọn trong trang mua sắm online trên màn hình máy tính, thuận thế kéo cô qua ngồi lên đùi mình.
 
“Ồ….” Lục Hào do dự trong chốc lát: “Không thích ăn cái này lắm.”
 
Lục Hào cầm lấy con chuột kéo xuống hai trang tiếp theo, phát hiện Tần Diễm đang điên cuồng mua sắm, đa số đều là đồ ăn.
 
Sờ sờ trán anh, Lục Hào kỳ quái nhìn anh.
 
“Thầy Tần à, thầy không bị sốt nha.”
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mua hàng tết.”
 
Tần Diễm không để ý tới lời đùa giỡn của cô, tiếp tục chọn mua đồ vật. Anh mua hầu hết đồ ăn vặt và đồ dùng cần thiết trên mạng, còn lại sẽ đợi hai người được nghỉ thì cùng nhau đi mua.
 
“Ồ?” Lục Hào kinh ngạc: “Có hứng thú như vậy sao?”
 
Lục Hào cũng kéo lên kéo xuống, chọn đồ ăn vặt mình thích rồi thêm vào giỏ mua hàng. Cô cảm thấy tạm ổn rồi mới ôm chầm Tần Diễm hôn bẹp một cái.
 
“Không được xóa đâu đấy!” Sau đó tiếp tục đi xem TV.
 
Đúng như lời Lục Hào nói, Tần Diễm cũng cảm thấy mình bắt đầu có hứng thú chào đón năm mới. Đã bốn năm liền anh ăn tết một mình, nhưng năm nay Tần Diễm cảm thấy rất mong đợi.
 
“Được rồi, ăn chơi không quên nhiệm vụ, các em nghỉ ngơi giữ gìn sức khỏe, chúc các em năm mới vui vẻ!”
 

Kết thúc thi học kỳ, cô chủ nhiệm Lữ phát biểu tổng kết một học kỳ cuối cùng.
 
“Oa ~”
 
“Chúc cô năm mới vui vẻ!”
 
“Chúc mừng năm mới!”
 
“Nghỉ rồi, yeahhh ~”
 
“…”
 
Mỗi khi được nghỉ học thì tất cả các học sinh đều luôn luôn đặc biệt hưng phấn.
 
“Lục Hào, tao đã biết hết những việc xấu xa mà mày làm. ”
 
Mọi người lục tục chuẩn bị tan học, Trương Tử Đồng lại đi tới bên cạnh Lục Hào.
 
“Cái gì?” Lục Hào nhíu mày nhìn cô ta.
 
“Ha hả, không cần giả vờ.” Trương Tử Đồng trào phúng nhìn cô: “Hy vọng mày có thể thuận lợi đón năm mới.”
 
Nói xong liền quay đầu rời đi.
 
Lục Hào mang vẻ mặt ngơ ngác khó hiểu, cô cảm thấy mình chưa từng tiếp xúc quá nhiều với người này, càng đừng nói là đặc biệt tới chúc tết riêng.
 
Học sinh toàn trường đều đã nghỉ, nhưng các thầy cô giáo lại vẫn phải phấn đấu làm việc thêm mấy ngày nữa.
 
Buổi sáng Tần Diễm dậy sớm đến trường học như thường ngày, Lục Hào còn đang say ngủ.
 
“Tủ lạnh có cơm, nếu trưa anh chưa về thì em nhớ quay nóng rồi ăn nhé.”
 
Tần Diễm vừa hôn chào buổi sáng Lục Hào vừa dịu dàng nhắc nhở cô.
 
Lục Hào gật gật đầu rồi trở mình tiếp tục ngủ.
 

Tần Diễm phải tới trường chấm bài thi của học sinh rồi tổng kết điểm học kỳ trong năm ngày.
 
Hôm nay là một ngày cuối cùng, Tần Diễm đã hứa buổi tối sẽ trở về đưa cô ra ngoài ăn cơm, Lục Hào đành phải ở nhà lắc lư qua lại một cách nhàm chán.
 
Hơn bốn giờ chiều, Lục Hào vẫn đang ngủ nướng trong phòng đến nỗi buổi trưa cũng chưa thèm dậy, cô nghe thấy có âm thanh mở cửa bên ngoài, còn tưởng Tần Diễm đã trở về.
 
Nhưng mãi mười phút sau cũng chưa thấy Tần Diễm đi vào tìm mình, Lục Hào liền bật dậy đi ra ngoài muốn xem anh đang làm gì.
 
“Về rồi…..” Lục Hào chưa nói xong, nhưng một nửa cuối đã bị cô cứng rắn nuốt trở lại trong bụng.
 
“Ai vậy?!”
 
Người đàn ông đang ngồi ở phòng khách cũng giật mình hoảng sợ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn thiếu nữ đột nhiên xuất hiện này.
 
“Á!” Lục Hào sợ hãi kêu một tiếng: “Ông là ai?”
 
Người đàn ông xa lạ nhìn thiếu nữ nhỏ tuổi trước mắt, mặt mày xinh xắn tinh xảo, hai chân thon dài, làn da trắng nõn, lúc này chỉ mặc một cái áo dài khó khăn lắm mới che khuất được cặp mông no đủ.
 
