Năm Tháng Vô Định : Gặp Em Ngày Xuân Phân

Chương 15


Đọc truyện Năm Tháng Vô Định : Gặp Em Ngày Xuân Phân – Chương 15

Thế lực ngầm khắp Thượng Hải đã nhận được tin, An Thực đã mất tích, không biết tin đồn này thật hay giả nhưng bọn họ cũng tin tám, chín phần vì hai ngày gần đây, ba người: Phong Duật Nam, Lăng Nghị, An Thực đều im hơi lặng tiếng. Song song, các lão đại của nhiều bang phái còn nhận được thư mời của Đoàn Khiệm Luân,hắn nói muốn mở một cuộc họp về tên gián điệp trong tổ chức. Khiến các bang phái lớn nhỏ trở nên xôn xao.
“Khốn khiếp, Đoàn Khiệm Luân, muốn chơi? Được, tôi chơi với cậu!” Phong Duật Nam ném chiếc ly rượu vào tường, sắc mặt biến dạng khó coi. Hắn đã ra tay thì anh sẽ chơi cùng hắn, để xem trong việc này, ai sẽ thắng! “Côn, chuẩn bị xe.”
Dứt lời, cầm lấy áo khoác đứng lên, trước khi đi cũngkhông quên dặn dò quản gia “Nói với phu nhân, tôi ra ngoài có chút việc. Cứ ăn cơm trước.”
“Vâng.”
…….
Lăng Nghị bắt điện thoại “Thế nào rồi?”
Đầu dây bên kia là Phong Duật Nam, anh đang trên đường đến nơi họp “Đoàn Khiệm Luân đã bắt đầu hành động. Việc cần làm, em đã làm xong.”
“Được, cậu cố gắng kéo dài thời gian. Tôi sẽ quay về Thượng Hải.”
“Còn An ca?”
“Không sao. Cứ như kế hoạch.”
“Được.”
Tắt điện thoại, Lăng Nghị quay sang đám đàn em “A Đông, cậu tiếp tục tìm An Thực càng nhanh càng tốt, tôi phải quay về Thượng Hải.”
“Được, mọi việc ở đây cứ giao cho em.”
Lăng Nghị gật đầu tin tưởng, bấm một dãy số dài, ra lệnh “Chuẩn bị trực thăng.” Sau đó cùng hai người đàn em đi ra khỏi bìa rừng…
A Đông cùng đám người còn lại tản ra tìm, nếu cậu đoán không lầm thì Đoàn Khiệm Luân đã ra tay…

— —
Diệp Dao ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa hang, bao giờ cô mới cóthể ra khỏi đây, vết thương của Dương Cảnh Kiệt hiện thế nào? Cô thở dài một hơi….
“Đang nghĩ gì sao?”
Diệp Dao giật bắn người “Chú đừng đột ngột xuất hiện như thế nữa có được không?” Sao hắn cứ như ma vậy, đến gần cô không một tiếng động.
“Em rất muốn ra khỏi đây sao?”
“Phải.”
“….” Diệp Dao nhìn hắn trầm tư nhìn mình, trong ánh mắt có gì đó rất khó hiểu. Cô hỏi “Sao?”
An Thực hướng mắt ra ngoài “Thế giới ngoài đó không thích hợp với em, như tôi đã nói, quay về “Nguyệt”đi.”
“Tôi không còn là cô bé năm xưa cần người khác bảo vệ,càng không muốn quay về nơi đó, nếu tôi không đồng ý,chú sẽ làm gì? Bắt nhốt tôi cả đời sao?” Cô không hiểu, mục đích của An Thực là gì, hắn muốn cô quay về nơi đó là vì không muốn cô gặp thêm nguy hiểm, cô hiểu nhưng, hắn không thể hiểu rằng, cô có cuộc sống riêng của mình hay sao?
An Thực nhíu mày, lạnh lùng nói, lời nói ra dường như rất chắc chắn “Nếu em còn cố chấp, tôi sẽ xích em lại!”
“Đồ độc tài.”
An Thực sâu kín thở dài, nói thầm “Em không hiểu được, điều tôi đang lo lắng đâu, Dao nhi…” Không phải chỉ Đoàn Khiệm Luân muốn bắt Diệp Dao, mà toàn thể xã hội đen luôn muốn bắt cô, bởi vì, Diệp Dao chính là điểm yếu của hắn. An Thực không muốn cô vì mình mà gặp nguy hiểm, càng không muốn cô chịu thêm bất kỳ thương tổn nào nữa. Nhưng tại sao, cô luôn cứng đầu không hiểu??
Diệp Dao nhìn vẻ mặt bi thương của An Thực, không biết phải nói gì thêm. Lúc này, cô thật sự muốn ra khỏi đây…
Đột nhiên An Thực kéo cô đứng bật dậy, nép vào trong hang.Diệp Dao nhíu mày hỏi “Chuyện gì vậy?”

