Đọc truyện Năm Tháng Trong Tiếng Đạn – Chương 1: Mỹ Nhân Ninh Thành
Doãn Thiên còng lưng chống đầu gối, thở hồng hộc, mồ hôi không ngừng túa ra từ trán và cổ như vòi nước mở van, mang theo ánh nắng rực rỡ cuối Xuân, nhỏ xuống cỏ xanh bên dưới.
Xương cốt rã rời, khi chạy chỉ cảm thấy hai lá phổi khó chịu cực kỳ, lúc dừng lại thì máu trong người như xăng bốc cháy, hừng hực thiêu đốt, tựa hồ chỉ một giây tiếp theo là sẽ nổ tung.
“Mẹ nó!” Cậu khẽ chửi một tiếng, tay phải gạt mồ hôi, gian khổ thẳng người lên, vừa mới gỡ bình nước quân dụng đeo bên hông xuống, chưa kịp tu miếng nào đã nghe Lương Chính gân cổ gọi tên mình.
“Doãn Thiên, lăn ra đây!”
Nếu không phải đang ở doanh trại, Doãn Thiên thề sẽ quăng một đấm, khinh bỉ đáp, “Đm mày bảo ai lăn ra?”
Nhưng mặc quân phục, cậu không còn là thiếu gia chói lọi ngày nào.
Bây giờ, nói chạy vũ trang việt dã 10 km là phải cun cút chạy, nói “Lăn ra đây” là phải lăn ra ngay, đứng nghiêm chào, cất tiếng hô vang dội, “Có mặt!”
Lương Chính sầm mặt nhìn cậu, giận dữ suýt thì tung cước đạp vào cẳng chân cậu, vất vả giữ bình tĩnh, tiếng quát rền vang như tiếng sấm giữa Hè, “Lại thứ nhất đếm ngược! Vào doanh trại nửa tháng, 20 lần 10 km thì 20 lần cậu xếp thứ nhất đếm ngược, cậu có muốn qua kỳ sát hạch không? Chân dài chỉ mọc cho có à? Cậu thân với Chu Tiểu Cát lắm cơ mà? Nhìn xem người ta chạy thế nào kìa!”
Doãn Thiên im lặng lắng nghe, trong bụng cười thầm: Thứ nhất đếm ngược thì sao? Không qua sát hạch thì thế nào? Anh vào cái đội đặc công của các chú làm quái gì!
Lương Chính lại răn đe, “Tôi không trông đợi thành tích của cậu được như Ninh Thành, nhưng ít nhất cậu cũng phải vượt qua Chu Tiểu Cát cho tôi! 1m86 mà chạy thua 1m7, ông mày thật muốn cưa mẹ nó chân mày đi!”
Doãn Thiên khẽ nhíu mày, ánh mắt cũng u ám, định chửi “Cút mẹ thằng Ninh Thành đi”, lại đành phải nhịn xuống, tự an ủi mình: Ninh Ngu Dốt thì là cái đầu bòi gì? Dáng dấp lẳng lơ, da mỏng thịt non mà cũng dám đến ăn cơm đặc công, định bán sắc đi lên à?
Lương Chính không biết Doãn Thiên đang hạ nhục tơi tả mũi nhọn hạng nhất của trại huấn luyện, nên vẫn tiếp tục lấy đệ tử ruột ra làm gương, “Hai cậu đều do tập đoàn quân (gồm nhiều quân đoàn hoặc sư đoàn) A đề cử lên, chính ủy* nói phải cho hai tân binh các cậu vào cùng lớp, sao cậu không chịu học hỏi cậu ấy đi? Mấy ngày nay huấn luyện thể năng cậu ấy đều hạng nhất, cậu thì sao? Chỉ có ăn cơm mới hạng nhất thôi!” (*Chính ủy là danh xưng của các cán bộ chuyên trách đại diện quyền lãnh đạo chính trị của nhà nước (hoặc chính đảng) trong quân đội, thực hiện quyền giám sát chính trị đối với các chỉ huy quân sự và lãnh đạo công tác giáo dục chính trị trong quân đội)
Doãn Thiên nhìn trời, khóe miệng giật giật, Lương Chính thấy vậy thì tức mình, không khỏi lớn giọng, “Cậu còn thái độ với tôi hả?”
