Đọc truyện Năm Tháng Vô Định : Gặp Em Ngày Xuân Phân – Chương 22
Vừa về đến biệt thự, Diệp Dao liền bị An Thực bế lên phòng, mặc cho cô ra sức chống cự. An Thực đặt cô ngồi lên giường, tay nhanh chóng kiểm tra vết thương. Cô vẫn còn giận nên gạc tay hắn ra. An Thực khẽ nhíu mà “Làm gì vậy?”
Diệp Dao quay mặt không trả lời, hắn tiếp tục kiểm tra vết thương, lại bị gạc ra. An Thực gằn giọng đe dọa “Thử làm thêm một lần nữa xem, tôi sẽ trói em lại!”
Diệp Dao mím môi, im lặng để hắn băng bó, đưa tay gỡ bộ tóc giả xuống, lúc nãy trên xe đã tẩy trang sạch sẽ, cô vẫn thắc mắc, tại sao lại bị lộ dễ dàng như vậy?
“Em không biết nếu cử động mạnh sẽ như thế nào sao?” An Thực vừa cầm máu vừa nói. Nhìn vết thương không ngừng chảy máu, trong lòng vừa tức giận vừa đau lòng.
“Không phải là vì chú sao?… Lúc đó cơ thể tôi tự di chuyển…” Diệp Dao cất tiếng đáp, câu tiếp theo đột nhiên hạ giọng. Nếu lúc đó, cô không chạy lên, thì chắc chắn bản thân sẽ hối hận cả đời… nếu là hắn, hắn có đứng yên nhìn người mình yêu chết trước mặt mình mà không cứu không?
An Thực cẩn thận băng lại, tay quấn thật chậm, sợ sẽ làm đau cô “Em giống ai mà cứng đầu như vậy?”
“Tôi là con ba mẹ tôi, tất nhiên phải giống họ, không lẽ giống nhà hàng xóm? Hỏi thừa…”
An Thực mím môi, cô cần phải một đối một với hắn vậy sao? Còn nói cái kiểu móc họng đó? An Thực không nói gì, rửa tay sạch sẽ, thu dọn mọi thứ rồi rời đi.
“Này, chú… đang giận sao?” Chính là lúc An Thực định đưa tay mở cửa, Diệp Dao liền cất tiếng.
Hắn không trả lời, đưa tay mở cửa, Diệp Dao tức giận cầm gối ném mạnh về phía hắn, cao giọng “Đây là thái độ đối với người đã cứu mạng chú sao?”
“Tôi có cần em cứu sao?”
“Chú…!” Diệp Dao mím môi “Con người của chú, sao có thể? Biết trước như vậy, lúc đó, tôi để chú bị người đó bắn chết cho rồi!”
“Em nên làm vậy!”
“Nếu là chú, chú bằng lòng nhìn người mình yêu chết không cứu sao?” Diệp Dao ấm ức nói, ngăn bước chân An Thực sắp bỏ đi, khiến hắn ngạc nhiên nhìn khóe mắt ửng đỏ của Diệp Dao.
Diệp Dao biết, An Thực là vì bản thân không thể bảo vệ được cô nên mới như vậy, hắn luôn gánh trên vai một trọng trách rất lớn, chính là bảo vệ tất cả mọi người ở bang Nguyệt. Ngày trước cô vì không biết nên cứ hễ hắn nổi giận với cô, cô lập tức trách mắng hắn. Nhưng mà, Tố Nghi đã nói với cô tất cả..
Trước lúc bọn họ đến tổ chức, Tố Nghi đã nói nhỏ với Diệp Dao một điều “Tiểu Dao, chị biết khi nhìn thấy em xuất hiện ở đó, An Thực sẽ rất tức giận, nếu em bị thương, anh ấy chắc chắn sẽ không nhìn mặt em, nhưng mà, em đừng hiểu lầm, anh ấy làm như vậy là đang trách bản thân vì đã không thể bảo vệ em. Đối với anh ấy, em quý giá hơn bất cứ điều gì trên thế giới này, cho nên, mỗi lần em xảy ra chuyện, anh ấy đều cảm thấy có lỗi…”
….
