Năm tháng yên bình

Chương 13


Bạn đang đọc Năm tháng yên bình – Chương 13:

 
Edit: Hanna
Beta: Cereus
 
Tác giả: Tui chợt phát hiện ra từ đầu tới giờ chưa có nhiều cảnh H lắm, nhưng tui hy vọng có thể viết tiếp cốt truyện này cho có máu có thịt, không muốn viết kiểu một lời không hợp liền bạch bạch bạch. Tiếp theo tui sẽ cố gắng vừa triển khai cốt truyện vừa kết hợp để có nhiều thịt thịt hơn nữa, nhưng nếu các nàng muốn cao H thuần thịt thịt thì sẽ hơi thất vọng đó.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
_______________

 
Buổi tối hôm đó sau khi trở về Tần Diễm rõ ràng cảm giác được cảm xúc của Lục Hào thay đổi rất lớn, mỗi ngày cũng không nói được mấy câu, hai ngày sau Lục Hào lại nhận được một cuộc điện thoại thì càng trở nên trầm mặc hơn.
 
Gần đây Tần Diễm cũng rất bận rộn, sắp đến khai giảng rồi, học kỳ này anh lại phải thay đổi công tác giảng dạy nên càng phải chuẩn bị nhiều tài liệu hơn, vì vậy ngoại trừ ăn cơm ngủ nghỉ thì cũng không có thời gian đi trêu ghẹo Lục Hào.
 
“Làm xong bài tập hè chưa?”
 
Tần Diễm đã biết rõ còn cố tình hỏi, từ khi bắt đầu kỳ nghỉ Lục Hào vẫn luôn ở nhà anh, cũng rất ít khi ra ngoài, càng đừng nói là thấy cô làm bài tập.
 
“Chưa.” Lục Hào tiếp tục ăn cơm.
 
“Trong mắt em còn có người thầy giáo như anh không?”
 
Lục Hào không thèm nhịn xuống, bật cười thành tiếng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Làm sao?”

 
Tần Diễm gắp thịt vào chén cơm cho cô.
 
“Không sao…” Khóe miệng Lục  vẫn ngậm ý cười: “Nhưng thầy Tần cứ yên tâm đi, chủ nhiệm lớp của bọn em sẽ không nói gì đâu.”
 
Cô không tin Tần Diễm không biết cô là học sinh được nhập học do có tài trợ cho trường học, bình thường thì các giáo viên cũng không rảnh quan tâm đến kiểu học sinh như cô, càng miễn bàn hỏi đến bài tập hè. 
 
“Được…”
 
Tần Diễm lộ ra nụ cười xấu xa khiến Lục Hào nổi cả da gà.
 
“Thầy Tần à, đừng nói là thầy muốn xen ngang mà quản cả học sinh lớp khác đấy nhé.”
 
“Thì sao?”
 
Tần Diễm không tiếp tục nói về chủ đề này, giơ tay lấy khăn giấy để lau miệng, sau đó liền nhìn Lục Hào mà không nói lời nào.
 
Lục Hào bị anh nhìn chằm chằm nên hơi mất tự nhiên, cắn đũa nhìn lại anh.
 
“Làm sao thế?” Lục Hào nhịn không được hỏi.
 
Nhưng Tần Diễm chỉ duỗi tay véo mặt cô, sau đó giống như đang tự hỏi trong chốc lát.
 
“Gần đây có phải em béo lên không?”

 
“!!!”
 
Lục Hào buông đũa, đẩy bát cơm còn chưa ăn xong ra xa.
 
“Không thể nào!”
 
Sau đó cũng tự mình xoa xoa mặt, cảm giác anh vừa nói như vậy, giống như cô thật sự béo lên rồi.
 
“Không ăn?” Tần Diễm nhìn cô gái nhỏ đang thở phì phò, dường như âm mưu đã thực hiện được một nửa.
 
“Không! Ăn!!”
 
Lục Hào tức giận thật rồi, đều do người đàn ông này, mỗi ngày cứ nhìn chằm chằm vào cô, bắt cô phải ăn ba bát cơm không cho phép ít hơn, trời đất quỷ thần ạ, người này còn nấu ăn siêu cấp ngon miệng.
 
“Về sau cũng không ăn nữa.” Nói xong, Lục Hào liền chạy biến đến phòng khách xem TV.
 
Tần Diễm cũng không giận, thu dọn chén đũa sạch sẽ, lúc này tiểu ác ma trong lòng lại reo hò vui sướng phe phẩy hát ca.
 
Lục Hào xem phim đến 10 giờ, cảm giác hơi mệt mỏi, liền đi tắm rửa chuẩn bị lên giường ngủ. Tần Diễm đang ngồi trước máy tính gõ gõ đánh đánh, thấy Lục Hào vào phòng tắm thì anh cũng tắt máy tính đi.
 
“Á!” Lục Hào bị hoảng sợ.
 

Tần Diễm kéo Lục Hào đang trần trụi thân mình tới gần, anh cũng chen vào bồn tắm, sau đó dứt khoát túm cô vào trong lòng ngực.
 
“Làm gì thế?!”
 
“Làm em.”
 
