Đọc truyện Năm Tháng Trong Tiếng Đạn – Chương 55: Làn Sóng Tình Địch
Doanh trại của lực lượng quân đội chống khủng bố Ca Ba Nhĩ được xây dựng trên con đường tấp nập nhất tại khu vực phồn hoa nhất thành cũ, để bảo đảm các đội viên chống khủng bố có thể lao đến bằng tốc độ nhanh nhất nếu bất trắc phát sinh.
Tuy nhiên “phồn hoa nhất” cũng chỉ là một ngã tư đường đông đúc hơn những con đường khác chút xíu mà thôi.
Kinh tế Nam Cương vốn không phát triển lắm, mấy năm gần đây lại bị các phần tử chống đối tàn phá bừa bãi, khủng bố tập kích ném bom xả súng, khiến cho các thành trấn vốn đã cũ kỹ càng thêm tiêu điều, họa vô đơn chí.
Thành cũ Ca Ba Nhĩ là khu vực bị khủng bố tập trung, hễ nhìn quanh là thấy tường đổ.
Cái gọi là “con phố tấp nập”, thực chất chỉ là một đoạn đường cũ kỹ có nhiều sạp hàng rong bày bán trái cây, thịt bò thịt dê và các chế phẩm từ lông dê mà thôi.
Doanh trại được cấu tạo từ một tòa nhà chính cao 3 tầng và một số nhà trệt, nhà chính dùng làm trụ sở hành chính, ngay phía trước là quốc kỳ treo cao phần phật trong gió, nhà trệt dùng làm ký túc xá cho các đội viên, căng-tin và kho vũ khí.
Ký túc xá của các đội viên huấn luyện tuyển chọn Liệp Ưng cũng nằm ở một trong số những căn nhà trệt này.
Lương Chính và Tần Nhạc bị lãnh đạo doanh trại chống khủng bố mời đi, phụ trách đưa các đội viên đến ký túc xá là một sĩ quan Duy Ngô Nhĩ trẻ tuổi.
Chàng sĩ quan này ước chừng cao trên 1 mét 85, đầu húi cua.
Nếu mái tóc không bị thô bạo xén thành ngắn cũn thì hẳn sẽ xoăn tít tự nhiên.
Dáng dấp anh rất cân đối, đường nét khuôn mặt có vẻ dịu dàng hơn đàn ông Duy Ngô Nhĩ thông thường, đôi mắt ngả xanh, nhưng không phải sắc xanh thuần túy, sóng sánh như làn nước, sáng sủa mà thâm thúy.
Doãn Thiên tức khắc choáng váng, thậm chí còn không để ý tới tiếng “hừ” đầy bất mãn của Ninh Thành.
Anh sĩ quan mặc quân phục rằn ri màu hoang mạc, đeo quân hàm một vạch ba sao, đôi giày lính da trâu phủ một lớp bụi mỏng, súng lục giắt bên hông, nhưng trên tay không có súng tự động “tiêu chuẩn”.
Anh dùng chất giọng địa phương rất nặng, tự giới thiệu bằng tiếng phổ thông, Doãn Thiên nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, chỉ nhớ được một chữ “Đề” trong cả cái tên dài dằng dặc.
Trên đường tới ký túc, Doãn Thiên hỏi Ninh Thành, “Ảnh tên là gì ấy nhỉ?”
Ninh Thành bực bội đáp, “Mỹ Quốc Hồng Đề!”
Doãn Thiên chẳng hiểu tại sao Ninh Thành lại cáu kỉnh, nhưng vẫn biết dỗ vợ vui vẻ là trách nhiệm của cẩu háo sắc, vì vậy kéo ống tay áo cậu, chỉ vào các nữ binh đang luyện tập chiến đấu bằng vũ khí cách đó không xa, “Nhìn kìa nhìn kìa! Không thua gì đấng mày râu! Thấy cô đứng thứ hai từ dưới lên hàng bên trái kia không? Đẹp nổi bật hẳn nhỉ? Cả cô đứng giữa hàng thứ nhất kia nữa, mĩ nữ Duy Ngô Nhĩ chính cống nhé!”
Ninh Thành trừng mắt lườm cậu, lạnh lùng nói, “Chúng ta đến đây để huấn luyện, không phải để si mê nhỏ dãi.”
Doãn Thiên ngớ người, oan uổng bĩu môi, thì thầm, “Mọe! Đã bắt đầu huấn luyện đâu cơ chứ!”
Xuyên qua tòa nhà chính và sân huấn luyện là đến ký túc xá.
Sĩ quan lấy chìa khóa mở cửa phòng đầu tiên, khuôn mặt khôi ngô thấp thoáng vẻ thẹn thùng, lại dùng tiếng phổ thông trọ trẹ như người nước ngoài nói, “Ngại quá, điều kiện ở đây không được tốt, các cậu tạm chấp nhận vậy nhé.”
Doãn Thiên nhìn vào trong, phòng tám người, giường tầng, cửa sổ rất lớn, không có gì không tốt.
Sĩ quan đưa chìa khóa cho tổ trưởng tổ 1, tiếp tục dẫn các đội viên còn lại về những phòng khác.
Căn nhà trệt này tổng cộng có 10 phòng ký túc xá, 1 WC, không có phòng tắm và phòng giặt quần áo.