Khóe mắt Diệp Dao càng lúc càng ửng đỏ, cô không muốn mình trở nên yếu đuối, nhưng lại không ngăn nổi nước mắt cứ liên tục chảy như thế này “Anh từng nói, sẽ bảo vệ em, dù bất cứ chuyện gì, chỉ cần em muốn, anh cũng sẽ làm, vậy thì bây giờ, em muốn anh phải hứa, đừng bao giờ nhận lấy trách nhiệm, tự mình gánh vác tất cả….”
Cô không còn là cô bé cần người khác phải bảo vệ cũng không còn là cô bé lúc nào cũng núp sau lưng hắn. Bây giờ cô có thể bảo vệ chính mình còn bảo vệ được rất nhiều người khác. Bị thương cũng được, bị oan ức cũng được, tự bản thân cô sẽ vực dậy sau tất cả… Cho nên, hắn không cần cảm thấy có lỗi vì không thể bảo vệ được cô…
An Thực chậm trãi bước đến trước mặt Diệp Dao, nhìn ánh mắt cương nghị cùng ấm ức của cô, hắn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng bàn tay to rộng vỗ nhẹ tấm lưng mảnh mai “Em có biết điều gì khiến tôi đau lòng nhất không?… chính là năm đó, đã để em rời đi…”
Diệp Dao nhíu mày “Chuyện đó… có liên quan gì đến điều em vừa nói chứ?” Cô nói một đường, hắn trả lời một nẻo là sao?
An Thực thở dài, cô là không hiểu thật, hay là đang giả vờ? “Nếu lúc đó, tôi giữ em lại, thì mọi chuyện sẽ không như bây giờ, tôi và em… có lẽ, đã hạnh phúc bên cạnh nhau.”
Hai bên mặt Diệp Dao ửng đó, gục đầu trong lòng hắn, cô có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh của An Thực, cùng mùi hương thanh lạnh phát ra từ cơ thể hắn, khiến Diệp Dao đột nhiên cảm thấy bổi rối “Nếu… nếu trước kia không thể, thì bây giờ có thể là được chứ gì.”
An Thực đột nhiên kéo mặt cô ngẩng lên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm, không phải định hôn đó chứ? Trong phim, cô thường thấy, nam nữ chính nhìn nhau thế này, sau đó im lặng một lúc rồi bắt đầu hôn. Tim Diệp Dao đập thình thịch, hai mắt nhắm chặt. Tuy có hơi không phù hợp một chút, bởi vì bọn họ đang tranh cãi nhưng mà… chết tiệt! Tại sao cô lại hồi hợp như vậy?
An Thực nhìn hành động của Diệp Dao, chợt bật cười, hắn là vì muốn nhìn vẻ mặt của cô khi nói câu vừa nãy, cô lại tưởng hắn muốn hôn cô? “Em… không phải là… đang nghĩ rằng tôi muốn hôn em đấy chứ? Đồ ngốc kia! “
Diệp Dao hé mắt, không phải sao? Hai bên mặt vốn dĩ đã đỏ nay còn đỏ hơn. Thật sự rất mất mặt, cô lớn tiếng “Không phải thì thôi. Đồ ngốc cái gì?”
“Hơn nữa, từ lúc nãy đến giờ, là em đang tỏ tình với tôi đúng chứ?”
“Cái gì? Ai… ai nói chứ. Tôi…tôi… ưm… ” Chưa nói hết câu, An Thực đã đặt môi mình lên môi cô, nhẹ nhàng uyển chuyển khiến Diệp Dao im bặt.. hai tay ghì chặt lấy hắn, An Thực không thấy cô phản kháng, đầu lưỡi ngày một linh hoạt, mạnh mẽ, như muốn nuốt chửng lấy cô. Thật lâu sau, khi hô hấp Diệp Dao trở nên khó khăn mới buông ra, âm thanh khàn đục đầy mê hoặc, cất tiếng “Dao nhi…. từ bây giờ trở đi… anh sẽ không để em rời xa anh nửa bước..” Sau đó lại tiếp tục hôn cô…
*Xin lỗi, chương này vẫn chưa có H nhé.:)) Đôi trẻ đây, vẫn chưa “làm thịt” nhau sớm vậy đâu. Hô hô.*
….
