Năm Tháng Trong Tiếng Đạn

Chương 12: Lệnh Trừng Phạt


Đọc truyện Năm Tháng Trong Tiếng Đạn – Chương 12: Lệnh Trừng Phạt


Gần sáng, hai người căng thẳng cả đêm cuối cùng hết chịu nổi mệt, dựa vào nhau ngủ.

7 giờ quân y tới kiểm tra phòng, kéo rèm cửa sổ lạch xạch, nói, “Không việc gì thì bò về hết cho tôi, đừng trốn ở đây ngủ nướng.”
Doãn Thiên mở mắt, cảm giác trên ngực nặng nề khó chịu, cúi xuống nhìn thì phát hiện nửa người Ninh Thành đè lên người cậu, hai tay ôm eo Doãn thiếu gia cậu, đầu gối lên ngực Doãn thiếu gia cậu, chân còn kẹp giữa hai chân Doãn thiếu gia cậu…
Doãn Thiên nghĩ, mình biến cmn thành cái gì rồi? Gối ôm kích thước bằng người à?
Ninh Thành cũng bị quân y đánh thức, nhưng có vẻ đầu óc vẫn mơ màng, chẳng những không buông “Gối ôm kích thước bằng người” ra ngay lập tức mà còn kẹp chặt hai chân, cọ cọ đầu vào ngực “Gối ôm” như làm nũng.
Doãn Thiên thò tay đẩy cậu ra, nhìn cậu vì mơ màng mà có vẻ ấm ức, trong lòng gào thét: Nàng dâu Ninh ơi là nàng dâu Ninh, mài thế này là sẽ bị thịt đó! Nếu mài là con gái, ông sẽ thịt mài ngay trước mặt quân y!
Ninh Thành ngơ ngẩn một lát, che miệng ngáp một cái, xuống giường nói, “Tôi đi rửa mặt.”
Doãn Thiên cũng theo ra ngoài.
Hai người quay về ký túc xá lấy đồ rửa mặt, cửa sổ hai ký túc xá đóng chặt, các đội viên thường phải dậy sớm luyện tập vẫn đang ngủ say như chết.

Hồi trước Doãn Thiên không một mình rửa mặt với Ninh Thành, bây giờ cùng đứng trước bồn nước mới phát hiện trong tay Ninh Thành cầm một chai sữa rửa mặt.
Doãn Thiên há miệng, mặt mũi hơi vặn vẹo, “Trời đất, cái này là cho con gái dùng mà?”
Có lẽ Ninh Thành cũng tự thấy xấu hổ, nặn một ít ra quẹt quẹt lung tung trên bàn tay, hàm hồ nói, “Tôi cũng không dùng mỗi ngày mà.”
“Không phải…” Đột nhiên Doãn Thiên rất muốn cười, “Cậu nói coi, cậu cao ít nhất 1m88 đó, sao lại dùng cái loại… Sữa rửa mặt con gái này?”
Ninh Thành xoa bọt đầy tay, xoẹt xoẹt kỳ cọ lên mặt, cọ xong thì nhanh nhẹn vốc nước rửa sạch, Doãn Thiên nhìn mà chẳng biết nói gì.
Cách rửa mặt này… Cũng manly lắm.
Lau sạch nước trên mặt, Ninh Thành còn đưa sữa rửa mặt sang, nghiêm túc nói, “Hay là cậu cũng dùng đi.”
Thực ra Doãn Thiên đã quen dùng sữa rửa mặt rồi.
Không chỉ sữa rửa mặt, hồi trước cậu còn mua cả mặt nạ và xịt khoáng, nhưng từ sau khi đến trại huấn luyện Liệp Ưng thì cậu đành bái bai chúng nó, chỉ vệ sinh cá nhân bằng một bánh xà phòng và một tuýp kem đánh răng.
Cậu thật sự không ngờ Ninh Thành lại dùng sữa rửa mặt trong doanh trại, mà còn dùng loại dành cho con gái.
Thấy Doãn Thiên không cầm, Ninh Thành hơi xấu hổ, giải thích, “Cái này rửa sạch lắm, rửa xong nhìn mặt nhẹ nhàng khoan khoái cực kỳ.”