Sĩ quan giải thích rằng nguồn nước ở thành cũ không đủ, doanh trại kiểm soát nước rất nghiêm, tắm rửa phải đến nhà tắm công cộng phía Nam, phòng đun nước và phòng giặt quần áo cũng ở đó.
Toàn bộ hành trình, Doãn Thiên chỉ nhìn anh sĩ quan, còn âm thầm học theo tiếng phổ thông trọ trẹ của anh.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho toàn bộ đội viên, sĩ quan tươi cười nói không còn vấn đề gì thì tui về nhé, Doãn Thiên đột ngột giơ tay, “Thủ trưởng, em còn một vấn đề ạ!”
Ninh Thành ngồi xổm bên cạnh chiếc ba lô, đảo mắt nhìn trời.
Sĩ quan đỏ mặt nói, “Đừng gọi tui là thủ trưởng, tui chỉ là chiến sĩ bình thường thôi.”
Doãn Thiên cười hề hề, đứng thẳng tắp làm tư thế chào, thành khẩn hỏi, “Xin lỗi thủ trưởng, vừa nãy em chưa nghe rõ, thủ trưởng tên là gì ạ?”
Mặt anh sĩ quan càng thêm đỏ, gãi gãi ót, tỏ vẻ tiếng phổ thông của mình chưa ổn lắm nên mới bị mọi người cười chê, còn nói, “Tên người Duy Ngô Nhĩ bọn tui đều rất dài, không gọn gàng như tên các cậu.
Thế này đi, các cậu cứ kêu tui ‘Mãi Mãi Đề’ là được.”
Doãn Thiên suýt phì cười, cố gắng nhịn 3 giây, nói tiếp, “Rõ, thưa thủ trưởng Mãi Mãi Đề!”
Sự thật chứng minh, họ tên của trai đẹp thật sự rất quan trọng.
Ước chừng tại thế giới quan của Doãn Thiên, gọi trai đẹp người Duy Ngô Nhĩ là “Mãi Mãi Đề” cũng chẳng khác nào gọi trai đẹp người Hán là “Lý Lu Lu”, tuy nghe cũng có vẻ đối lập moe một cách kỳ quặc, nhưng lại ảnh hưởng rất nặng đến hình tượng.
Lấy ví dụ, nếu Chu Mao Mao không tên là Chu Mao Mao mà tên là Chu Diệp Sinh gì đó, chắc chắn sẽ phù hợp với khí chất “Thư Thành Chu Lang” của cậu ta hơn nhiều.
Mãi Mãi Đề đỏ mặt ra về, cửa vừa đóng lại, các đội viên đã nhiệt liệt thảo luận.
Chu Tiểu Cát nói, “Ảnh đẹp trai ghê! Nếu em cũng có khuôn mặt và chiều cao như thế thì hay quá!”
Vương Ý Văn nói, “Các cậu thấy nữ binh chưa? Đ*t mẹ! Quá đẹp!”
Giang Nhất Chu hỏi, “Anh Chiến ơi, có huấn luyện tác chiến nam nữ phối hợp không?”
Quách Chiến cười đáp, “Sao anh biết được.”
Chu Tiểu Cát xúi giục, “Anh Chiến đi hỏi thăm chút xem!”
Quách Chiến gõ trán cậu, “Sao, em cũng muốn quấn quýt với các nữ binh hả?”
Chu Tiểu Cát phồng miệng, “Ai cũng thích cái đẹp mà.”
Doãn Thiên lăn lộn trên giường, “Đúng thế, ai cũng thích cái đẹp mà, tổ trưởng đi hỏi thăm đi.”
Đúng lúc đó, Ninh Thành cởi giày chen lên giường cậu, còn thô lỗ đẩy cậu sang một bên, ôm gối đầu nói, “Mát xa hông cho tôi.”
Doãn Thiên suýt thì bị đẩy ngã, tức giận đạp một cước vào mông cậu, “Chả đau đớn cũng chả huấn luyện, mát xa cái quái gì?”
“Đường đi xóc nảy, vết thương cũ tái phát.” Ninh Thành ngáp một cái, nhắm mắt thúc giục, “Có làm hay không đây?”
Doãn Thiên vốn không định làm, nhưng liếc sang sườn mặt đẹp không thể tả của Ninh Thành thì lập tức mềm lòng, xắn tay áo nói, “Làm thì làm!”
Chẳng mấy chốc, Lương Chính và Tần Nhạc trở về, mang theo tin tức khiến lũ con trai háo hức vô cùng.
Thứ nhất, tháng 11 huấn luyện thể lực và thực hành chiến thuật cùng đội dự bị chống khủng bố, đội dự bị có nữ binh.
Thứ hai, từ tháng 12 trở đi, bắt đầu làm nhiệm vụ cùng đội đặc nhiệm chống khủng bố, đội đặc nhiệm cũng có nữ binh.
Chu Tiểu Cát thế mà cũng nhảy cẫng lên, hô một tiếng “Yeah!”.
Doãn Thiên hỏi, “Anh Mãi Mãi Đề đưa bọn em đến ký túc có huấn luyện chung không ạ?”
