Năm Tháng Không Từ Bỏ

Chương 87: Dạo Này Chu Tổng Khỏe Chứ


Bạn đang đọc Năm Tháng Không Từ Bỏ – Chương 87: Dạo Này Chu Tổng Khỏe Chứ


* * * * * * *
Sau khi Mục Tuyết Y bị đình chỉ, nàng thản nhiên ở trong phòng ngủ đọc sách, không hoảng loạn cũng không nóng nảy.

Lúc Cát Vi Nùng đến Mục gia đưa cho Mục Tuyết Y tài liệu công việc mấy ngày qua, chợt trông thấy dáng vẻ Mục Tuyết Y lười biếng ngồi dưới ánh nắng mặt trời bên khung cửa sổ, bèn nói:
“Tiểu Mục tổng của tôi, cô thật sự không sốt ruột sao? Chắc cô không biết đám người trong công ty xuyên tạc cô như thế nào.”
“Bị đình chỉ một tuần mà thôi, cũng không phải mất chức.” Mục Tuyết Y khép hờ mắt, lông mi dưới ánh mặt trời mềm mại cong vút: “Bọn người kia muốn xuyên tạc thì kệ bọn họ.

Tôi cần gì phải sốt ruột.

Dù bọn họ có xuyên tạc ra sao thì tôi vẫn là người thừa kế duy nhất của Mục thị.”
Cát Vi Nùng thật sự khâm phục tâm thái bốn bề yên tĩnh của Mục Tuyết Y hiện tại.

Lúc trước bác sĩ nói rất đúng.

Năm đó chỉ cần nàng cố gắng vượt qua, dù tương lai gặp phải chuyện gì đều sẽ thản nhiên không sợ hãi.

Cát Vi Nùng nói tiếp: “À, còn một việc nữa.

Vừa nãy Mục tổng nhờ tôi chuyển lời, bảo chiều nay muốn cô cùng bọn họ đi ăn một bữa cơm với Bạch tổng.”
Mục Tuyết Y: “Bọn họ?”
Cát Vi Nùng: “Là Mục tổng và mẹ kế của cô.”
“Kỳ Yến…” Mục Tuyết Y híp mắt, khép sách lại, nhìn về phía Cát Vi Nùng: “Tối qua cô ấy mới chuyển đến đúng không?”
Cát Vi Nùng: “Đúng vậy.

Theo ý định của Mục tổng, tuần này bọn họ sẽ đi đăng ký kết hôn và tổ chức một lễ cưới nhỏ.”
Nói tới đây, Cát Vi Nùng nở nụ cười: “Mẹ kế của cô còn đặc biệt chỉ định cô làm phù dâu.”
Mục Tuyết Y đặt sách qua một bên, thở dài: “…!Lá gan lớn thật.”
Biểu cảm của Cát Vi Nùng trở nên thâm sâu khó lường: “Quả thật…”
Cửa phòng đột nhiên vang lên.

“Cộc, cộc.”
Mục Tuyết Y: “Vào đi.”
Cửa mở ra, Kỳ Yến bưng một đĩa táo được gọt tỉ mỉ bước vào.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Kỳ Yến vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.

Nàng đi tới trước mặt Mục Tuyết Y, mỉm cười rồi đặt đĩa táo lên bàn: “Con gái ngoan, ăn một ít trái cây tẩm bổ.”
Nét mặt Mục Tuyết Y thờ ơ, giương mắt nhìn Kỳ Yến, không nói lời nào.


Cát Vi Nùng nói đùa: “A Yến, cô xem, tiểu Mục tổng tức rồi.

Cô tuyệt đối đừng gọi cô ấy như thế nữa.”
Ý cười của Kỳ Yến sâu hơn: “Ấy, được rồi được rồi, tôi đùa một chút thôi mà.”
Vừa nói, nàng bước đến đứng song song bên cạnh Cát Vi Nùng, hai tay đặt ngay ngắn trước bụng, một đôi mắt quyến rũ mở to, ánh mắt nhìn Mục Tuyết Y trở nên nghiêm túc.