Gần như tất cả các đội viên trong trại huấn luyện cùng nhìn lại, Chu Tiểu Cát còn bì bạch chạy tới, không sợ chết hỏi, “Sĩ quan huấn luyện ơi, anh Thiên em lại chọc giận thầy rồi ạ?”
“Cút! Còn anh Thiên! Quân đội không cho phép xưng anh xưng em, cậu không biết à?” Lương Chính gầm một tiếng, Chu Tiểu Cát như chuột trũi bị lôi khỏi hang, “Vút” một cái lùi lại vài chục bước, đứng từ xa trìu mến nhìn Doãn Thiên, mấp máy miệng nói: Anh Thiên chớ sợ, có em ủng hộ anh trên tinh thần đây!
Ở trại huấn luyện, hầu như ngày nào Doãn Thiên cũng bị Lương Chính răn đe, cộng thêm tính tình trung nhị*, xã giao còn rất tồi, nên trừ Chu Tiểu Cát thì chẳng ai thèm nói đỡ cho cậu, các đội viên khác chỉ xem một lúc rồi cũng chán chẳng buồn nhìn, xúm vào một chỗ, mỗi người chê bai một câu. (*Hội chứng tuổi dậy thì, chi tiết xem ở đây)
“Thứ rác rưới này mà cũng được vào đội đặc công, quan sát hạch mù rồi chắc!”
“Ai bảo cha người ta là sĩ quan cao cấp!”
“Hổ phụ sinh khuyển tử, nếu tôi đẻ ra thằng vô tích sự như thế, tôi sẽ táng chết nó luôn.”
“Đúng, phòng ngừa tai họa xã hội.”
…
Lương Chính quát chán, xua tay đuổi Doãn Thiên cút, Doãn Thiên hành lễ một cái rất tiêu chuẩn, quay đi lại trở về bộ dạng cà lơ phất phơ.
Tai cậu rất thính, đồng đội nói gì cậu nghe thấy hết, nhưng không dám nổi giận trước mặt Lương Chính, hận đến nghiến răng, đang định bùng phát một lần thì Chu Tiểu Cát đã cười hì hì chạy lại.
“Anh Thiên, vất vả rồi!”
Doãn Thiên bá cổ cậu nhóc, kéo sang một bên như lừa bán trẻ con.
Hai người ngồi dưới tán cây, Doãn Thiên bô bô quang quác nói, Chu Tiểu Cát chống cằm hớn hở lắng nghe, nhìn từ phía sau như hai thằng thiểu năng thuần chủng.
Câu này là Ninh Thành nói.
Mà Doãn Thiên và Chu Tiểu Cát cũng đang sỉ vả — Ninh Thành là cái giống thiểu năng lai tạp!
Hôm nay là ngày thứ 15 ở trại huấn luyện tuyển chọn hai năm một lần của đại đội đặc công Liệp Ưng thuộc chiến khu phía Tây, hai đội viên nước sông không phạm nước giếng tự nhiên lại thành cái đinh trong mắt nhau.
Kỳ sát hạch sẽ tổ chức vào cuối tháng 4, trong thời gian 10 ngày, 50 binh nhì ưu tú sẽ trải qua công cuộc sàng lọc “Ma quỷ” tàn khốc của đội trưởng trung đội Bảy Lương Chính, cuối cùng sẽ chỉ có 5 người được trở thành thành viên chính thức của Liệp Ưng, đại đội lính đặc công hùng mạnh nhất, chiến đấu vì tổ quốc.