Lương Chính sửng sốt, chẳng biết Mãi Mãi Đề này là Mãi Mãi Đề nào.
Tần Nhạc hỏi, “Thượng úy Mãi Mãi Đề ấy hả? Cậu ấy không huấn luyện cùng chúng ta, nhưng chắc sẽ đưa các cậu đi làm nhiệm vụ.
Cậu ấy là đội trưởng đội đặc nhiệm số Một mà.”
Doãn Thiên, Ninh Thành và tất cả cùng giật mình.
Doãn Thiên nghĩ, trời má không tồi nha, còn trẻ như vậy đã làm đội trưởng đội đặc nhiệm rồi, rõ ràng có thể dùng mặt kiếm cơm, nhưng lại thích dùng tài hoa hơn kìa!
Ninh Thành tự nhủ, nhất định phải trông nom cẩu háo sắc cẩn thận.
Tần Nhạc giải thích, “Thượng úy Mãi Mãi Đề trông khá trẻ trung nhưng thực ra lớn hơn các cậu vài tuổi, đã kinh qua rất nhiều nhiệm vụ chống khủng bố, coi như là tiền bối của các cậu đi, sau này theo đội của cậu ấy đi làm nhiệm vụ, phải nhớ học hỏi cẩn thận vào.”
Ngày hôm sau, huấn luyện thực chiến chống khủng bố bắt đầu.
26 đội viên bị chia thành 3 đội dự bị, luyện tập 3 hạng mục riêng biệt là tác chiến trong thành phố, truy bắt trong rừng hoang và nâng cao thể lực cực hạn.
Doãn Thiên và Quách Chiến được phân vào đội Một, Ninh Thành bị rút sang đội Ba, Chu Tiểu Cát, Vương Ý Văn, Giang Nhất Chu đều ở đội Hai, tổ 4 coi như hoàn toàn tan rã.
Ban đầu Doãn Thiên cũng buồn bực vì không được cùng đội với Ninh Thành, nhưng sang đội mới lại thấy có trai đẹp Duy Ngô Nhĩ, tức khắc tỉnh cả người.
Trong đội còn 3 nữ quân nhân, tuy không đẹp như tiên nhưng khí khái toát lên cũng đủ quyến rũ người ta rồi.
Ninh Thành kéo Quách Chiến sang một bên, khẽ dặn dò, “Giúp em coi chừng Doãn Thiên.”
Quách Chiến bật cười, “Coi chừng làm gì? Nó có phải vợ em đâu.”
Ninh Thành hơi bực, “Cậu ta là cộng sự của em! Nếu cậu ta trêu hoa ghẹo nguyệt, gây ra mâu thuẫn dân tộc, em có trách nhiệm dạy dỗ cậu ta nên người!”
“Ồ.” Quách Chiến nhịn cười, vỗ vai cậu đáp, “Được rồi, để đó cho anh, đảm bảo không cho phép nó làm em mất mặt.”
Đội dự bị số Một được huấn luyện tác chiến trong thành phố.
Các đội viên tập trung đông đủ, lập tức bị lôi đến một khu nhà bỏ hoang, sĩ quan huấn luyện là một trung tá người Hán khoảng hơn ba mươi tuổi, chất giọng địa phương Thiểm Tây rõ rệt, mỗi lần hô khẩu lệnh, trong hàng ngũ lại rúc rích bật ra tiếng cười.
Doãn Thiên liếc cậu nhỏ Duy Ngô Nhĩ cao ráo bên cạnh, bị vẻ mặt nhịn cười của cu cậu moe tới chết.
Có điều sau khi chính thức bắt đầu huấn luyện, tất cả mọi người đều rất nghiêm túc.
Doãn Thiên và cậu Duy Ngô Nhĩ nọ là một tổ, phụ trách đột nhập vào phòng tước vũ khí.
Suốt cả buổi sáng, bất kể là đột nhập song song hay đột nhập xen kẽ, hai người đều phối hợp cực kỳ hoàn mỹ, quá trình tước vũ khí cũng rất suôn sẻ thuận lợi, hoàn toàn không giống hai người xa lạ vừa bắt cặp với nhau.
Giờ nghỉ trưa, cậu bé Duy Ngô Nhĩ dẫn theo một đám huynh đệ, chạy đến cười ha hả tự giới thiệu, “Tui là Ngải Nhĩ Đề, năm nay 19 tuổi, còn cậu?”
Doãn Thiên giơ tay phải ra, “Doãn Thiên, lớn hơn chú 1 tuổi, chú phải gọi anh là anh.”
Ngải Nhĩ Đề lập tức bắt tay cậu, chớp chớp mắt, hai hàng lông mi vừa dài vừa dày như hai cánh quạt, “Vậy anh gọi em là Ngải Nhĩ Đề giang đi!”
Doãn Thiên buồn cười, “Ngải Nhĩ Đề-chan hả?”
“Ngải Nhĩ Đề Giang! Theo ngôn ngữ của bọn em, thêm ‘giang’ sau tên con trai tức là thân thiết và trẻ tuổi.”
Doãn Thiên nghĩ, chẳng phải cũng giống “-chan” đấy còn gì? Bèn nói, “Thế anh có dùng ‘giang’ được không? Doãn Thiên giang?”
