Năm tháng yên bình

Chương 10


Bạn đang đọc Năm tháng yên bình – Chương 10:

Edit: Hanna 
Beta: Cereus
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn người ngồi đối diện, Tần Diễm đau lòng nói không nên lời, ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt thì mỗi lần nhìn thấy cô gái nhỏ, anh đều có loại xúc động muốn bảo vệ cô thật tốt.
 
Một lúc lâu sau, Lục Hào uống hết một chén canh, hít một hơi thật sâu.
 
“No quá!”
 
Tần Diễm thấy cô ăn xong, đứng lên chuẩn bị thu dọn bát đũa đã bị Lục Hào cản lại.
 
“Từ từ.” Lục Hào vội đứng lên, “Em không nấu, chỉ việc ăn, tất nhiên phải để em rửa bát.”
 
Sau đó cũng không đợi Tần Diễm nói gì, cầm bát trên bàn ra bồn nước. Nhưng, sau hai phút nghiên cứu phương pháp sử dụng nước rửa chén, năm phút sau xuất hiện mảnh bát vỡ đầu tiên, dọn dẹp xong xuôi, một mâm bát vỡ chồng chất lên nhau.
 
Tần Diễm nhìn bộ dáng động tay động chân của cô, lại cảm thấy vô cùng đáng yêu.
 
“Á…”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Làm sao vậy?” Tần Diễm vội chạy nhanh tới, thấy ngón tay cô bị mảnh bát vỡ vụn sắc bén như lưỡi dao cắt chảy máu.
 
“Đừng động đậy!”
 
Tần Diễm cau mày, rửa sạch vết thương dưới vòi nước sạch, lại kéo cô tới phòng ngủ tìm hộp cứu thương.

 
“Không sao, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi.” Lục Hào muốn trốn tránh anh, chỉ tiếc là đã bị anh gắt gao mà nắm chặt trong tay.
 
“Im miệng.”
 
Hiển nhiên, hiện tại Tần Diễm rất không vui. Anh rõ ràng biết, cô không làm được những việc này, vậy mà còn không ngăn cản, cuối cùng khiến cô tự mình làm bị thương bản thân.
 
“Thầy Tần, thầy phải mạnh mẽ lên.” Lục Hào an ủi nói.
 
Động tác trên tay Tần Diễm đột ngột dừng lại, nghi hoặc nhìn Lục Hào. Anh nghi ngờ cấu tạo bộ não của cô gái nhỏ này có lẽ không giống người bình thường, vì sao mỗi lần đều có thể khiến anh cạn lời tức giận.
 
“Thầy ơi…” Lục Hào dừng một chút: “Thầy có cảm thấy tình huống bây giờ của chúng ta rất máu chó không?”
 
Lay lay hộp cứu thương, cũng không phát hiện sắc mặt của Tần Diễm đã tối sầm lại, Lục Hào dường như đang mải suy tư điều gì.
 
“Thầy Tần à, có phải thầy quen với rất nhiều học sinh nữ không?”
 
“…”
 
“Nhưng thầy là giáo viên, lẽ ra phải thích người học tập tốt mới đúng, thầy cũng thừa biết thành tích học hành của em…” Bỗng nhiên Lục Hào dùng ánh mắt nhìn biến thái để quan sát anh, nói: “Thầy ơi, đừng nói thầy có tâm lý thích ngược đãi nhé?”
 
“Lục Hào!”
 
Tần Diễm tối sầm mặt nhìn cô, ngoại trừ dùng một vài thủ đoạn ‘bạo lực’ khiến cô ngoan ngoãn nghe lời, ngày hôm qua xảy ra việc đó, anh đã thầm suy đoán rất nhiều khả năng, nhưng đúng là không nghĩ tới, bây giờ Lục Hào lại có thái độ như thế này.
 

“Nói trúng tim đen rồi?”
 
“Trúng cái rắm!”
 
“Thầy Tần, chú ý hình tượng …”
 
Hiện tại Lục Hào phát hiện người đàn ông này khá nóng tính, động một cái là tức giận mắng cô.
 
“Khụ…”
 
Tần Diễm hít một hơi thật sâu, từ trước đến nay anh không phải là người thô lỗ, cuộc sống và công việc đều rất thuận lợi, không có việc gì có thể thật sự làm anh phát cáu… Ít nhất là hiện tại không có.
 
Nhìn người đàn ông dọn dẹp lại, Lục Hào đột nhiên ôm lấy eo của anh.
 
“À…thầy Tần ơi, nếu sau này thầy quen học sinh nữ mới, thỉnh thoảng em có thể tới đây ké bữa cơm không?”
 
Gân xanh trên tay trên trán Tần Diễm gồng lên rõ ràng, anh cũng không muốn nói chuyện vô nghĩa với cô gái nhỏ có mạch não không bình thường này nữa, quay người lại, bắt lấy cổ tay Lục Hào mà hôn.
 
Những nụ hôn ngọt như mật rơi xuống tới tấp, cánh môi, lỗ tai rồi xương quai xanh, bộ ngực sữa… Không điên cuồng giống tối hôm qua, mà như muốn an ủi xoa dịu tâm tình bất an của cô. Tần Diễm vừa tức giận vừa đau lòng, ngày hôm qua, suốt một đêm dài mà di động của cô cũng chưa kêu lên một lần nào, anh liền đoán ngay được Lục Hào đang sống một mình. Anh vừa không muốn tò mò quá đáng nhưng lại rất muốn hiểu cô nhiều hơn, từ cuộc sống đến suy nghĩ, tất cả những gì thuộc về cô.
 