50 binh nhì đều là mũi nhọn với thành tích đấu võ xuất sắc tại chiến khu, ngay cả Doãn Thiên “Nhờ bóng cha” cũng xếp hạng ba ở hạng mục đánh du kích.
Đại đội trưởng Lạc Phong của Liệp Ưng xưa nay dầu muối không thấm (cực kỳ cố chấp), nếu không hài lòng với tiềm lực của Doãn Thiên, thì dù cha cậu là vua chúa cũng chưa chắc đã cho cậu gia nhập.
Nhưng Doãn Thiên rất thiếu nhiệt huyết, chuyên đứng thứ nhất từ dưới lên ở tất cả các môn huấn luyện thì thôi không nói, quan hệ với đồng đội cũng chẳng ra sao, chỉ có nhóc lùn Chu Tiểu Cát vô tư vô lự mới thèm chơi với cậu, hai người độc chiếm hai vị trí nhất nhì đếm ngược, bị đồng đội ruồng bỏ khắp nơi, thế mà vẫn bình chân như vại, không hoảng loạn tẹo nào.
Lạc Phong không sốt ruột, thậm chí còn chưa bao giờ đến trại huấn luyện thị sát công việc.
Lương Chính lại rất bực bội, thường xuyên nhìn Doãn Thiên mà tức cành hông.
Tiếc rằng tuy bản lĩnh gã rất tốt, nhưng dạy dỗ người khác lại rất tồi, dạy tới dạy lui chỉ được vài câu như vậy, câu tổng kết lúc nào cũng là “Cậu học tập Ninh Thành một chút đi!”
Vì thế Doãn Thiên rất ghét Ninh Thành.
Ai là công chúa nhỏ nào? Ai là báu cmn vật nào?
Khen Ninh Thành thì cứ khen đi, chửi bố làm qué gì? Lương Chính đm ông là cha thằng Ninh Thành à?
Doãn Thiên mắng Lương Chính trong lòng, ngoài miệng lại không nói.
Cậu sinh ra trong gia đình quân đội, cha, chú bác và các anh họ đều là quân nhân, từ nhỏ đã hiểu phép tắc trong quân đội, tất nhiên không dám chống đối Lương Chính vừa là sĩ quan huấn luyện vừa là thượng tá, chỉ dám trơ mắt nhìn kẻ địch giả tưởng Ninh Thành, lén lút chửi bới Ninh Thành trăm nghìn lần, đặt cho người ta mười mấy cái biệt danh, nào là Ninh nương nương, Ninh công công, Ninh mỹ nữ, Ninh lẳng lơ…
Có một buổi tối, Ninh Thành bưng chậu rửa mặt quay về ký túc xá, Doãn Thiên và Chu Tiểu Cát ngồi trước cửa như hai tên du thủ du thực, the thé hô lên, “Nương nương giá lâm!”
Ninh Thành nhíu mày, hất tay một cái, cả chậu nước lạnh rào rào trút xuống.
Chu Tiểu Cát choáng váng, Doãn Thiên lại nhảy cẫng lên, kéo áo Ninh Thành đánh đấm ngay.
Các chiến hữu cùng ra xem kịch vui, hoan hô có hòa giải có, vài đồng đội có trách nhiệm còn chạy đi gõ cửa phòng Lương Chính.
Ninh Thành cũng không vừa, xoay người vật qua vai.
Hai người đánh một trận kịch liệt, Doãn Thiên cận chiến không bằng Ninh Thành, chiếm được tiên cơ nhưng bị ngăn chặn khắp nơi, cuối cùng bị quật ngã, lưng đau dữ dội, đang định phản đòn thì đã bị Ninh Thành lưu loát cưỡi lên trên.
Ninh Thành từ trên cao nhìn xuống, cất giọng lạnh lùng, lại như có phần suy ngẫm, “Đè chết mày!”
Rõ ràng chỉ là một câu đùa bỡn rất lưu manh, nhưng thốt ra từ miệng Ninh Thành lại mang theo cảm giác Xuân sang rực rỡ.