Ngải Nhĩ Đề nói, “Không được gọi cả tên cả họ, anh họ Doãn tên Thiên, ‘giang’ phải đặt sau ‘Thiên’.”
“Tức là ‘Thiên giang’ hả?”
“Đúng!”
Đám con trai Duy Ngô Nhĩ bật cười, liến thoắng nói cái gì đó Doãn Thiên nghe không hiểu.
Cậu tò mò hỏi, “Họ đang nói gì thế?”
“Khen cộng sự của em đẹp trai!” Ngải Nhĩ Đề tự hào ra mặt, ghé đầu nói, “Cộng sự của em chính là anh đó!”
Doãn Thiên cảm giác mình vừa bị thả thính chút xíu.
Ngải Nhĩ Đề còn nói, “Vừa nãy em khoe mấy cậu ấy rằng cộng sự mới của em là một anh người Hán rất đẹp trai, chân rất dài, bản lĩnh cũng lợi hại, mấy cậu ấy còn không tin!”
“Cho nên em dẫn họ đến xem hả?”
“Đúng thế! Cho họ hâm mộ chơi!”
Doãn Thiên âm thầm đắc ý, ngoài miệng lại nói, “Nhưng mỗi thế này… thì có đáng để hâm mộ đâu?”
Ngải Nhĩ Đề lập tức tranh luận, “Cộng sự của họ toàn đám đàn ông lông xoăn cục súc, chỉ có cộng sự của em là trai đẹp thôi!”
Đàn ông lông xoăn cục súc?
Doãn Thiên nghĩ, té ra các cậu gọi đồng bào Duy Ngô Nhĩ xinh đẹp của mình là “đàn ông lông xoăn cục súc” hả?
Ngải Nhĩ Đề dứt khoát bá vai cậu, nói, “May quá, được làm cộng sự với trai đẹp người Hán!”
Doãn Thiên nhớ lại hồi còn nhỏ, cả lớp đi vườn bách thú chơi xuân, một đám con nít vây quanh bầy khỉ cười ha hả, nói khỉ nhảy nhót thoăn thoắt đáng yêu ghê, bầy khỉ cũng khoa tay múa chân, có mấy con còn kêu choe chóe.
Bây giờ nghĩ lại, chắc hồi ấy đám khỉ cũng bảo nhau là — Ha ha ha! Mấy con người kia trông moe phết nhỉ, chẳng giống lũ khi đít đỏ bọn mình, cả ngày chỉ biết nhảy nhót!
Xem ra gu thẩm mỹ của mỗi chủng tộc lại một khác nhau.
Đại biểu háo sắc Doãn Thiên của dân tộc Hán cảm thấy tất cả con trai Duy Ngô Nhĩ đều là mỹ nhân mơn mởn, đại biểu háo sắc Ngải Nhĩ Đề của dân tộc Duy Ngô Nhĩ lại cho rằng con trai người Hán mới là đẹp nhất.
Buổi chiều tiếp tục luyện tập chiến thuật, tại hạng mục bắn tỉa cao ốc, Doãn Thiên và Ngải Nhĩ Đề thò một tay, từ góc nhìn có độ khó cao bắn trúng mục tiêu là đài phát thanh cách 600 mét.
Ngải Nhĩ Đề sùng bái ra mặt, ôm chầm lấy cậu hô, “Thiên giang Thiên giang, anh lợi hại ghê!”
Quách Chiến đi ngang qua, khóe miệng giật một cái, thầm nhủ may mà Ninh Thành không phát hiện.
Cộng sự của cậu là một chị gái Duy Ngô Nhĩ tên gọi A Y Cổ Na, bản lĩnh cực kỳ nhanh nhạy, mặt nhỏ mắt to, thật sự rất xinh đẹp, nhưng tính cách lạnh lùng, luôn luôn chạy phía trước cậu hô hào, “Bắt kịp!”
Đúng lúc đó, A Y Cổ Na lại hô một tiếng “Bắt kịp!”, cậu đành phải thôi hóng chuyện, quay bước bỏ đi.
Hơn 9 giờ tối, cuối cùng buổi huấn luyện mới kết thúc, Doãn Thiên hăng tiết cả ngày, lúc này đã mệt lắm rồi, ngã xuống giường định ngủ luôn.
Ninh Thành xách bình nước nóng về, vỗ vỗ cánh tay cậu, “Dậy rửa mặt rồi ngủ tiếp, cậu xem cậu bẩn thế nào rồi?”
Doãn Thiên trở mình, thò mặt ra, mắt cũng chẳng buồn mở, “Cầu rửa hộ.”
Đuôi lông mày Ninh Thành giật một cái, quát, “Tự đi mà rửa!”
Doãn Thiên lại trở mình, “Thế tôi không rửa đâu.”
Ninh Thành nhíu mày, ngồi ở bên giường đổ nước nóng vào chậu.
Cậu cũng mệt nhọc cả ngày, chẳng còn sức làm loạn với Doãn Thiên, chỉ muốn rửa ráy cho xong rồi nhanh chóng lên giường nghỉ ngơi.