Lục Hào đỏ mặt, anh lại chơi trò lưu manh. Cả người cô bất động, dán sát vào vòm ngực rắn chắc trần trụi của Tần Diễm, cô cảm thấy tim mình đang tăng tốc đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
 
Tần Diễm ôm eo cô, hai móng vuốt sói không an phận mà vuốt ve cặp đùi thon dài của Lục Hào rồi đến vùng bụng nhỏ phẳng lì. Lục Hào thở hổn hển, mái tóc dài ướt dầm dề dán trước ngực, bộ ngực sữa trắng như tuyết làm nổi bật hai quả anh đào mềm mại khiến hô hấp của Tần Diễm cũng bắt đầu trở nên dồn dập.
 
Tần Diễm cắn vành tai cô, không ngừng thổi khí vào cần cổ mảnh dẻ, hơi thở nóng hừng hực khiến cả người Lục Hào như bị rút sạch sức lực, mềm như bông mà dựa vào trong lòng ngực anh.
 
Tay Tần Diễm tìm được hoa huyệt của Lục Hào, huyệt nhỏ lập tức bị kích thích, co rút từng cơn mà mời gọi anh. Lục Hào cảm giác được rãnh mông bị côn thịt nóng như lửa của Tần Diễm cọ sát, vừa cứng vừa nóng bỏng, mật dịch từ hoa huyệt ào ạt tràn ra bên ngoài.
 
Cảm nhận được sự ấm áp trong cơ thể cô, ngón tay Tần Diễm linh hoạt tách ra hai mảnh cánh hoa, dịu dàng vuốt ve hoa hạch. Đỉnh nhũ hoa của Lục Hào đã đứng thẳng lên, run rẩy theo từng tiếng thở dốc của chủ nhân.
 
“Ưm…” Lục Hào rên rỉ: “Thầy ơi…”
 
Tần Diễm thấy cô đã động tình, một ngón tay thâm nhập hoa huyệt, chậm rãi vuốt ve, xoa nắn, sau đó là hai ngón tay, mạnh mẽ luật động ra vào.
 
“A… Thầy ơi…”
 
Lục Hào vặn vẹo cơ thể, hai tay bắt lấy thành bồn tắm.
 
“Ưm… Không được…”
 
Tần Diễm cũng đang phải cật lực nhẫn nhịn, thở phì phò, cắn vào đầu vai cô một cái.
 

“Không được?” Tần Diễm nhẹ nhàng vặn mặt Lục Hào nghiêng qua, nhẹ nhàng hôn trên môi cô: “Giúp em giảm béo.”
 
Lục Hào bị Tần Diễm trêu chọc khiến khát vọng nhục dục tăng vọt, lật người qua ôm lấy bờ vai rộng của anh, nửa quỳ trong bồn tắm, dâng hiến một nụ hôn sâu. Một đôi tiểu bạch thỏ dán sát lên vòm ngực cường tráng của Tần Diễm, không ngừng cọ xát, cảm xúc mềm mại khiến Tần Diễm hung hăng mút lấy mật ngọt trong khoang miệng nhỏ xinh.
 
Côn thịt đặt càng gần hoa huyệt, Lục Hào càng ôm anh chặt hơn. Tư thế hiện tại muốn bao nhiêu kích thích thì có bấy nhiêu, Tần Diễm bóp chặt vòng eo nhỏ của cô mà không ngừng luật động trên dưới, tiếng nước rì rào nổi lên bốn phía.
 
Bị Tần Diễm linh hoạt điều khiển tiết tấu, Lục Hào chỉ có thể ôm lấy cổ anh, rầm rì không dám kêu ra tiếng. Tần Diễm chơi xấu đột ngột lao tới, Lục Hào cắn nhẹ lên bờ vai anh.
 
“Ưm… A… Không cần…” Lục Hào rên rỉ: “Thầy ơi… A… Chậm một chút…”
 
Ánh mắt Lục Hào mê ly mờ mịt, hơi nước ấm nóng tràn ngập phòng tắm, dáng vẻ cô cắn chặt môi không cho tiếng rên rỉ tràn ra khỏi miệng khiến cô càng có vẻ nhu nhược đáng thương.
 
Tần Diễm cảm giác được một luồng nước ấm áp tiết ra, anh tạm dừng đưa đẩy, nhưng con quái thú nhỏ lại không chịu rút hẳn ra. Lục Hào đã đạt cao trào hai hay ba lần, lười nhác ghé vào trong lòng ngực anh.
 
Tần Diễm vuốt ve mái tóc dài mềm mượt của cô, lại xuống tấm lưng trơn bóng trắng nõn, lúc này hoa huyệt còn điên cuồng cắn hút, anh cảm giác côn thịt dưới thân càng thêm khô nóng.
 
Tạm nghỉ vài phút, Tần Diễm đột nhiên đứng lên. Lục Hào mất đi nơi chống đỡ, theo bản năng quấn chặt lấy eo của anh. Khóe miệng Tần Diễm kéo lại một độ cung nhỏ, cũng ôm lấy thân thể của cô.
 
“Thầy Tần!” Lục Hào kinh hô một tiếng: “Cho em xuống dưới đi.”
 
Tần Diễm đánh hai cái vào cặp mông nhỏ vang lên tiếng “bạch…bạch”.
 
“Không được làm loạn.” Sau đó anh bước ra khỏi bồn tắm, hai người cứ trần trụi dính sát nhau như vậy mà ôm cô ra ngoài phòng tắm: “Ngoan.”
 
Lục Hào giống như con bạch tuộc quấn chặt dính sát trên người Tần Diễm, không dám hành động lộn xộn.
 
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.