Nhẹ nhàng tách hai chân Lục Hào ra, Tần Diễm phát hiện hoa huyệt đã giảm sưng rất nhiều, lúc này đang thấm ra mật dịch trong suốt. Tần Diễm cẩn thận vuốt ve hai cánh hoa môi, một ngón tay đâm sâu vào huyệt nhỏ mà đảo quanh tìm kiếm, lại dùng đầu ngón tay ấn âm đế.
 
Toàn thân Lục Hào cứng đờ, một dòng mật dịch ồ ạt chảy ra, bây giờ Tần Diễm mới giải phóng con quái thú nhỏ, dùng quy đầu cắm vào theo mật dịch trơn ướt.
 

“Ưm…” Lục Hào cắn môi dưới.
 
“Còn đau không?”
 
Tần Diễm không dám động.
 
“Không đau…”
 
Lục Hào cố gắng chịu đựng, đôi mắt lại hơi đỏ ngầu lên vì mệt mỏi.
 
“Ngoan.” Tần Diễm dịu dàng hôn môi cô.
 
Lại đợi một lát, Tần Diễm cảm thấy cô đã thích ứng với sự xâm nhập của anh, mới bắt đầu luận động thân mình.
 
Lục Hào cảm nhận được sự tê dại, hai chân quấn lên eo anh, nhưng vẫn kiềm nén tiếng rên rỉ.
 
Phát hiện cô phải ẩn nhẫn, Tần Diễm nảy ra ý xấu, cố ý thả chậm tốc độ, lại dùng quy đầu nghiền nát hoa tâm của cô. Vốn dĩ kích cỡ của Tần Diễm đã rất đáng kiêu ngạo, gậy thịt chưa hoàn toàn đi vào đã khiến cho Lục Hào không chịu nổi, hiện tại anh còn chơi xấu mà khiêu khích cô.
 
“A… thầy ơi…”
 
Bị đối phương đùa giỡn, Lục Hào cảm thấy miệng mình bị nứt vỡ,  mùi máu tươi khiến cô hơi điên cuồng.
 
“Nhanh một chút… Được không…” Lục Hào cảm thấy thẹn thùng.
 
“Nhanh thế nào?”
 
Tần Diễm phúc hắc online.
 
“Ưm…”

 
Lục Hào rên rỉ, bắt đầu vặn vẹo eo, vòng eo mềm mại chuyển động, thỉnh thoảng đụng tới Tần Diễm, khiến anh cảm giác đây không phải đang tra tấn cô, mà là đang tự ngược chính mình.
 
Hôn lên đôi môi bị mình phá nứt của Lục Hào, đầy đặn ướt át như quả anh đào đỏ sậm, mùi máu tươi làm Tần Diễm bộc phát thú tính.
 
Một tay chống giường, một tay nắm eo nhỏ của Lục Hào, Tần Diễm nảy sinh ác ý mà trừu động, tiếng bạch bạch vang lên không dứt.
 
Tiếng rên rỉ của Lục Hào đều bị Tần Diễm nuốt hết vào bụng, hoa huyệt chặt chẽ bao vây lấy gậy thịt thô to, Tần Diễm rút ra rồi lại hung hăng cắm vào, mỗi lần đều lộ ra thịt hoa mềm mại hồng phấn. Giờ phút này nơi kết hợp giữa hai người đã nổi lên bọt mép, Lục Hào không biết đã đạt cao trào mấy lần rồi, Tần Diễm lại càng thêm điên cuồng.
 
Hai tiểu bạch thỏ trắng mềm bị va chạm mà nhảy lên, Tần Diễm ngậm lấy đỉnh đầu vú, đầu lưỡi không ngừng đánh vòng tròn, lại cắn nhẹ, gậy thịt bên dưới cũng luật động không ngừng. Lục Hào hơi ngửa đầu, ôm lấy lưng Tần Diễm, cũng chỉ có thể vô lực mà đi theo tiết tấu của anh. Trên  lưng Tần Diễm đã bị Lục Hào cào ra vài dấu móng tay, về sau ngay cả sức lực để ôm anh mà Lục Hào cũng không có, hoàn toàn bị làm đến mềm nhũn hư không.
 
Kết thúc chiến đấu kịch liệt, Tần Diễm muốn tắm rửa giúp Lục Hào, lại bị Lục Hào đẩy ra khỏi phòng tắm.
 
“Em cũng không phải trẻ con!”
 
Lục Hào biết, tối hôm qua Tần Diễm giúp mình tắm rửa cũng đã rất xấu hổ thẹn thùng, hiện tại cô đang tỉnh táo, sao có thể để anh làm như vậy nữa.
 
Toàn thân Lục Hào bủn rủn vô lực mà ghé vào bồn tắm, nhiệt độ ấm áp khiến cô thấy hơi nóng, nhưng lại đặc biệt thoải mái. Cô suy nghĩ suốt cả buổi sáng, rốt cuộc quan hệ giữa cô và Tần Diễm là gì, nhưng nghĩ mãi không ra, hiện tại cô đột nhiên không muốn rối rắm làm gì, cho dù là quan hệ gì thì thế nào?
 
Bởi vì đang ngây ngốc thẩn thơ, Lục Hào cảm giác mình bị ôm chặt lấy. Không biết Tần Diễm đã tiến vào từ khi nào, chen vào trong bồn tắm.
 
“A!” Lục Hào đẩy anh ra xa: “Thầy vào đây làm gì?!”
 
Tần Diễm mặc kệ cô, vẫn ngồi bất động, đầu dựa trên vai cô, giống như chú chó nhỏ ngửi cần cổ của cô.
 
“Làm em.”
 
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.