Cát Vi Nùng cảm khái: “Trước đây tiểu Mục tổng thường hay nói đùa chọc ghẹo tôi, cuối cùng cũng đến phiên tôi chọc ghẹo tiểu Mục tổng.”
Kỳ Yến hỏi: “Tiểu Mục tổng chọc ghẹo cô à?”
Cát Vi Nùng: “Gạt tôi rằng muốn nặn cầu tuyết ném vào người tôi, gạt tôi ăn lê đông lạnh, gạt tôi con vịt cưng nuôi trong nhà là vịt hoang, còn nói bản thân phải bảo vệ hệ sinh thái…”
Mục Tuyết Y mở miệng ngắt lời nàng: “Nếu hai cô muốn tán gẫu, tôi không ngại để hai cô ra ngoài hành lang tán gẫu.”
Cả hai lập tức khom lưng cúi đầu: “Không dám.”
Mục Tuyết Y quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.

Nhìn một lúc, nàng mới hỏi Kỳ Yến: “Buổi hẹn chiều nay có chuyện gì?”
Kỳ Yến: “Mục Quốc Thừa đang tiếp xúc với một dự án lớn, Bạch tổng là đối tác.

Tôi thuyết phục hồi lâu thì ông ta mới đồng ý dẫn cô theo cùng.

Tôi muốn cô tham gia vào dự án này.

Theo tôi biết, bởi vì dự án này quá rộng, Mục Quốc Thừa có nhiều chỗ thiếu sót chưa hoàn thiện, không thể chịu được soi mói, đây là thời cơ tốt để bắt được nhược điểm của ông ta.”
Mục Tuyết Y trầm tư chốc lát, đáp: “Được, tôi biết rồi.”
Kỳ Yến: “Cô sẽ đi chứ?”
Mục Tuyết Y ngả về phía sau, dựa vào tường: “Đi.”
“Ừm, vậy tôi xuống trước.” Kỳ Yến đi đến cửa, wink* với Mục Tuyết Y: “Tiểu Mục tổng, nhớ tăng tiền lương cho tôi nha~”
*Wink: nháy mắt.

Chờ Kỳ Yến đi khuất, Mục Tuyết Y đẩy đĩa táo trên bàn sang chỗ Cát Vi Nùng.

“Này, cô ăn đi.”
Cát Vi Nùng ngồi xuống chỗ đối diện Mục Tuyết Y, ghim tăm vào trái táo.

Nhưng nàng không ăn mà cẩn thận nâng ở trước mắt nhìn vài vòng.

“…!Hồ ly tinh kia, tôi sợ cô ấy rắc mê dược lên phía trên.”
Mục Tuyết Y cầm cuốn sách, cười ôn hòa, ánh mắt chăm chú nhìn vào sách.

“Nếu cô ấy không phải hồ ly tinh, tôi cũng sẽ không…!chọn cô ấy đi quyến rũ Mục Quốc Thừa.”
Cát Vi Nùng bỏ miếng táo vào trong miệng.

Quai hàm nhô lên, chậm rãi nhai nuốt.


“Đúng rồi.” Mục Tuyết Y đột ngột hỏi: “Thẩm Hoài Tinh vẫn chưa đến từ hôn sao?”
Cát Vi Nùng ăn táo, hàm hồ đáp: “Vẫn chưa.”
Mục Tuyết Y không nhấc mắt, lật sang trang mới, đầu ngón tay vuốt nhẹ góc trang.

* * *
Vào buổi chiều, Mục Quốc Thừa quả nhiên dẫn theo Mục Tuyết Y đến gặp Chủ tịch tập đoàn Kiến Nghiệp – Bạch Quang Tông.

Bọn họ chia ra ngồi hai chiếc xe.

Mục Quốc Thừa muốn tán tỉnh Kỳ Yến, cảm thấy Mục Tuyết Y vướng bận.

Mục Tuyết Y cũng lười nhìn bọn họ lời chàng ý thiếp, một mình ngồi trên chiếc Maybach rỗi rãi nhàn nhã.

Đến khách sạn, đi vào phòng khách, Mục Quốc Thừa và Mục Tuyết Y lần lượt bắt tay với Bạch Quang Tông.

Lúc ăn cơm, Bạch Quang Tông thưởng thức nhìn Mục Tuyết Y, nói với Mục Quốc Thừa: “Quý thiên kim tuổi nhỏ tài cao, tuy trẻ tuổi nhưng phong thái đầy mình, thật sự không tầm thường.”
Mục Tuyết Y lễ phép tiếp lời: “Không còn trẻ nữa, hai tháng trước vừa qua ba mươi tuổi.”
“Ba mươi tuổi cũng không lớn.” Bạch Quang Tông đánh giá Mục Tuyết Y, hài lòng gật đầu: “Còn rất xinh đẹp.”
Mục Quốc Thừa: “Gì mà phong thái đầy mình, đứa nhỏ này chỉ đang cố ra vẻ thôi.”
Mục Tuyết Y phụ họa: “Vâng, ba nói đúng.”
Bạch Quang Tông lại ngắm Mục Tuyết Y thêm vài lần rồi mới quay đầu trò chuyện với Mục Quốc Thừa.