“Có người.” Thính giác của An Thực rất nhạy, khoảng cách tiếng bước chân và giọng nói của kẻ đang đến khá gần, tất nhiên không chỉ có một người. Đây là bạn hay địch?
Diệp Dao im lặng, cô cũng đang suy nghĩ, bọn họ là cảnh sát hay người của An Thực, cũng có thể là người của Bắc Đoàn. An Thực đẩy cô về phía sau của mình, tự mình đi ra ngoài.
“Này…” Chính là lúc ra gần cửa hang, cánh tay liền bị níu lại “Chú định làm gì? Không biết mình đang bị thương nặng sao?”
An Thực gỡ tay Diệp Dao ra, khuôn mặt nghiêm nghị khác thường “Em ở yên đây, nếu có chuyện gì thì tìm cách chạy đi. Dù bị thương nhưng tôi không phải kẻ vô dụng.” Sau đó bỏ đi.
Diệp Dao không kịp giữ lấy hắn, bàn tay buông giữa không trung. Cô vội đi theo, cô không thể để hắn đi một mình được. An Thực nép mình sau đám lá, khi thấy rõ mặt người kia, khóe môi liền giương lên.
*Soạt
Bên cạnh đột nhiên có tiếng động, An Thực lập tức quay sang, Diệp Dao cương nghị nhìn hắn “Tôi không thể để chú đi một mình.”
An Thực không nói gì, bỗng nắm lấy tay cô bước ra, khi Diệp Dao còn chưa hiểu chuyện gì, đã nghe hắn gọi “A Đông.”
A Đông nghe tiếng gọi, vội quay lại, nhìn thấy An Thực, cậu vui mừng muốn nhẫy cẫng lên “An ca. An ca, anh, không sao chứ? Có bị thương nặng lắm không?” Đám đàn em cũng vui mừng, vây quanh An Thực.
Nhìn vết thương dù đã được băng bó nhưng vẫn còn vương đầy máu trên vai hắn. Đã hai ngày, An Thực phải cắn răng cầm cự với những vết thương kia, mới cũ chồng lên nhau, nhìn rất tiều tụy, trong lòng bọn họ không khỏi lo lắng, một người nói “An ca, vết thương của anh.”
“Tôi không sao.”
“An ca, mau về quay về Thượng Hải thôi.” A Đông nhìn thấy hắn vẫn ổn, tâm cậu nhẹ nhõm rất nhiều.
An Thực vẫn bình tĩnh, không hỏi cũng biết đã xảy ra chuyện gì, hắn gật đầu nắm tay Diệp Dao bước đi. Cô nhìn hắn và đám người kia, mãi suy nghĩ nên không để ý mình đang được dắt đi. Nếu cô đoán không sai thì Đoàn Khiệm Luân muốn nhân cơ hội này để bài trừ An Thực và “Nguyệt”? Vậy chẳng phải, Thượng Hải lại nổi bão?

