Năm Tháng Không Từ Bỏ

Chương 12: Trò Chuyện Một Lúc


Bạn đang đọc Năm Tháng Không Từ Bỏ – Chương 12: Trò Chuyện Một Lúc


* * * * * * *
Sau khi Mục Tuyết Y biết về vụ tai nạn năm đó, nàng do dự, chìm trong cảm giác hổ thẹn và thấp thỏm tận mấy ngày, cuối cùng mới quyết định đi tìm Chu Chẩm Nguyệt.

Hỏi Tiểu Ngải, mới biết rằng cô đã đi thị sát một công ty con ở thành phố khác, một tháng sau mới quay trở về.

Chu Phong Niên nghe được dạo gần đây trạng thái của Mục Tuyết Y không ổn cho lắm, sợ nàng lo lắng suy nghĩ lung tung, bèn phân phó cho Tiểu Ngải dẫn nàng đến nhà cũ ăn một bữa cơm.

Vào buổi trưa hôm nay, Tiểu Ngải đã đưa Mục Tuyết Y đến nhà cũ.

Đi đến hậu viện*, bọn họ thấy Chu Phong Niên đang ngồi trên thảm cỏ sửa chữa ống nước, ông lão bận một bộ quần áo màu xanh lam lấm lem vết bẩn, động tác xoay tua vít rất có lực.

*Hậu viện: sân sau.

Chu Phong Niên thấy nàng đến, lau mồ hôi trên trán, vẫy vẫy tay chào đón: “Tuyết Y, ông pha trà ở dưới mái hiên bên kia, con qua đó ngồi đi, đợi ông một lát.”
Mục Tuyết Y không qua đó ngồi liền, mà bước đến bãi cỏ giúp ông lão cầm ống nước, hơi kinh ngạc: “Con không ngờ ông cũng làm được chuyện này.”
Chu Phong Niên dùng cờ lê gõ gõ đường ống: “Ống nước đã là gì? Khi còn trẻ ông từng sửa qua cả chiếc xe tăng cơ đấy.”
Ông lão lại hỏi: “Gặp qua xe tăng chưa, nhóc con?”
Mục Tuyết Y lắc đầu: “Chưa ạ.”
Chu Phong Niên cười ha ha: “Thời đại bây giờ, chưa thấy mới là chuyện tốt nha!”
Ông lão nói chuyện, tay nhanh nhẹn vặn chắc con ốc cuối cùng.

Khi đã xong, liền cởi xuống đồ lao động bẩn thỉu đưa cho Triệu quản gia, mở vòi nước rửa tay sạch sẽ, đi cùng Mục Tuyết Y đến dưới mái hiên.

Chu Phong Niên rót trà cho nàng, chậm rãi nói: “Nguyệt Nha Nhi đi công tác rồi, nếu như một mình con thấy tẻ nhạt, cũng có thể ở nhà cũ bồi ông.”
Mục Tuyết Y vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu ạ, cảm ơn ông.”
Chu Phong Niên lại hỏi: “Thật sự không cần?”
Mục Tuyết Y kiên định đáp: “Thật sự không cần ạ.”
Căn nhà này nhất định có rất nhiều tài liệu mà Chu Chẩm Nguyệt cất giữ, làm sao nàng có thể đáp ứng ông lão mà vào ở?
Vì…!nàng đã từng trộm đồ của Chu Chẩm Nguyệt.

Chu Phong Niên nhìn ra tia dị dạng trong mắt nàng, trầm mặc chốc lát, chủ động hỏi: “Có phải hôm đó ông kể cho con nghe về vụ tai nạn, trong lòng con vẫn còn áy náy?”
Mục Tuyết Y không trả lời, nhìn những lá trà trong chén một cách ngẩn ngơ.

Chu Phong Niên hớp một ngụm, cổ họng hơi ho khan: “Tuyết Y, chuyện năm đó ông không biết rõ, nhưng sự cố kia…!cũng không thể trách con.

Làm người ai mà chẳng có chuyện ngoài ý muốn, chuyện làm ăn gặp rắc rối, chuyện tình cảm đột ngột chia ly, trùng hợp mà thôi, con không cần phải trách bản thân.”
Ông lão ân cần khoan dung không khiến Mục Tuyết Y dễ chịu, trái lại càng khiến cho nàng không thở nổi.