Mục Tuyết Y mặt không biến sắc nâng tách uống trà.

Nàng bình tĩnh như thể Bạch Quang Tông không nhìn nàng, mà là nhìn cái ghế phía sau lưng.

Kỳ Yến gắp cho Mục Tuyết Y một đũa thịt cá, nhỏ giọng trêu chọc:
“Aiz, con gái ngoan của chúng ta lớn lên quá xinh đẹp, xem Bạch tổng kìa, nóng lòng hận không thể kéo con về làm con gái mình.”
Mục Tuyết Y nhìn đĩa, nhàn nhạt cười: “Tháng sau cô khỏi lãnh lương.”
Kỳ Yến vội vã xin thương xót: “Đừng đừng đừng, tôi câm miệng, tôi câm miệng.”
Mục Tuyết Y dùng đôi đũa chọc vào thịt cá: “Hình như tôi nghe A Nùng nói, cô muốn tôi làm phù dâu cho cô.”
Kỳ Yến thở dài: “Nhà tôi không có chị em gái.

Bà con họ hàng đều ở quê nhà Cao Xuyên, ở Ngạn Dương chỉ quen biết cô và A Nùng.

Lẻ loi một mình theo cô đến đây…!Cũng không thể để A Nùng làm phù dâu, chuyện đó quá kỳ lạ…”
Mục Tuyết Y đặt đũa xuống, liếc Kỳ Yến: “Tôi không có nói sẽ không làm, cô không cần phải giả bộ đáng thương.”
Kỳ Yến: “Ơ, đồng ý dễ dàng vậy sao…”
Mục Quốc Thừa để ý tới bọn họ ghé tai thì thầm nói nhỏ, bèn thuận miệng hỏi: “Hai người đang nói gì vậy?”

Kỳ Yến vui vẻ nói: “Tuyết Y đồng ý làm phù dâu cho em.”
Mục Quốc Thừa nhìn về phía Mục Tuyết Y, ừ một tiếng: “Thế mới hiểu chuyện.”
Dứt lời, Mục Quốc Thừa nói với Bạch Quang Tông: “Anh xem con gái tôi, nó không lanh lợi, còn khá vụng về, chuyện kinh doanh làm một cái hỏng một cái.

Nhưng điểm tốt là rất ngoan ngoãn vâng lời.”
Mục Tuyết Y: “Ừm, ba nói đúng.”
Nàng cong mắt, nâng tách trà lên, nhấp một hớp nhỏ.

Cát Vi Nùng đứng ở phía sau rùng mình một cái.

Nàng chợt nhận ra, Mục Tuyết Y bị Chu Chẩm Nguyệt quấy phá chuyện làm ăn trọng yếu cũng không vội vàng, lại đồng ý làm phù dâu cho Kỳ Yến.

Mục Tuyết Y muốn Mục Quốc Thừa cảm thấy: Nàng vụng về, nàng nghe lời.

Nàng là bùn nhão không dính lên tường được, nhưng nàng có đủ tính phục tùng.

Hẳn Mục Tuyết Y có rất nhiều kế hoạch.

Chuyện làm ăn diễn ra thuận lợi, có sẵn đường đi nước bước thuận lợi.

Chuyện làm ăn diễn ra không suôn sẻ, có sẵn đường đi nước bước không suôn sẻ.

Bất kể nàng đi theo con đường nào, nàng cũng đã có sẵn kế hoạch đẩy đổ Mục Quốc Thừa.

Tính trước kỹ càng, nắm chắc phần thắng.

Cho nên nàng có thể ung dung thong thả làm công việc kinh doanh.

Cũng có thể ung dung đối mặt với hết thảy trừng phạt của Chu Chẩm Nguyệt.

Cát Vi Nùng nhìn Mục Tuyết Y, ánh mắt kính phục nhiều thêm mấy phần.

Quả nhiên…!
Không theo nhầm người.

* * *
Ăn tối với Bạch Quang Tông xong, lúc rời bàn, Bạch Quang Tông cố ý nói với Mục Quốc Thừa: “Lần sau gặp lại, nhớ dẫn theo con gái của anh.