Diệp Dao chợt nhớ đến một việc, liền cất tiếng hỏi “Chúng ta lên bằng cách nào? Thả dây xuống sao?”
An Thực nhếch môi cười, sau đó chỉ tay lên trời “Trực thăng!”
Lời vừa dứt, ở trên không vang lên tiếng roto rất lớn, gió mạnh cũng nổi lên. Diệp Dao đưa mắt nhìn, quả thực có trực thăng, không chỉ một mà tới ba chiếc? An Thực,rốt cuộc nhà hắn có bao nhiêu vũ khí?? Trên trực thăng thả mấy cái thang làm bằng dây thừng xuống, An Thực vươn tay ôm lấy hông cô khiến Diệp Dao giật mình muốn đẩy ra, hắn điềm nhiên nói “Nếu em muốn ở đây thì không cần theo tôi.”
“Tôi, tôi có thể tự lên.” Ở đây có nhiều người như vậy, hơn nữa cô là cảnh sát, bọn họ là tội phạm. Để bọn họ thấy cô tay trong tay với An Thực, không phải quá mất mặt sao?
“Ở đây có bao nhiêu người? Em muốn tốn thời gian?”
Diệp Dao mím môi im lặng, khẽ liếc nhìn những người xung quanh, đúng là không ít. Đành im lặng an phận, An Thực lắc đầu cười thầm, nắm lấy sợi dây rồi ra lệnh. Dựa theo đó, từng người từng người một nắm lấy sợi dây, rất nhanh bọn họ đều tiếp đất an toàn. Sát mép vực có vài chiếc xe chờ sẵn.
A Đông cất tiếng “Anh dùng trực thăng rời khỏi đây trước sẽ nhanh hơn.”
“Được, đi thôi Dao nhi…”
“Tôi muốn quay về khách sạn. Mọi người chắc cũng đang chờ tôi. Tôi không thể cứ như thế về Thượng Hải được.” Dù sao cũng là cảnh sát, cô không thể để mọi chuyện đi quá giới hạn.
“Được rồi, Chính, đưa Dao nhi về khách sạn.” An Thực phân phó một người có năng lực tốt bảo vệ Diệp Dao rời khỏi đây.
Diệp Dao quay lưng đi vào xe, vừa mở cửa liền bị giật ngược về phía sau, nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của AnThực “Dù thế nào, tôi cũng sẽ đợi em ở nhà của chúng ta.” Sau đó quay lưng lên trực thăng.
Diệp Dao trầm tư nhìn chiếc trực thăng trên cao rời đi, trong lòng nặng trĩu, quay vào trong xe…
Trong trực thăng, An Thực cầm điện thoại của ngừoi bên cạnh, lấy tai nghe bluetooth gắn vào tai, rồi cất tiếng “Để một vài người ở lại đi theo bảo vệ Dao nhi.” rồi ra lệnh “Đến địa chỉ này, nhanh lên!”
“Vâng.”
……
Tất cả các bang phái đều có mặt tại một căn phòng rộng lớn, ánh sáng bị hạn chế vì đóng hết tất cả các cửa sổ. Ở vị trí chủ trì dành cho người có quyền hành nhất là An Thực hiện để trống, bên cạnh là Phong Duật Nam cùng Trác Sâm. Đoàn Khiệm Luân ngạo nghễ rung đùi ngồi đối diện, khi không thấy An Thực xuất hiện, hắn càng nắm chắc phần thắng mà tự mãn, đứng lên cất tiếng trước “Thưa quý vị, như trong thư mời đã ghi, tôi hẹn mọi người ở đây là vì chuyện liên quan đến tên nội gián trong tổ chức. Hắn ta đã năm lần bảy lượt chỉ điểm cho cảnh sát về các phi vụ làm ăn của mỗi bang phái. Bao lâu nay tôi đã âm thầm điều tra, cuối cùng cũng có kết quả. Các vị biết đó là ai không?”