Đội Ba luyện tập truy quét trong rừng núi, buổi chiều phải vượt qua một con sông nhỏ đã đóng băng, vì cậu chưa có kinh nghiệm nên sơ ý giẫm phải hố băng, nếu không có các đồng đội Duy Ngô Nhĩ hỗ trợ, có lẽ cậu đã rơi tõm xuống dòng nước buốt giá.
Cảm giác cái rét sắc ngọt như dao cắt lan dần tới bắp chân, lúc này ngẫm lại vẫn còn sợ.
Doãn Thiên thấy người bên cạnh im lìm thì ti hí một mắt dòm, tình cờ trông thấy khuôn mặt nghiêng thấp thoáng mỏi mệt của Ninh Thành.
Ninh mỹ nhân khép hờ hai mắt, đầu khẽ cúi, tựa vào cột giường, tóc mái ẩm ướt và hơi rối, toát lên vẻ chán chường đầy mỹ cảm.
Doãn Thiên bật dậy như vừa được tiêm doping, mệt nhọc hóa thành hư không, ghé sát vào Ninh Thành cười ngây ngô.
“Hề hề hề!”
“… Cười đéo gì?”
“Một ngày không gặp, sao tôi lại cảm thấy cậu còn đẹp hơn cả buổi sáng nhỉ?”
Tâm trạng Ninh Thành vốn đang không vui, trông thấy bản mặt muốn ăn đòn của Doãn Thiên, sầu muộn chợt tiêu tan phân nửa, không khỏi nhoẻn cười hỏi, “Hôm nay thế nào? Thiếu tôi có trống vắng không?”
Doãn Thiên suýt thì bật ra “Cộng sự mới của tôi vừa đẹp trai vừa moe nhá”, nhưng sực nhớ vợ mình vừa hẹp hòi vừa hay ghen, bèn lập tức nghiêm chỉnh lại, đứng đắn nói, “Mệt mỏi lắm, quá nửa đội là chiến sĩ Duy Ngô Nhĩ, trao đổi không tiện, họ nói gì tôi chẳng hiểu lắm, phối hợp cũng trầy trật.”
Ninh Thành lơ đãng nhướn mày, đã yên tâm, nhưng ngoài miệng vẫn nói, “Vậy thì phải chăm chỉ luyện tập, ngôn ngữ ấy mà, cứ trao đổi nhiều vào là tự nhiên nghe hiểu.
Luyện tập chiến thuật quan trọng nhất là phối hợp, không hiểu nhau thì sao phối hợp được?”
Doãn Thiên chột dạ nghĩ, tôi và Ngải Nhĩ Đề phối hợp ăn ý lắm, ăn ý hơn lần đầu tiên bọn mình phối hợp nhiều!
Mấy tháng trước, lần đầu tiên hai người hợp tác tiến hành đột nhập phòng, cậu giẫm vào chân Ninh Thành, huých phải eo Ninh Thành, chặn đường Ninh Thành, còn suýt chọt nòng súng vào mông Ninh Thành…
Đó mới gọi là không ăn ý.
Chẳng mấy chốc, Chu Tiểu Cát cũng trở lại.
Đội Hai là thảm nhất, vừa vào đã phải huấn luyện thể lực cực hạn, trong đó có một hạng mục là bò qua bụi gai, nghỉ ngơi tốc độ nhanh, luyện tập tốc độ chậm.
Trong ba người, chỉ có Giang Nhất Chu làm một lần là qua, Chu Tiểu Cát và Vương Ý Văn bò tới lần thứ 4, đến giữa trưa, những người khác đều được nghỉ ngơi, còn hai cậu vừa nhớ mẹ ở quê nhà vừa ngậm ngùi nhổ từng cái gai một.
Gai đâm không sâu, rút ra cũng không chảy máu, nhưng đau chết mẹ đi được!
Vì phải báo cáo tình hình tổ viên cho Lương Chính, Quách Chiến về muộn nhất.
Ninh Thành đổ nước rửa chân, vờ vịt ho khan một cái.
Quách Chiến theo cậu ra ngoài, cười nói, “Hôm nay Doãn Thiên thể hiện không tồi, sĩ quan huấn luyện còn khen kỹ thuật bắn súng của nó đấy.”
Ninh Thành nhìn nhìn vào trong, “Cậu ta có chọc ghẹo đồng bào Duy Ngô Nhĩ nào không? Có làm chuyện gì ảnh hưởng đoàn kết dân tộc không?”
Quách Chiến đáp đầy chính nghĩa, “Không, nó đâu có nói chuyện được với đồng bào Duy Ngô Nhĩ, chỉ một lòng một dạ tập luyện, buổi trưa mệt mỏi cũng chẳng ăn được bao nhiêu.”
Ánh mắt Ninh Thành tụ lại, cảm thấy hơi đau lòng, “Thế ăn cơm tối chưa?”
“Lúc đó nhiệm vụ huấn luyện của bọn anh còn chưa hoàn thành, mãi hơn 8 giờ mới xong, đồ ăn nguội ngắt, mọi người chẳng ăn được bao nhiêu.”
Ninh Thành nhíu mày, “Không ăn sao chịu được?”
Quách Chiến đáp, “Ngày mai anh sẽ giám sát nó ăn cơm.”
