Năm tháng yên bình

Chương 22


Bạn đang đọc Năm tháng yên bình – Chương 22:

Chương 22: Lấy lòng (H)
Edit: Hanna
Beta: Cereus
 
Về đến nhà, Tần Diễm phát hiện Lục Hào không nằm trên giường, trong lòng kinh hoảng mất hồn mất vía. Đang chuẩn bị chạy ra cửa đi tìm cô thì nghe thấy tiếng nước chảy ào ào phát ra từ trong nhà tắm.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lục Hào ra ngoài, cũng không thấy Tần Diễm, lại chui vào trong ổ chăn.
 
Tần Diễm nhíu mày, không biết một ngày cô phải tắm bao nhiêu lần. Cô gái nhỏ này, muốn chà cho bong một lớp da ư?
 
Cháo trên bàn không động vào, tờ giấy không dịch chuyển, có thể thấy được Lục Hào không hề tới phòng khách.
 
Đã gần hai ngày Lục Hào không ăn cơm, Tần Diễm cũng rất bất lực, buổi tối anh không nấu cơm, chỉ nấu một nồi canh. Rót một chén nhỏ rồi Tần Diễm bưng đến phòng ngủ.
 
Tần Diễm bất chấp sự giãy dụa kịch liệt của Lục Hào, bế cô lên dựa vào đầu giường, Lục Hào nhịn đói lâu ngày nên không có bao nhiêu sức lực, Tần Diễm thổi canh đến độ ấm vừa phải rồi đưa đến bên miệng cô.
 
Thấy Tần Diễm trước mắt dịu dàng trong trẻo, Lục Hào lại đỏ khóe mắt.
 
“Ngoan.”
 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Diễm cũng không có thời gian mà chú ý, hai ngày nay trạng thái tinh thần anh không tốt, nhìn qua cũng tiều tụy đi rất nhiều.
 
Lục Hào không tiếp tục giằng co, tự mình cầm chén uống canh. Có lẽ chính cô cũng không biết, người đàn ông này càng ngày càng chiếm một vị trí quan trọng trong lòng mình, cô luyến tiếc nhìn thấy anh như vậy.
 
Tần Diễm xoa xoa tóc cô, từ khi xảy ra chuyện đến giờ, Lục Hào chưa từng mở miệng nói một câu nào, hiện tại có thể ăn một chút cũng coi như rất tốt rồi.
 
Uống xong canh, Tần Diễm thu dọn chén. Khi anh tắm rửa xong rồi đi ra ngoài, phát hiện Lục Hào đứng ở cửa.
 
“Xin lỗi…” Lục Hào nhìn hắn.
 
“Chắc em nghiêm trọng hóa vấn đề…..”
 
Nhìn một Lục Hào hèn mọn như vậy, trong lòng  Tần Diễm Càng càng khó chịu hơn gấp trăm lần, kéo cô vào trong lòng ngực mà trấn an cảm xúc mặc cảm của cô.
 
“Chúng ta đừng nghĩ nữa, được không?”
 
Lục Hào ôm lấy cổ anh, nhón chân, một nụ hôn nhẹ tựa lông hồng dừng trên môi, trên cằm Tần Diễm.
 
“Em biết…..” Lục Hào lẩm bẩm.
 
Cắn nhẹ xương quai xanh của Tần Diễm, Lục Hào bắt đầu khiêu khích anh. Tần Diễm ôm chặt tay, nửa ôm nửa đẩy cô ngã xuống giường. Lúc anh muốn hôn môi Lục Hào, nhưng không ngờ lại bị cô quay đầu tránh đi. Tần Diễm chau mày, biết trong lòng Lục Hào vẫn chưa thể buông bỏ khúc mắc.
 
Lục Hào hôn lên hầu kết của anh, dùng sức đẩy Tần Diễm, tự mình xoay người mà đè trên người anh.
 
Mặc dù Tần Diễm vẫn rất lo lắng, nhưng cô gái nhỏ của anh nhiệt tình chủ động, không có gì có thể làm anh càng thêm hưng phấn.
 
Ngón tay lành lạnh di chuyển theo khuôn ngực rắn chắc của Tần Diễm, mái tóc dài mềm mại làm xôn xao thân thể anh, tiểu quái thú của Tần Diễm chạm vào vùng đất cấm. Lục Hào do dự, mà vẫn đỏ mặt, cúi xuống nắm lấy côn thịt của Tần Diễm.
 
“A….” Tần Diễm kêu lên một tiếng, cảm giác toàn thân đều căng chặt.
 
“À ờm….” Lục Hào giương mắt nhìn anh, mặt đỏ bừng: “Thầy đừng ghét bỏ….”
 