Mọi người có mặt nghe đến đây, đều xôn xao bàn tán. Một người trong số bọn họ cất tiếng “Là ai? Còn không mau nói?”
“Haha… đừng hấp tấp, để tôi nói. Kẻ đó hiện tại không có mặt ở đây, là vì sao? Vì chính Đoàn Khiệm Luân tôi đây đã trừ khử. Người đó, chính là An Thực.”
“Cái gì? Đoàn Khiệm Luân, cậu ăn nói cẩn thận đấy. An lão đại sao có thể là nội gián chứ?”
“Phải, đúng là hồ đồ.”
Khắp căn phòng lập tức trở nên ồn ào. Bọn họ không tin An Thực-người đứng đầu tổ chức lại là nội gián. Sao lại có chuyện nực cười như vậy.
Đoàn Khiệm Luân vỗ tay hai cái, cao giọng “Mọi người im lặng, im lặng nghe nói hết đã. Các vị không biết được rằng, An Thực có qua lại với một nữ cảnh sát. Mà người này, tổ chức của chúng ta có một số người biết, chính là Diệp Dao. Cô ta đã cùng An Thực bày mưu tính kế. Những phi vụ làm ăn của tôi, cô ta đều phá rối, nhiều lần tôi giăng bẫy, khi sắp bắt được thì An Thực lại xuất hiện cứu người. Các vị nói xem, chứng cứ rõ ràng như thế. Hơn nữa, lần này tôi đến Hồ Nam để giao dịch cô ta cũng đi theo. Khi gặp nạn An Thực cũng xuất hiện. Bây giờ hai người họ chắc đã chết ở rừng rồi.”
“Sao lại có chuyện như vậy?”
“Nếu không tin, các vị cứ đi điều tra. Hiện tại anh ta không có ở đây là bằng chứng xác thực nhất.”
Càng lúc không khí càng trở nên nhốn nhào, người ra tiếng vào. Có kẻ không tin, có người lại tin. Vì bọn họ biết được việc giao dịch lần này của Đoàn Khiệm Luân nên khó lòng phủ nhận.
Đột nhiên, có tiếng vỗ tay, Phong Duật Nam ngồi bình thản trên ghế, khóe miệng hời hợt nhếch lên “Quả là một câu chuyện thú vị. Nhưng Đoàn lão đại đây, hình như không có bằng chứng nói An ca chúng tôi đã đi Hồ Nam. Dựa vào điều gì mà nói anh ấy cấu kết với cảnh sát?”
Đoàn Khiệm Luân nhíu mày, hắn mỉm cười “Phong thiếu, An lão đại mất tích mấy ngày, chính người của chúng tôi đã thấy anh ta xuất hiện ở Hồ Nam, còn cứu cảnh sát nên bị rơi xuống vực. Điều này, có lẽ, anh hiểu rõ hơn tôi chứ nhỉ. Mấy trăm anh em của tôi đều thấy rõ.”
“Vậy, anh có hình ảnh hay bằng chứng gì không? An ca đi giải quyết công việc hiện không ở Thượng Hải. Anh nghĩ, những người ở đây sẽ vì một lời nói xằng bậy không căn cứ mà nghi ngờ người đã đứng đầu tổ chức suốt mấy năm nay?” Phong Duật Nam nhếch vai, vẻ mặt có chút mỉa mai. Để anh xem, Đoàn Khiệm Luân sao có thể thuyết phục được những người ở đây?
Những người có mặt, có người đồng tình, có người vẫn hoài nghi, Đoàn Khiệm Luân đập mạnh tay xuống bàn, nhướn người về phía Phong Duật Nam “Vậy cậu nói xem, anh ta đang ở đâu?”
“Đó là việc của nhà chúng tôi. Không việc gì phải tiết lộ cho anh biết.”
“Được, cậu gọi cho anh ta. Nếu anh ta nghe máy, chúng tôi sẽ dùng định vị xác nhận vị trí. Nếu thật sự không ở Hồ Nam thì tôi sẽ bỏ qua.”
“Không cần phải rườm rà như vậy?” Một giọng nói trầm thấp từ phía cánh cửa vang đến. Mọi người đều đưa mắt nhìn. Bọn họ đều vô cùng kinh ngạc, nhưng kẻ kinh ngạc nhất chính là Đoàn Khiệm Luân. Người đang từ từ đứng đối diện hắn là An Thực bằng xương bằng thịt. Dáng vẻ hết sức khỏe mạnh!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.