Các đồng đội trưng vẻ mặt “Vì dân trừ ác”, vỗ tay vỗ tay, hoan hô hoan hô, còn có người rống lên “Anh Ninh uy vũ”.
Uy vũ cái bà mẹ chúng mày!
Doãn Thiên xì một tiếng, hung tợn nghĩ, chúng mày theo phe Ninh Thành hết, chắc thèm được nó chịch lắm nhỉ? Lại còn anh Ninh uy vũ, mẹ chúng mày đẻ chúng mày ra để chúng mày gọi một thằng đực rựa là chồng à?
Ninh Thành cười khẩy, vỗ nhẹ mấy cái lên bản mặt ướt nhẹp của cậu, khóe miệng nhếch lên cực kỳ khẽ, đe dọa, “Mẹ mày thử chọc tao lần nữa xem?”
Lương Chính phá cửa mà ra, các binh nhì đang xem kịch tức khắc đứng nghiêm, Ninh Thành bình tĩnh rời khỏi người Doãn Thiên, không biến sắc nói, “Luận bàn với huynh đệ một chút.”
Đám binh nhì lập tức phụ họa, “Đúng, luận bàn một chút.”
Lương Chính nhìn Ninh Thành, lại nhìn Doãn Thiên ướt sũng, sầm mặt rống, “Nằm chết à? Lấy giẻ ra lau sạch ngay!”
Doãn Thiên âm thầm dựng tám ngón giữa với Lương Chính, vừa bò lê trên đất vừa mắng, “Lại còn thượng tá, lại còn sĩ quan, sớm muộn gì cũng bị thằng yêu tinh Ninh Thành đầu độc chết!”
Chu Tiểu Cát an ủi, “Anh Thiên đừng giận, thôi cứ tha cho Ninh Thành vì anh ấy đẹp đi!”
Đệch!
Công lý ở đâu!
Chu Tiểu Cát cũng làm phản rồi!
Doãn Thiên ném cây lau nhà, một cước đạp thùng rác lộn tùng phèo, tất nhiên lại bị Lương Chính dạy dỗ một trận.
Cậu thật sự rất hận Ninh Thành, cảm giác thế gian đều say mỗi mình ta tỉnh, tất cả đàn ông trong doanh trại đều bị cái mặt của Ninh Thành mê hoặc hết rồi, chỉ có mình cậu còn tỉnh táo mà thôi!
Lại nói tiếp, trước khi vào trại huấn luyện tuyển chọn, Doãn Thiên chẳng những không ghét Ninh Thành, mà còn cực kỳ thích đồng đội “Xinh đẹp” này.
Hai người cũng khá có duyên, được phân vào cùng một lớp tinh binh, còn ở cùng một phòng ký túc xá, Ninh Thành ngủ trước cửa, Doãn Thiên ngủ bên cửa sổ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Thành, Doãn Thiên đã không nhịn nổi huýt sáo — Đa phần trong doanh trại là đàn ông cao lớn thô kệch, dạng thanh tú như hoa giống Ninh Thành thật sự rất hiếm hoi.
Từ nhỏ Doãn Thiên đã là cẩu háo sắc, có niềm tin vững chắc vào chính nghĩa dung nhan, cộng thêm bản thân cũng rất đẹp trai, nên chỉ cần ưa nhìn thì nam hay nữ cậu đều thích.
Điểm duy nhất cậu không hài lòng là Ninh Thành rất cao, 1 mét 88 trong đám tân binh chính là hạc giữa bầy gà.
Doãn Thiên cũng hơi khó chịu, nhưng vì khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp của Ninh Thành, nỗi khó chịu này chỉ quanh quẩn 3 giây.
Ninh Thành quay lại khẽ cười với cậu, tức thì cậu say mê chết ngập trong bong bóng màu hồng.