Doãn Thiên rất muốn hỏi: Thế thì sao?
Ninh Thành nói tiếp, “Tuy bỏ đó lâu rồi, nhưng vẫn chưa quá đát.”
Doãn Thiên cầm lấy nhìn một cái, hạn sử dụng chỉ còn tới tháng sau.
Dùng lâu như thế mà vẫn chưa hết một nửa, đủ thấy Ninh Thành không dùng thường xuyên thật.
“Đừng có nhìn mãi thế, rửa nhanh còn đi tìm Lạc Phong.” Ninh Thành hơi sốt ruột, mày nhíu lại, đuôi lông mày còn đọng một giọt nước nho nhỏ.
Nghe thấy hai chữ “Lạc Phong”, Doãn Thiên run rẩy trong lòng, nhưng cậu thật sự không muốn dùng sữa rửa mặt sắp hết đát, bèn mở vòi nước tát nước lên mặt, phóng khoáng kỳ cọ một lát rồi nói, “Đi thôi, đi chịu chết nào!”
Ninh Thành bĩu môi, vẫn khăng khăng nói, “Tôi nghĩ cậu cứ dùng đi thì hơn.”
Doãn Thiên không hiểu tại sao nàng dâu Ninh tự nhiên lại so đo chuyện sữa rửa mặt như thế?
“Vì mặt cậu trông hơi bóng dầu đó.” Ninh Thành nghiêm trang nói, “Rửa đi cho khoan khoái.”
Doãn Thiên, “…”
Ninh Thành sờ sờ mặt mình, thở dài, “Thực ra tôi cũng không muốn dùng sữa rửa mặt, thơm ngát, nữ tính quá.”
Doãn Thiên âm thầm cười ha hả: Cậu biết là tốt.
“Nhưng chúng ta sắp phải đi gặp Lạc Phong, tôi cảm giác… Rửa mặt sạch chút, biết đâu sẽ để lại ấn tượng tốt cho hắn.”
Cằm Doãn Thiên tí thì rớt, thầm chửi mài nghĩ đàn ông trên đời ai cũng cam tâm tình nguyện làm cẩu háo sắc như ông mài à?
Ninh Thành nói tiếp, “Sữa rửa mặt này là tôi lấy trộm trên bàn trang điểm của chị hai trước khi nhập ngũ, có khi còn có tác dụng làm đẹp ấy.

Hay cậu cứ thử xem?”
Doãn Thiên cướp lấy sữa rửa mặt, bóp ra một ụ to, vỗ lên mặt bôm bốp, Ninh Thành đứng bên cạnh nhìn, hỏi, “Cậu không đau à?”
Tim tôi đau! Doãn Thiên nghĩ, nàng dâu Ninh sao cậu mỗi ngày một tệ thế hả! Thân là mỹ nhân mà sao cậu có thể ăn trộm sữa rửa mặt hả?
Cậu có xứng đáng với cái mặt của mình không?
Mười lăm phút sau, hai người rửa mặt sạch sẽ đến trung đội Một, thấp thỏm đứng bên rìa sân huấn luyện.
Lạc Phong vừa dẫn lực lượng tác chiến tinh nhuệ nhất Liệp Ưng chạy việt dã vũ trang 10 km, mồ hôi đầm đìa, tóc cũng ướt nhẹp, nhưng lại không tạo cảm giác bẩn chút nào.

Đại để vì sắc đẹp chính là tấm kính lọc.
Lạc Phong cười nhìn hai cậu, chỉ nói, “Đi theo tôi.”
Ba người đi tới ký túc xá của Lạc Phong.
Sau khi bước vào, Doãn Thiên khá kinh ngạc, không ngờ căn phòng không mấy chênh lệch với ký túc xá của đội viên chính thức này lại là ký túc xá của Đại đội trưởng Liệp Ưng.
Lạc Phong cởi chiếc áo ướt sũng trước mặt hai người, không tỏ vẻ gì là sắp khởi binh vấn tội, ngược lại thì tự nhiên đi vào phòng tắm, nói, “Đợi một lát, nóng quá, tôi phải tắm cái đã, trên bàn có bữa sáng, đói thì cứ ăn đi.”
Doãn Thiên và Ninh Thành hai mặt nhìn nhau, cùng nuốt nước bọt.
Không phải vì thèm ăn, mà là vì sợ.
Trời biết Lạc Phong tắm xong đi ra sẽ làm gì bọn họ.
Phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào, Doãn Thiên khẽ hỏi, “Lúc nãy cậu thấy cơ bắp hắn không?”
Ninh Thành gật đầu, khẽ đáp, “Rắn chắc lắm, nhưng không lực lưỡng, khá là đẹp mắt.”
Doãn Thiên nhíu mày nghĩ: Mẹ kiếp mày cũng là cẩu háo sắc à? Ông chỉ muốn hỏi mày cảm giác hai ta liên hợp có đánh thắng hắn không, mẹ kiếp mày lại bảo ông là cơ bắp của hắn khá đẹp mắt?
Ninh Thành bổ sung thêm, “Không đúng, phải là rất đẹp mắt.”
Doãn Thiên nhìn trời, không muốn nói gì nữa.
Lạc Phong tắm rất nhanh, năm phút sau đã bước ra, thấy hai người vẫn căng thẳng đứng đó thì lại cười, “Đêm qua làm các cậu sợ hả?”
Doãn Thiên nín thở trầm tư: Đấy! Cái gì tới vẫn phải tới!
Lạc Phong chỉ mặc áo ba lỗ màu đen và quần rằn ri, cổ và cánh tay vẫn còn ướt, bước tới cạnh bàn, mở ngăn kéo, cầm chiếc Táo ném lên bàn, nhìn về phía Doãn Thiên, “Cái này đắt lắm nhỉ? Xin lỗi nhé, tôi không trả cho cậu được.”
Doãn Thiên nào dám mơ được trả lại, ưỡn ngực ngẩng đầu đứng, thở mạnh còn chẳng dám.
Lạc Phong nói tiếp, “Weibo của cậu tôi cũng không trả được, đêm qua tôi xem một phần, sau đó tìm người xóa sạch rồi.”
Doãn Thiên nhất thời không hiểu “Xóa sạch” là ý gì.
“Tiếc thật, nhiều fan như thế.” Lạc Phong bước lại gần, vẫn tươi cười, “Từ nay về sau, trên Weibo sẽ không có người nổi tiếng nào tên là ‘Doãn Thiên Vương’ nữa.”
Doãn Thiên đỏ bừng cả mặt, lại còn người nổi cmn tiếng!
“Còn cậu.” Lạc Phong chuyển sang Ninh Thành, “Thành tích Tiêu Tiêu Nhạc cao thật, nhưng sau này muốn chơi thì tôi đề nghị cậu đi mượn điện thoại của Lương Chính.