“Cô là … của Tần Diễm…” Người đàn ông nghi hoặc hỏi.
 
“…” Lục Hào bị hỏi đến nghẹn họng.
 
“Ách, cháu là học sinh của thầy Tần.”
 
“Cái gì?”
 
Người đàn ông đang ngồi thì đứng bật lên vì bị kinh hách, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn cô.
 
“Cháu là gì của Tần Diễm?”
 
Dường như ông không tin vào tai mình vừa mới nghe được những lời gì, hoang mang hỏi lại một lần nữa.
 
“Cháu là học sinh của thầy ấy.”
 

Lục Hào nhìn ông, trong ánh mắt đã không có một tia hoảng loạn như vừa rồi. Cô cũng có thể đoán được, người đàn ông trung niên xa lạ là ai, nhìn tuổi tác và khuôn mặt thì chắc hẳn chính là ba của Tần Diễm rồi.
 
“Chú là?” Lục Hào vẫn hỏi lại.
 
“Tôi là ba của Tần Diễm.” Ông ấy trầm giọng nói.
 
“Khụ khụ….”
 
Ba Tần ho khan hai tiếng, cách ăn mặc của đứa bé gái trước mắt này, thực sự làm ông cảm thấy hơi xấu hổ.
 
“Anh đã về.”
 
Lúc này Tần Diễm vừa vặn mở cửa vào nhà.
 
“Ba?”
 
Thấy ba mình đột nhiên tới, Lục Hào đang đứng một bên, hai người dường như đối diện nhau.
 
“Ba đến làm cái gì?”
 
Tần Diễm nói, bước ba bước thành hai bước đi đến bên cạnh Lục Hào. Đem áo khoác phủ lên người cô rồi ôm lấy người bế vào phòng.
 
Sau khi Tần Diễm ra ngoài mới nhìn ba mình, trong ánh mắt có loại biểu cảm kỳ quái nói không nên lời.
 
“Hôm qua ba tới đây công tác, mẹ con bảo ba mang hai hộp hải sâm này cho con.” Ba Tần chỉ chỉ vào chiếc hộp đang đặt trên mặt bàn.
 
“Nhưng thật ra con…”
 
Ba Tần trừng mắt nhìn Tần Diễm, lại nhìn thoáng qua vào trong phòng ngủ.
 
“Học sinh nữ? Hừ, Tần Diễm, con đúng là có bản lĩnh!” Ba Tần lên cao giọng nói một cách rõ ràng: “Trước đây ba ngăn cản con, là sợ con bị người phụ nữ tham lam vinh hoa phú quý kia lừa bịp, không ngờ hiện tại ngay cả học sinh của mình cũng liền….”
 
Ba Tần là người lớn trong nhà nên vẫn kiềm chế không nói quá mức khó nghe.
 
“Ồ…” Tần Diễm cúi đầu cười nhẹ.
 
“Tần Diễm, mấy năm nay ba không can thiệp quá nhiều vào chuyện của con, không phải bởi vì lúc trước….”
 
“Con biết.” Tần Diễm cắt ngang lời ông nói: “Con hiểu rõ.”
 
Ba Tần nhíu mày nhìn anh.
 

“Tần Diễm, ba biết trong lòng con có oán giận, nhưng con cũng không thể như vậy.” Ba Tần thở dài: “Con làm vậy thì ra thể thống gì? Lại cùng học sinh của con… Đứa bé gái kia còn chưa đến hai mươi tuổi nhỉ, con muốn hủy hoại bản thân hay hủy hoại đứa bé ấy?”
 
“Đây là việc của con!”
 
Trong giọng nói của Tần Diễm ẩn giấu sự tức giận phẫn nộ.
 
“Con muốn trốn tránh trách nhiệm ư?!”
 
Ba Tần lắc đầu chán nản.
 
“Ngại quá…”
 
Lục Hào ra ngoài, cô đã mặc quần áo tử tế, xách theo vali hành lý.
 
“Cháu… về nhà trước…”
 
Cô nhỏ giọng nói một câu xong định chạy ra cửa.
 
“Em đi đâu.!” Tần Diễm bắt lấy cánh tay cô.
 
“Em về nhà…”
 
Lục Hào nhìn anh, không có trách cứ cũng không có xấu hổ và giận dữ, dáng vẻ thản nhiên như một việc hiển nhiên phải như vậy.
 
“Không được đi!”
 
Tần Diễm nhẹ nhàng xách cô đến sau lưng, một tay kéo vali hành lý trở lại.
 
“Tần Diễm!”
 
Ba Tần tức giận đến mức hít thở không thông, ngực phập phồng lên xuống, trừng mắt nhìn Tần Diễm.
 
“Ba đi thong thả không tiễn.”
 
Tần Diễm cũng nhìn lại ba mình, ánh mắt lạnh nhạt khiến ba Tần cảm thấy trong lòng phát lạnh.
 
“Con….” Ba Tần chỉ tay run run, “Được! Được lắm!”
 
Cuối cùng ông nhìn thoáng qua Lục Hào rồi không thèm quay đầu lại mà đập cửa rời đi.
 
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.