Ba tháng trong đại đội tân binh coi như là “Thời kỳ trăng mật” của hai người.
Từ nhỏ Doãn Thiên đã được huấn luyện chính quy, cường độ tập luyện của tân binh chỉ như bữa sáng.
Hình như Ninh Thành cũng không phải lính mới, các hạng mục huấn luyện đều hoàn thành xuất sắc.
Hai người anh tài hội ngộ, thường xuyên luyện quyền cước, sửa sai cho nhau, song song cùng tiến bộ.
Ba tháng sau, chính thức vào quân đội, Doãn, Ninh dựa vào thành tích sát hạch xuất sắc, cùng được tuyển vào đại đội trinh sát tinh anh của tập đoàn quân A, vẫn ngủ cùng ký túc xá, nhưng bị phân vào hai tiểu đội khác nhau, bình thường cũng không được huấn luyện chung.
Hầu như tối nào Doãn Thiên cũng đi tìm Ninh Thành, không phải cùng đi tắm thì cũng là chạy mấy vòng quanh bãi đất trống.
Ninh Thành trông có vẻ lạnh lùng, thực ra cư xử rất điềm đạm và phong độ, còn rất thích kể chuyện dâm ô, Doãn Thiên cực kỳ hợp với cậu ta ở điểm này, quan hệ của hai người ngày càng khăng khít, dần dần còn tâm sự hoàn cảnh gia đình cho nhau nghe.
Khác với gia thế quân đội của Doãn Thiên, nhà Ninh Thành làm kinh doanh, hình như còn cực kỳ lớn, cha mẹ muốn cậu ta thừa kế gia sản, cậu ta lại thề rằng chỉ muốn làm quân nhân.
Trước khi nhập ngũ còn cãi vã một trận tưng bừng với người nhà, đến giờ vẫn chưa làm lành.
Doãn Thiên khá thương cảm cho cậu ta, thường xuyên nói, “Đừng sợ, sau này tôi thăng chức, chắc chắn tôi sẽ che chở cậu!”
Lúc nói những lời này, Doãn Thiên đâu có nghĩ, từ khi vào trại huấn luyện Liệp Ưng, bản thân mình lại bị Ninh Thành đạp dưới chân khắp nơi khắp chốn.
Đại đội đặc công Liệp Ưng là lực lượng đặc chiến tinh nhuệ nhất của chiến khu phía Tây, cũng chính là một trong năm đại đội đặc công tinh nhuệ nhất toàn quốc, hai năm tổ chức huấn luyện tuyển chọn một lần, chỉ mũi nhọn trong mũi nhọn mới có cơ hội được đeo chiếc băng tay thêu chim ưng giương cánh bay lượn.
Doãn Thiên có năng khiếu trời sinh, lại được gia đình hun đúc 19 năm, vốn phải là tân binh nổi bật nhất trong trại huấn luyện, nhưng vì lười nhác nên suốt ngày bị Lương Chính lôi ra mắng nhiếc.
Lúc trước nhập ngũ là vì bị cha ép buộc.
Cậu không muốn đi lính, ỷ vào khuôn mặt đẹp trai và dáng người cao ráo, suốt ngày ôm mộng làm ngôi sao.
Đã làm người mẫu bìa tạp chí, lên sóng trực tiếp, tham gia tuyển chọn nghệ sĩ, vô số lần góp mặt vào hội chợ cosplay, đang mong ngóng một bước lên trời thì papa tím mặt ném cậu vào doanh trại.
Nếu không gặp Ninh Thành, nếu không muốn ở bên Ninh Thành mọi lúc mọi nơi, cậu cũng chẳng biết mình sẽ làm gì nữa.
Dựa vào năng lực xuất chúng của cậu, dù không cố gắng thì cậu vẫn hòa nhập tốt, thậm chí còn được Lạc Phong ưu ái trong hội võ.