Hắn cũng thích Tiêu Tiêu Nhạc, thành tích cao hơn cả cậu, thêm nữa điện thoại của hắn là sản phẩm định chế trong nước, không sợ tai họa ngầm tiết lộ tin tức.”
Ninh Thành không biến sắc lắng nghe, nhưng trong lòng sóng cuộn biển gầm.
Lạc Phong cất điện thoại vào ngăn kéo, chuyển đề tài, gọi hai người đến ăn sáng.
Doãn Thiên ngơ ngác, mưa rền gió dữ trong dự kiến đâu?
Thấy cả hai vẫn ngớ ra không nhúc nhích, Lạc Phong lại cười, quay lại hỏi, “Sao, không nghe thấy hai chữ ‘khai trừ’ thì không bằng lòng hả?”
Ninh Thành tê cả lưng.
Doãn Thiên bất chấp hết, tiến lên một bước nói, “Thủ trưởng, điện thoại là em lén mang vào, Weibo cũng là của em, caption video ảnh chụp tất cả đều là em, không liên quan gì đến Ninh Thành.

Cậu ấy chơi Tiêu Tiêu Nhạc cũng là do em bắt ép, vì em chơi kém quá, chơi mãi không qua nên mới bắt cậu ấy chơi giúp em!”
Ninh Thành đang định nói gì đó, Lạc Phong lại phá lên cười.
Hắn và Ninh Thành đều là mỹ nhân trời sinh, nhưng càng trưởng thành càng có hương vị, cười tủm tỉm thì ôn hòa nho nhã, gió Xuân dạt dào, cười phá lên thì ngàn tươi vạn đẹp, ngây ngất lòng người.
Doãn Thiên và Ninh Thành nhìn mà đực mặt, lại nghe Lạc Phong run rẩy nói, “Cười chết tôi rồi, Doãn Thiên cậu mà bắt ép được Ninh Thành? Chẳng phải chính cậu ấy mới bắt cậu tập luyện, bắt cậu ăn rau sao? Hay là thế này đi, bây giờ cậu bắt ép thử cho tôi xem một chút?”
Doãn Thiên quẫn bách chết đi được, ai mà biết đại đội trưởng Liệp Ưng lại hóng hớt như thế, rõ rành rành tình hình trong trại huấn luyện.
Mặt Ninh Thành thoặt đỏ thoặt trắng, thật sự không biết nói gì cho phải.
Lạc Phong cười chán, một tay lười biếng chống cằm, vài lọn tóc ướt rủ xuống, quyến rũ không thể tả.
Hắn thở dài, nói, “Cũng may các cậu bị tôi phát hiện, tôi ấy mà, xưa nay rất là bao che, dù sao thì chuyện mang điện thoại này cũng không còn ai biết, Weibo cũng xóa bỏ kịp thời, chúng ta coi như chưa có gì xảy ra, cứ tập luyện cho tốt vào.”
Hai người căng thẳng cả đêm thật sự không thể tin vào tai mình.
Lạc Phong nhìn trái nhìn phải, “Sao? Không tin tôi à? Cho rằng tôi gọi các cậu đến là để nói ‘Doãn Thiên Ninh Thành, hai cậu bị khai trừ’?”
Ninh Thành thế mà lại gật đầu.
Lạc Phong bất đắc dĩ nhún vai, “Cậu có ngốc không hả?”
Tất nhiên Ninh Thành sẽ không thừa nhận mình ngốc.
“Các cậu là đội viên chính tay tôi chọn vào đội huấn luyện, tôi cho phép các cậu bị đào thải vì bản lĩnh không bằng người khác, nhưng tuyệt đối sẽ không vứt bỏ các cậu vì ‘Kỷ luật’.” Cuối cùng Lạc Phong mới nghiêm mặt, “Binh lính của tôi không cần quá nhiều khuôn sáo, chỉ cần…”
Hắn ngừng một thoát, ánh mắt chợt sâu xa, “Chiến sĩ mạnh nhất.”
“Nhưng…” Doãn Thiên tim đập thình thình, đầu ngón tay cũng run nhè nhẹ, “Nhưng có phải đặc công thì…”
“Đặc công thì không được tiết lộ bất cứ tin tức nào?” Lạc Phong gật đầu, “Đúng, cho nên tôi đã kịp thời thủ tiêu các tin tức cậu up lên mạng.