Lục Hào ngậm lấy quy đầu, đầu lưỡi khẽ liếm, kỹ thuật trúc trắc vì cô không biết phải làm như thế nào, chỉ có thể theo bản năng mà liếm mút.
 
“A!” Tần Diễm hít một hơi: “Em không cần…”

 
Không chờ anh nói xong, Lục Hào lại nuốt vào một nửa, mã mắt chảy ra chất lỏng cũng bị cô tinh tế liếm đi. Côn thịt của Tần Diễm ở trong miệng Lục Hào tiếp tục bành trướng, Lục Hào suýt chút nữa thì  không chịu nổi, chỉ có thể chậm rãi liếm láp. Nhưng côn thịt của Tần Diễm quá mức thô dài, Lục Hào cảm giác đầu lưỡi đều đã tê dại, môi cũng cọ xát nóng rực.
 
Tần Diễm cảm thấy đây là mình đang chịu tra tấn, động tác của Lục Hào làm ý thức của anh bị dục vọng đâm xuyên qua, nhưng hành vi của Lục Hào lại khiến anh vừa sảng khoái vừa cực kỳ đau lòng. Anh đột nhiên đã hiểu vì sao Lục Hào lại từ chối hôn môi với mình, còn dùng hành động này để lấy lòng.
 
Lục Hào rất nhanh đã mệt muốn chết, cô đã triển khai hết mọi thủ đoạn, vốn cô đã không có kinh nghiệm, Tần Diễm còn chưa có phản ứng.
 
“…..” Lục Hào buông anh ra, thở phì phò: “ Thầy làm sao thế….”
 
Lục Hào oán trách nhìn Tần Diễm, rồi lại cúi người hôn xuống.
 
“Bảo bối của anh.” Tần Diễm ngăn Lục Hào lại, vuốt ve đôi môi hơi sưng đỏ của cô: “Miệng nhỏ này của em không được đâu.”
 
Ba giây sau Lục Hào mới phản ứng lại, cô chợt hiểu ra, đỏ mặt đẩy tay anh, nghĩ một lúc rồi cởi quần áo, trần trụi khóa ngồi trên người Tần Diễm.
 
Lục Hào nắm lấy gậy thịt thô dài của Tần Diễm, cố gắng mở rộng hai chân, hoa huyệt đã cực kỳ ướt át, cọ cọ quy đầu, huyệt nhỏ co rút lại, cô chậm rãi ngồi xuống.
 
“Ưm…”
 
“A…”
 
Hai người đều rên rỉ.
 
Lục Hào cảm thấy thân thể trống rỗng được lấp đầy, thân dưới chật cứng, động cũng không dám động. Tư thế nữ ở trên khiến Lục Hào không thể khống chế chính mình, gậy thịt đi vào hoàn toàn cả cây, huyệt nhỏ gắt gao hút lấy côn thịt, Tần Diễm sướng đến mức hít một hơi dài. Anh nhìn Lục Hào có vẻ đang ẩn nhẫn, ánh mắt mê ly, Tần Diễm chủ động nắm eo cô.
 

Cảm thấy đã có thể thích ứng, Lục Hào bắt đầu di chuyển lên xuống, đôi tay nắm lấy bả vai Tần Diễm, cặp mông vểnh tròn trịa dùng lực giúp huyệt nhỏ phun ra nuốt vào gậy thịt.
 
“Ưm… Thầy Tần ơi…..” Lục Hào nhìn Tần Diễm: “Rất xin lỗi….”
 
Lục Hào nói vậy khiến Tần Diễm rất tức giận, nhưng anh không thể nói gì được, hiện tại cô đặc biệt nhạy cảm yếu ớt, nếu phương thức này có thể khiến cô không hề trốn tránh chính mình, vậy anh có thể chậm rãi cởi bỏ khúc mắc cho cô.
 
Tần Diễm bị kỹ thuật trúc trắc của Lục Hào tra tấn nửa tiếng, thật sự nhịn không được liền đè cô ở dưới thân.
 
“Em là của anh.”
 
Không đợi Lục Hào phản ứng lại, Tần Diễm đã bá đạo hôn xuống, cạy ra hàm răng trắng của cô, quấn lấy cái lưỡi nhỏ mềm mại thơm tho, biểu thị công khai mà hôn sâu. Tần Diễm cảm nhận được Lục Hào đang mâu thuẫn, cắn vành tai nhỏ của cô.
 
“Em là của anh…”
 
Tần Diễm lặp lại một lần nữa bên tai cô, mặc dù âm thanh cực kỳ nhẹ, nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định.
 
_______________
( Đây là cốt truyện yêu cầu để bạn học nhỏ Lục Hào chủ động một lần, mọi người đừng trách tui nhé)
 
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.