Thực ra làm gì có chuyện Doãn Thiên chỉ ăn được vài miếng vì quá mệt mỏi…
Buổi trưa cậu bận nghe đám con trai Duy Ngô Nhĩ khen cậu đẹp trai, buổi tối lại túm tụm với Ngải Nhĩ Đề giao lưu háo sắc, luận bàn tâm đắc quá mới quên cả ăn cơm.
Ngải Nhĩ Đề có vẻ cực kỳ sùng bái thượng úy Mãi Mãi Đề, thề rằng tương lai sẽ vào đội đặc nhiệm số Một của anh.
Doãn Thiên càng nghe càng phấn khích, bóng gió hỏi thăm tình hình của thượng úy Mãi Mãi Đề, dụ dỗ Ngải Nhĩ Đề khai tuốt tuồn tuột gia phả nhà người ta.
Thì ra thượng úy Mãi Mãi Đề không phải người Duy Ngô Nhĩ chính gốc, mẹ của anh là quân nhân người Hán, hơn hai mươi năm trước bị điều tới Nam Cương công tác, quen được một chàng trai Duy Ngô Nhĩ khôi ngô trong quân đội.
Mãi Mãi Đề lớn lên trong doanh trại, 5 tuổi, cha mẹ anh đồng thời qua đời khi làm nhiệm vụ, các chiến sĩ giữ anh lại chăm sóc, anh nhập ngũ năm 16 tuổi, bản lĩnh vượt xa không ít binh sĩ nhập ngũ trước vài năm.
Doãn Thiên càng nghe càng thấy hứng thú với thượng úy Mãi Mãi Đề, Ngải Nhĩ Đề lại là một fan cuồng của Mãi Mãi Đề, hễ nhắc tới anh là thao thao bất tuyệt như con mãnh thú và dòng nước lũ vỡ đê.
Nếu không có đồng đội tới cắt ngang, Ngải Nhĩ Đề sẽ còn tiếp tục nói.
Quách Chiến là một tổ trưởng tốt, nếu đổi sang những người khác, e rằng đã sớm mách lẻo với Ninh Thành.
“Báo cáo! Doãn Thiên và trai đẹp Duy Ngô Nhĩ mắt đi mày lại!”
“Báo cáo! Doãn Thiên cười hô hố vì trai đẹp Duy Ngô Nhĩ kể chuyện hài!”
“Báo cáo! Hình như Doãn Thiên kể chuyện dâm ô cho trai đẹp Duy Ngô Nhĩ!”
“Báo cáo! Doãn Thiên và trai đẹp Duy Ngô Nhĩ cùng si mê gái đẹp Duy Ngô Nhĩ!”
“Báo cáo! Doãn Thiên và trai đẹp Duy Ngô Nhĩ cùng nhỏ dãi thèm thuồng thượng úy Mãi Mãi Đề!”
“Báo cáo! Doãn Thiên mang cá khô cất giấu đã lâu ra chia cho trai đẹp Duy Ngô Nhĩ!”
“Báo cáo! Trai đẹp Duy Ngô Nhĩ gọi Doãn Thiên là ‘Thiên-chan’!”
“Báo cáo!…”
Ninh Thành tin Quách Chiến, sau khi về phòng bèn nhéo mặt Doãn Thiên một cái, cố gắng dịu giọng nói, “Nằm đi, tôi lấy bình nước về cho cậu rửa mặt ngâm chân.”
Doãn Thiên ngọt lịm cả lòng, hận không thể chồm lên ôm hôn Ninh Thành.
Nhưng 10 phút sau đó, không khí trong khí túc đột ngột biến đổi.
Ninh Thành cực nhọc xách bình nước nóng trở về, vừa mở cửa đã thấy một anh chàng Duy Ngô Nhĩ lạ hoắc ngồi trên giường của Doãn Thiên, cười hì hì gọi “Thiên-chan”.
Ninh Thành thiếu điều quẳng bình nước xuống đất.
Mặc dù không biết đến thế giới 2D, nhưng Ninh mỹ nhân cũng từng nghe về chữ “-chan” này.
Dịch âm từ tiếng Nhật, mang hàm ý thân mật và đáng yêu.
Doãn Thiên đang cười rõ vui vẻ, quay sang thấy Ninh Thành sầm mặt đứng trước cửa, tim cậu thót lên, lập tức nhận ra bình dấm chua vừa đổ, vội vàng đẩy Ngải Nhĩ Đề ra, nói, “Cộng sự của anh về rồi.”
Cậu tính toán trong đầu — Ngải Nhĩ Đề trông thấy Ninh Thành chắc chắn sẽ hú lên “Đẹp trai quá man” hoặc “Đẹp gì đẹp dữ dội”, dù Ninh Thành hẹp hòi cách nào cũng không thể đánh một người đang tươi cười với mình, đồng thời chính cậu cũng có lý do nói xạo: Cậu xem đi, thằng háo sắc Ngải Nhĩ Đề này thích cậu chưa kìa!
Nhưng Ngải Nhĩ Đề nhìn sang, không chỉ im thin thít, lông mày còn nhướn lên bên cao bên thấp.
Doãn Thiên cứ tưởng cẩu háo sắc Ngải Nhĩ Đề trông thấy Ninh Thành sẽ nhảy cỡn lên, cuống quýt đảo quanh, ai ngờ người ta chẳng tỏ vẻ hứng thú gì cả, hình như còn chẳng quan tâm tẹo nào.