Tôi cũng sẽ dẫn theo con gái của mình.

Người trẻ tuổi, nên va chạm nhiều với xã hội, cố gắng tôi luyện bản thân.”
Mục Quốc Thừa hiểu ý, lập tức nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ dành cho nó một vị trí trong dự án này.”
Sau khi tiễn Bạch Quang Tông đi, Mục Quốc Thừa mới căn dặn Mục Tuyết Y: “Con nghe chưa, trở về chuẩn bị cẩn thận.

Cố phạm ít sai lầm, đừng làm kẻ già nua như ta mất mặt.”
Yêu cầu của Mục Quốc Thừa đối với nàng không còn là “Đừng phạm sai lầm”, mà là “Cố phạm ít sai lầm”, có thể thấy kỳ vọng của hắn dành cho nàng thấp thế nào.

Mục Tuyết Y ngoan ngoãn cúi đầu: “Vâng ạ.”

Mục Quốc Thừa lười để ý đến nàng, tùy tiện căn dặn vài ba câu rồi dẫn Kỳ Yến đi mất.

Cát Vi Nùng và Mục Tuyết Y quay lại chiếc Maybach.

“Đưa cô về nhà?” Cát Vi Nùng hỏi.

“Ừ.” Mục Tuyết Y cúi đầu mở điện thoại, cập nhật tin tức mới nhất của thị trường chứng khoán.

Trời tối đen.

Ánh sáng từ biển quảng cáo và đèn neon đỏ vàng ngoài cửa sổ liên tục hắt vào trong xe.

Vệt sáng đứt quãng như con cá nhỏ giữa đại dương bơi nhanh qua.

Xe tiến vào đường hầm.

Mục Tuyết Y nhìn thấy một chấm sáng, đang muốn mở miệng: “A Nùng…”
Thân xe bỗng nhiên lách sang bên phải, xe thắng gấp, đi kèm là tiếng kêu gấp gáp của Cát Vi Nùng: “Cẩn thận!”
Mục Tuyết Y nhanh tay lẹ mắt bám vào lưng ghế dựa phía trước, lấy lại thăng bằng.

Nàng ngờ vực ngẩng đầu: “Chuyện gì vậy?”
Cát Vi Nùng: “Có người chặn đầu xe chúng ta.”
Chiếc xe chặn đầu bọn họ có vài gã đàn ông mặc áo vest xám bước xuống, đi tới gõ cửa kính xe, giọng nói nặng nề truyền vào: “Làm phiền.”
Cát Vi Nùng cảnh giác, lớn tiếng hỏi: “Ai?”
Gã đàn ông nói: “Tiểu Mục tổng, chủ nhân của tôi muốn mời cô đi uống một tách trà.”
Cát Vi Nùng nhìn kẻ gây chuyện, bực mình mắng: “Cút…”
Mục Tuyết Y nhìn chằm chằm chiếc áo vest màu xám trên người gã đàn ông, giơ tay ngăn cản Cát Vi Nùng.

“Được, tôi đi.”
Nàng vô cùng thoải mái gật đầu đồng ý.

Cát Vi Nùng: “Cô…”
Mục Tuyết Y mở cửa xe, liếc nhìn Cát Vi Nùng: “Không sao, cô đợi điện thoại của tôi.”
Cát Vi Nùng nhìn Mục Tuyết Y chống gậy bước xuống xe, lại lên chiếc xe màu đen cùng đám người mặc vest xám, hàm răng mơ hồ nghiến lại, mười ngón tay nắm chặt vô lăng.

Mục Tuyết Y ngồi ở hàng ghế phía sau, hai bên có hai tên đàn ông mặc vest xám, thế nhưng nàng không sợ, hai tay giao điệp đặt trên đầu gối, nhìn thẳng phía trước, bên môi tựa cười mà không phải cười.

Chiếc xe màu đen rẽ vào một con đường khác, chạy về phía đối diện của thành phố.

Hoàn toàn ngược hướng với Mục gia.

Dọc theo đường đi không ai nói chuyện, trong xe lặng ngắt như tờ.

Những tên đàn ông mặc vest xám cứ ngỡ sự im lặng này sẽ duy trì cho tới khi đến đích, bỗng tiểu Mục tổng ngồi chính giữa phía sau trầm mặc nãy giờ đột nhiên lên tiếng.

Nàng xoa đầu gối, nhỏ nhẹ hỏi:
“Dạo này Chu tổng…!khỏe chứ?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.