Cành oliu Liệp Ưng tung ra, cậu hoàn toàn chẳng muốn bắt, ai cũng biết làm đặc công khổ sở thế nào, cậu thì không muốn chịu khổ như vậy — Dù Ninh Thành muốn đi, cậu cũng sẽ không liều mình song hành cùng quân tử.
Rõ ràng có thể kiếm cơm bằng mặt, sao cứ thích dùng máu và mồ hôi?
Thiên hạ thái bình, quốc thái dân an, sao cứ phải chịu khổ chịu nhọc, cống hiến không vụ lợi?
Người khác thích vùi dập thanh xuân trong doanh trại là chuyện của người khác, Doãn Thiên cậu chỉ muốn ăn no ngủ kỹ, kiếm tiền, có fan theo đuổi, có mỹ nhân để ngắm.
Kệ con mẹ quốc gia thiên hạ chứ, kệ con mẹ đặc công chứ.
Nhưng cha cậu lại quyết tâm ép cậu làm một quân nhân ưu tú, thậm chí còn vất vả từ Bắc Kinh chạy tới, đích thân lái xe áp tải cậu đến đại bản doanh của Liệp Ưng trong khe núi.
Cũng chính vì thế, rất nhiều người nói cậu đi cửa sau nên mới vào được trại huấn luyện của Liệp Ưng.
Cậu không lay chuyển được cha, bản thân thì người tới tâm chưa tới, ôm tâm lý kháng cự, ngày đầu tiên điểm danh đã bị Lương Chính nhìn chòng chọc.
Đứng cũng không thẳng, đáp lời uể oải, sát hạch chạy 5 km về hạng chót, cợt nhả, làm gì có bộ dạng người lính.
Ninh Thành thì khác hẳn với cậu, không chỉ tinh thần và diện mạo vượt trội, thành tích các hạng mục cũng luôn về nhất.
Ai cũng thích cái đẹp, một đại mỹ nhân vừa mạnh mẽ vừa nỗ lực như vậy đứng ngay trước mặt, chẳng có lý nào Lương Chính lại không thích.
Hậu quả của việc thích là luôn miệng lấy Ninh Thành ra giáo dục Doãn Thiên.
Ban đầu Doãn Thiên chẳng quan tâm, còn vui mừng vì người anh em được khen ngợi.
Lâu dần mới thấy chán, tâm tư ghen tị cũng xông ra.
Ninh Thành tốt bụng đi tìm cậu vài lần, cậu sưng xỉa không thèm để ý, về sau còn nghiêm trọng hơn, trước mặt mọi người cứ réo “Ninh mỹ nữ”, “Ninh công công”, lúc không phải huấn luyện thì càng buông thả, xem thường đồng đội đến từ nông thôn, dè bỉu luật lệ trong quân đội, cư xử như một cậu ấm con ông cháu cha.
Ninh Thành thì muốn trở thành đặc công vinh quang vô hạn, là niềm hi vọng của toàn doanh trại, không lâu sau cũng bị chọc giận, hai người từ ngưỡng mộ lẫn nhau trở thành không đội trời chung.
Doãn Thiên đứng thứ nhất từ dưới lên mấy ngày cũng thấy hơi mất mặt, định cố gắng một lần, nhưng lại phát hiện bất kể cố hay không thì vẫn cứ là thứ nhất từ dưới lên.
Trại huấn luyện Liệp Ưng đâu phải quân đội thông thường, vào được đây không chỉ là mũi nhọn, mà còn phải là mũi nhọn nỗ lực nhất.
Ngồi xổm thở dốc tại vạch đích 10 km, Doãn Thiên bối rối, lần đầu nhận ra bản thân vốn phải là con cưng của trời, nay lại thành gà nhép cuối xe.
Cậu mãi mãi không quên được ngày đó, Ninh Thành lướt qua bên cạnh cậu, bỏ lại hai tiếng “Ha ha” tràn ngập khinh thường.
Không yêu được.
Thì cứ kết oán thôi.Hết chương 1.