Doãn Thiên hạ giọng hỏi, “Cộng sự của anh không đẹp trai à?”
Ngải Nhĩ Đề chê bai, “Thế mà đẹp trai ấy hả? Đẹp trai là phải như anh, anh ta trông rõ ẻo…”
Doãn Thiên cấp tốc bịt miệng Ngải Nhĩ Đề, chặn đứng chữ “ẻo lả” chưa kịp phát ra.
Ninh Thành nhìn hai người đang nhặng xị cả lên, trong lòng càng thêm mất hứng, bước nhanh tới, nặng nề thả bình nước xuống, từ trên cao nhìn xuống hai người, cơn thịnh nộ thấp thoáng giữa hai hàng lông mày.
Doãn Thiên thầm nhủ không xong rồi, ngớ ra một lát mới lấy hết can đảm giới thiệu, “Ngải Nhĩ Đề giang, đây là cộng sự Ninh Thành của anh, mũi nhọn kiêm trai đẹp hàng đầu của đội huấn luyện tuyển chọn.
Ninh Thành, đây là Ngải Nhĩ Đề giang, cộng sự lâm thời của tôi tháng này.”
Ninh Thành lạnh lùng lặp lại, “Ngải Nhĩ Đề-chan?”
Ngải Nhĩ Đề đứng dậy, định dùng chiều cao tạo ưu thế cho mình, ai ngờ Ninh Thành cao hơn, đành phải nặn ra một nụ cười, “Xin chào, tui là Ngải Nhĩ Đề.”
Nếu Doãn Thiên đọc được bình luận chạy trong đầu Ninh Thành, nhất định sẽ buồn cười tới chết.
— Rõ ràng tên nó là Ngải Nhĩ Đề, sao cậu gọi nó là Ngải Nhĩ Đề-chan?
— Mới làm cộng sự một ngày mà cậu đã gọi nó là “-chan”?
— Sao cậu không gọi tôi là Ninh Thành-chan?
— Ngải Nhĩ Đề-chan cái quái gì…
— Xí! Ngải Nhĩ Đề này có đẹp trai bằng tôi, có cao bằng tôi không?
— Có lợi hại bằng tôi không?
— Chú ý, tôi nói lợi hại tức là lợi hại theo nhiều nghĩa!
— Không chỉ về tố chất quân sự, mà còn về cái gì tự cậu nghĩ đi!
Ngải Nhĩ Đề chắp tay sau lưng, đánh giá Ninh Thành từ trên xuống dưới, hất hàm nói, “Anh là đội viên lợi hại nhất trong đội huấn luyện tuyển chọn hả?”
Ninh Thành khẽ hừ một tiếng.
Ngải Nhĩ Đề đảo quanh một vòng, nói tiếp, “Lợi hại nhất hay không tui chẳng biết, nhưng chắc chắn không đẹp trai nhất.”
Tim Doãn Thiên thót lên một cái.
“Bởi vì cộng sự Thiên-chan của tui mới đẹp trai nhất!”
Doãn Thiên chăm chú quan sát Ninh Thành, dường như trông thấy lòng dạ hẹp hòi mang đầy nộ khí của cậu bục ra cái “phựt”.
Ninh Thành chợt nở nụ cười, đôi mắt như hoa đào, bình thản nói, “Quân nhân không cần so đẹp trai, còn về chuyện có lợi hại hay không, so tài một chút là biết mà?”
Quách Chiến rất muốn nói “Rốt cuộc ai mới làm ảnh hưởng đoàn kết dân tộc, rốt cuộc ai mới kích thích mâu thuẫn dân tộc thế?”, chỉ thấy Ninh Thành và Ngải Nhĩ Đề ra hiệu cho nhau cùng bước ra ngoài.
Doãn Thiên ngồi trên giường, thật sự bất đắc dĩ.
Quách Chiến chỉ chỉ ngoài cửa, “Không ra khuyên can hả?”
Doãn Thiên kinh hãi ôm đầu gối, “Nếu bây giờ em ra khuyên, anh tin Ninh Thành quay lại vật em lộn cổ không?”
Quách Chiến thở dài, “Vô cùng tin.”
Nghe nói Ninh Thành luận võ với một chiến sĩ Duy Ngô Nhĩ, tất cả đội viên huấn luyện tuyển chọn chạy ra xem, đám con trai Duy Ngô Nhĩ ngủ trong mấy gian nhà trệt khác cũng chạy ra hơn nửa, song phương gào thét rung trời, tổng kết lại chỉ có ba chữ đơn giản — thịt chết mi!
Doãn Thiên bị Chu Tiểu Cát kéo ra ngoài xem, ai ngờ vừa chen vào giữa đám người, tiếng hô hào “Thịt chết mi” đột ngột dừng lại.
Không còn âm thanh nào vang lên, chỉ có tiếng kêu cha khóc mẹ thảm thiết của Ngải Nhĩ Đề.