Chắc cậu cũng đoán được, đặc công ở cấp bậc của Liệp Ưng không chỉ có thể chém giết người trên chiến trường hiện thực, mà còn có thể hô mưa gọi gió trên chiến trường giả tưởng.”
Doãn Thiên mím môi.
“Cho nên cậu không cần lo lắng mình đã tiết lộ những gì.” Lạc Phong nhếch miệng, “Những thứ cậu tiết lộ đã bị xóa bỏ hoàn toàn, chắc chắn không có khả năng khôi phục.”
Ninh Thành há miệng, hơi lắp bắp, “Nhưng đúng là… Đúng là bọn em đã phạm sai lầm.”
Doãn Thiên hơi bị muốn đập cậu.
“Sai lầm nhỏ nhặt này, đại đội trưởng tôi đây vẫn bao che được.

Nhưng tôi hi vọng các cậu đối diện với sai lầm của mình, tôn trọng kỷ luật của doanh trại, tuyệt đối không tái phạm.” Lạc Phong vuốt vuốt tóc, “Nếu ngay cả cơ hội phạm sai lầm nhỏ cũng không có thì chẳng phải quá tàn nhẫn rồi sao?”
Im lặng một lát, Lạc Phong đứng dậy, bước tới bên cửa sổ, dõi mắt nhìn những người lính hợp thành đội trên sân, thong thả nói, “Là đặc công Liệp Ưng xông lên chiến trường, họ phải đối diện với sự tàn nhẫn người bình thường không cách nào tưởng tượng.

Dạo này có câu đang rất thịnh hành đúng không? Nói thế nào ấy nhỉ… Không có thứ gì gọi là năm tháng lặng im, bạn không nhìn thấy bóng tối, bởi vì có người đã âm thầm gánh vác thay bạn.

Nghe rất là oách, còn hơi buồn nôn.

Nhưng đặc công chúng ta ấy mà, thật sự chính là những người đi trước để âm thầm gánh vác.

Người lính Liệp Ưng đã phải tiếp nhận rất nhiều sự tàn nhẫn, cho nên tôi không muốn các cậu phải nhận thêm bất cứ sự tàn nhẫn, tàn khốc nào khác đến từ bên ngoài chiến trường.

Tôi cho các cậu cơ hội phạm sai lầm.”
Ninh Thành và Doãn Thiên cùng cúi đầu, những cảm xúc nhất thời không thể gọi tên điên cuồng cuộn sôi trong máu thịt.
“Nhưng các cậu đừng cảm ơn tôi.” Lạc Phong quay lại, cười nói, “Năm đại đội trưởng của năm đại đội đặc công đều như vậy cả, ai cũng làm việc thiên tư, bao che cho các nhóc nhà mình, nhóc nhà mình mà không bảo vệ nổi thì còn làm đại đội trưởng làm gì?”
Doãn Thiên siết chặt hai nắm đấm, nhập ngũ gần một năm, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự sục sôi vô hình này.
Lạc Phong nhướn mày, làm động tác chạm đầu ngón tay, nói tiếp, “Hay thế này nhé, tôi thấy các cậu không bị phạt chút thì không chịu yên, thế thì đến sân huấn luyện chó hầu hạ các tổ tông nhỏ của Liệp Ưng chúng ta vậy.”Hết chương 12.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.