An Thực ngồi trên ghế da êm ái, vẻ mặt sắc lạnh, đối diện là A Đông và đám người được lệnh phải canh chừng Diệp Dao. Giọng nói lạnh lẽo vang lên “Nói!”
A Đông từ từ ngẩng lên, nuốt nước bọt, nếu cậu nói là do cảnh sát Diệp cũng không được lão đại tha mạng, còn nếu không nói thì càng chết sớm… “An ca, thật ra…em cũng vì lo cho anh. Cảnh sát Diệp nói…”
“Từ bây giờ không cần gọi cô ấy là cảnh sát!”
“Vậy…”
“Cô ấy là người của tôi.”
Lăng Nghị ngồi bên cạnh, nghe vậy liền nhướn người đến gần An Thực, thì thầm “Không lẽ, cậu và Diệp Dao đã “ấy ấy” rồi sao? Nhanh như vậy?”
An Thực trừng mắt, gằn giọng nói “Câm miệng!”
“Này, người ta còn đang bị thương đấy!”
“Cậu muốn tôi may cái miệng cậu lại không?”
Lăng Nghị biểu môi, nhún vai một cái. Phong Duật Nam ngồi bên cạnh nén cười. Nhưng mà, cậu cũng thắc mắc, không lẽ… cô bé đó đã bị An Thực “ăn thịt”? Biến thái vậy sao? Vừa mới đưa người ta về đã… chậc chậc…
An Thực hướng mắt về phái A Đông “Tôi hỏi về vụ nổ.” Hắn biết rõ, dù cho cảnh sát có cài nội gián cũng không thể dễ dàng hành động được. Hơn nữa, ai lại đi ném bom trong khi trong đó còn có người của mình?
A Đông đáp “Là ý của Diệp Dao, cô ấy nói, nếu chẳng may bị lộ hãy dùng cách này. Trong khi một vài người xông vào, những người còn lại ở ngoài đặt bom ở gần đó, tránh những nơi khiến bọn gác cửa phát hiện. Đợi lệnh của em mà ra tay, làm náo loạn bên trong.”
Bọn họ hơi ngạc nhiên, Diệp Dao quả nhiên rất thông minh, còn nghĩ kế phòng trường hợp này. An Thực trầm tư, thật ra vừa nãy Diệp Dao có nói với hắn về việc mình tự ý chạy đến tổ chức chứ không liên quan đến đám người của A Đông, còn về phần này, hắn không mấy ngạc nhiên, dù sao cũng đã đoán được từ đầu rồi, chỉ là muốn biết rõ chi tiết. “Được rồi, nể mặt Dao Nhi, tôi tha các người lần này.”
A Đông cùng vài anh em, cúi đầu cung kính nói “Cảm ơn An ca.”
Phong Duật Nam cất tiếng “Anh định giải quyết Bắc Đoàn thế nào?”
“Đoàn Khiệm Luân,tất nhiên không thể bỏ qua. Xử lý hết những người thân cận của hắn, còn đám nhóc con…đưa chúng đến nơi chế tạo vũ khí, làm bên phần tìm kiếm nguyên liệu.” An thực phân phó, hắn đã hứa với Diệp Dao sẽ không giết những người vô tội, nhưng đối với hắn, dù chỉ là những đám nhóc con sai vặt thì chúng cũng đã ra tay với người của Nguyệt, tất nhiên là không thể tha mạng dễ dàng như vậy, chưa giết là may rồi!
Lăng Nghị nhếch miệng cười “Xem ra cậu rất cưng chiều bảo bối của mình. Cậu nghĩ bọn chúng sẽ không đâm sau lưng?”