Cu cậu là tân binh mới nhập ngũ năm nay, tuy bản thân cũng có thành tích sát hạch xuất sắc, được đặc cách vào thẳng đội dự bị chống khủng bố, nhưng so sánh với dạng con cưng của trời như Ninh Thành, e rằng mười Ngải Nhĩ Đề cũng chẳng ăn thua…
Hơn nữa Doãn Thiên biết cu cậu cũng là con nhà giàu ở Duy Ngô Nhĩ, được bao bọc từ nhỏ tới lớn, học tiếng Hán lưu loát, vào quân đội lại được tán dương, rất ít khi bị dạy dỗ bằng đòn roi kiểu này.
Có điều trận đòn roi này thảm thật, vừa xông lên đã lọt vào vòng khống chế của Ninh Thành, đau khổ nhếch nhác quỳ rạp dưới đất.
Ninh Thành đứng bên cạnh, hạ mắt ra vẻ “Tao là bố mày đây”, hỏi, “Lần nữa không?”
Ngải Nhĩ Đề lăn lộn trên tuyết, đang định mở miệng thì nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
“Chuyện gì thế? Đừng bắt nạt tân binh dự bị của tui mà!”
Doãn Thiên nhìn theo giọng nói, trông thấy thượng úy Mãi Mãi Đề chen vào giữa đám con trai Duy Ngô Nhĩ, chóp mũi ửng hồng vì lạnh, kết hợp với chất giọng địa phương trong trẻo, trông đặc biệt mắc cười.
Các chiến sĩ Duy Ngô Nhĩ lập tức nhao nhao như vừa thấy cứu tinh, ầm ĩ loạn xạ chẳng biết nói cái gì.
Ngải Nhĩ Đề nhảy cẫng lên, dán mắt nhìn chòng chọc thượng úy Mãi Mãi Đề, hai má tức khắc chuyển sang màu đỏ phừng phừng bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Thượng úy Mãi Mãi Đề bắt lấy cánh tay cậu, nhìn nhìn một lát, ân cần hỏi, “Hông sao chứ?”
Cậu cũng đổi sang giọng địa phương, ấp a ấp úng đáp, “Hông sao hông sao!”
Thượng úy Mãi Mãi Đề vỗ lưng Ngải Nhĩ Đề, chẳng biết nói gì đó, Ngải Nhĩ Đề lập tức đi đến trước mặt Ninh Thành, rảnh rọt nói, “Dám so chiêu với đội trưởng bọn tôi không?”
Trên đời này, nào có chuyện gì Ninh Thành không dám.
Vì thế tiếng hô “Thịt chết mi” lại vang lên.
Ninh Thành biết đối thủ lần này chắc chắn lợi hại hơn Ngải Nhĩ Đề-chan, vì vậy không lập tức ra tay, mà dùng tư thế phòng thủ quan sát cẩn thận.
Thượng úy Mãi Mãi Đề lại không suy tính nhiều như vậy, vừa vào trận đã lao thẳng tới, cậu cảnh giác, lập tức né sang trái, không muốn tạo sơ hở cho đối thủ bẻ tay khóa cổ.
Cuộc so tài kết thúc chỉ sau 1 giây, còn ngắn hơn cả thời gian cậu dùng để hạ gục Ngải Nhĩ Đề.
Các đội viên huấn luyện tuyển chọn trợn mắt há mồm, Chu Tiểu Cát thậm chí còn không biết rốt cuộc Ninh Thành sơ hở chỗ nào, các chiến sĩ Duy Ngô Nhĩ thì vui mừng khôn xiết, đặc biệt là Ngải Nhĩ Đề, hoan hô ầm ĩ nhất.
Thượng úy Mãi Mãi Đề buông Ninh Thành ra, ánh mắt sắc lẻm tức khắc tiêu tan, ấp úng nói, “Đây là thuật cận chiến bọn tui thường dùng với phần tử khủng bố, hiệu, hiệu suất rất cao, về sau các cậu cũng sẽ học được.”
Ninh Thành ngỡ ngàng nhìn anh, ánh mắt dường như còn có phần ấm ức.
Có lẽ vì dễ xấu hổ từ nhỏ, mặt mũi thượng úy Mãi Mãi Đề lại đỏ tưng bừng như hồi sáng, xin lỗi rối rít, “Hông phải tui muốn chơi xấu cậu, tui, tui, tại tui quen dùng cách cận chiến này thui.
Cậu đừng giận mà…”
Ngải Nhĩ Đề trông thấy nam thần của mình khép nép xin lỗi thằng quỷ đáng ghét kia, giận cành hông mà chẳng biết nói gì.
Doãn Thiên vội vàng chạy lên, kéo Ninh Thành ra nhận lỗi với thượng úy Mãi Mãi Đề, “Xin lỗi thủ trưởng ạ, cộng sự của em hư quá, lần sau bọn em sẽ chú ý hơn ha ha ha ha ha!”
Ninh Thành bị Doãn Thiên kéo ra ngoài, miệng còn lẩm bẩm, “Đm ai hư!”
Quách Chiến nhìn Ngải Nhĩ Đề vừa hùng hổ gây sự vừa moe đằng đó, lại nhìn thượng úy Mãi Mãi Đề bản lĩnh cao cường, rồi nhìn một chiến sĩ Duy Ngô Nhĩ đẹp trai ra xem thi đấu, lắc đầu lẩm bẩm, “Làn sóng tình địch sắp đột kích rồi.”