“Đám nhóc con?”
Lăng Nghị bật cười “Tôi biết cậu đã tính toán rất kỹ. Được rồi, đến đó thôi.” Dứt lời, anh đứng dậy, thong thả rời khỏi. An Thực cùng những người khác cũng rời đi. Nơi bọn họ đến là nhà giam của Nguyệt, nơi giam giữ những tên đang chờ được chết…
Đường đi tối tăm, ánh đèn mờ ảo trên tường liên tục chớp tắt, không gian lại ẩm thấp, có thể nói, nơi đây giống như địa ngục trần gian. Một khi đã vào đây thì chỉ có hai con đường, một là chết, hai là trở nên điên dại sau khi bị giày vò, tra tấn một thời gian.
Người của Bắc Đoàn rất nhiều, bị giam gần ba, bốn phòng lớn mới đủ, An Thực cũng đã dặn người phân chia thật rõ từng cấp bậc của bọn họ. Ngoại trừ Đoàn Khiệm Luân do An Thực trực tiếp xử lý thì những người khác đều giao cho Lăng Nghị và Phong Duật Nam. hắn chậm trại bước đến nơi Đoàn Khiệm Luân bị giam, tiếng giày chạm xuống đất vang lên khiến không gian trở nên rợn người. Đoàn Khiệm Luân ngồi dựa vào tường, hai tay bị trói bằng dây xích, gắn lên cao, cổ tay có một còng sắt, mặt trong chiếc còng là những cây đinh sắt sắc nhọn cách da thịt chỉ một 1 centimet, nếu hắn cử động mạnh, đinh sắt sẽ đâm vào tay. Trên bàn tay vẫn còn vết máu khô cứng, nếu nhìn kỹ sẽ thấy viên đạn thấm đầy máu, đó chính là vết thương cho Lăng Nghị gây ra.
An Thực đứng nghiêm nghị trước mặt Đoàn Khiệm Luân, hắn mệt mỏi vì mất máu nên không còn sức để nói, chỉ thở mạnh từng đợt. Khóe miệng An Thực hời hợt nhếch lên “Đoàn lão đại, cũng có ngày như thế này sao?”
Đoàn Khiệm Luân nghe giọng nói của An Thực liền ngước mặt lên, cặp mặt đục ngầu đầy căm phẫn nhìn chằm chằm vào An Thực, rồi rít lên từng tiếng “An Thực…An Thực…mày…” Vì cử động mạnh nên những cây đinh sắt lập tức đâm mạnh vào cổ tay, Đoàn Khiệm Luân đau đớn rên lên “Thằng khốn…”
An Thực chậm trãi cất tiếng “Có phải mọi chuyện là do Lâm Triết sai cậu làm?”
Đoàn Khiệm Luân im lặng không trả lời, An Thực nghiêng đầu, lời nói buông ra như lời phán quyết cuối cùng dành cho kẻ chịu tội “Đoàn Khiệm Luân, mặc kệ cậu có nói hay không, tôi cũng đã biết rõ. Từ bây giờ, hãy xem đây như nhà mình, thay vì ăn cơm thì sẽ đổ máu. Thay vì ngủ thì sẽ là bất tỉnh, thay vì sống thì hãy tận hưởng cảm giác sống không bằng chết, ngày ngày bị tra tấn! Chúc vui vẻ!” Dứt lời, An Thực rảo bước bỏ đi, chống đối hắn, chỉ có kết cục này. Đi vài bước, An Thực quay đầu nói “À…phải rồi. Nếu cậu nói cho tôi biết thêm về việc Lâm Triết làm, có lẽ, cậu sẽ được thanh thản hơn đấy.”
Đoàn Khiệm Luân điên cuồng gào lên, mắng chửi An Thực. An Thực sao có thể để Đoàn Khiệm Luân chết dễ dàng như vậy. Con người không có gì đau khổ bằng sống không bằng chết..
Đoàn Khiệm Luân nghiến chặt răng, Lâm Triết, tên khốn khiếp, dám phản bội hắn….