Chu Phong Niên thấy nàng lặng thinh, suy tư một chốc, nhẹ giọng hỏi: “À này, dạo gần đây con không gặp nó, có muốn call video tán gẫu một tí không?”
Mục Tuyết Y rũ mắt: “Dạ không…”
Chu Phong Niên thở dài: “Hai đứa vẫn còn khó xử đúng không? Kỳ thật lúc trước ở bệnh viện ông đã nhìn ra rồi, bầu không khí giữa hai đứa quá kỳ lạ.”
Ông lão hòa ái nở nụ cười, vỗ vỗ tay Mục Tuyết Y: “Vậy nó đi nhiều ngày như thế, con có nhớ nó không?”

Mục Tuyết Y đỏ mắt, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Nhớ ạ.”
Chu Phong Niên gọi Triệu quản gia lấy laptop, đem camera chỉnh về phía mình, bấm gọi cho Chu Chẩm Nguyệt.

Mục Tuyết Y vội la lên: “Ông ơi, đừng để cho chị ấy biết con đang ở nhà cũ…”
Chu Phong Niên buồn cười: “Không sao, con cứ ngồi đó đừng lên tiếng, ông không nói cho nó biết con đang ở đây đâu.

Đừng sốt sắng quá, ông chỉ muốn cho con nhìn nó một chút thôi.”
Mục Tuyết Y thấy camera chỉ hướng về Chu Phong Niên, mới yên tâm.

Chu Chẩm Nguyệt bắt máy.

Nhìn cảnh vật xung quanh, cô đang ngồi bên góc bàn của khách sạn, thần sắc lộ ra vẻ mệt mỏi.

Mục Tuyết Y nhìn thấy cô, nàng nín thở, tim đập đột nhiên gia tốc, máu dồn hết lên não, vành tai nóng bỏng, tay chân căng thẳng đến râm rang.

Nàng bỗng nhiên ý thức được, nàng nhớ cô nhiều đến thế.

Chu Chẩm Nguyệt nhìn ông mình, khẽ xoa cằm: “Ông nội, chào buổi trưa.”
Ông lão gật đầu: “Con bận lắm sao?”
Chu Chẩm Nguyệt: “Vừa xong công việc ạ.

Tối hôm qua họp xong đã chốt giá rồi, còn đi gặp Triệu tổng, hẹn chuyện hợp tác ở quý sau.”
Ông lão hơi đau lòng: “Mệt lắm đúng không, phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Chu Chẩm Nguyệt nhàn nhạt đáp lời: “Con vẫn ổn.”
Một cơn gió từ đâu thổi qua, đem vài sợi tóc đen dài của Mục Tuyết Y thổi đến trước camera, phất phơ phiêu đãng.

Mục Tuyết Y hấp tấp vuốt lại tóc, lo lắng nhìn người ở trong màn hình, sợ cô sẽ nhận ra có gì đó bất thường.

Ánh mắt Chu Chẩm Nguyệt lơ là, cũng không chú ý đến việc vừa xảy ra, biểu cảm vẫn như trước.

Chu Phong Niên không phát hiện tình huống lạ, chỉ khuyên nhủ: “Con mau đi ngủ một giấc đi, ông không quấy rầy con nữa.”
Chu Chẩm Nguyệt trầm mặc, giương đôi mắt mệt mỏi lộ ra vài tia máu nhìn ông lão, nói: “Con không mệt, lại tán gẫu tiếp.”
Chu Phong Niên thở dài, vẫn nghe lời cô.

Bọn họ nói về tình hình của công ty con, bàn về chính sách mới ban bố, bàn về chuyện khi ở đó Chu Chẩm Nguyệt ăn món gì ngon, lại kể về chuyện chó nhà gặm nát ống nước, không biết từ lúc nào một tiếng đã trôi qua.

Ông lão nhìn đồng hồ đeo tay, thúc giục cô: “Mau đi nghỉ ngơi.”
Chu Chẩm Nguyệt không lên tiếng.

Lát sau, cô thấp giọng: “Nói tiếp đi ông ơi.”
Chu Phong Niên bất đắc dĩ mà cười: “Chuyện gì nên nói cũng nói hết rồi.

Thường ngày con không thích nói nhiều mà, hôm nay mệt mỏi gần chết, sao tính nhiều chuyện của con lại tăng ngược trở lên vậy?”

Chu Chẩm Nguyệt chỉ đành ậm ừ.

Ông lão lại khuyên: “Nghỉ ngơi đi.”
Chu Chẩm Nguyệt nâng mắt, tầm nhìn như muốn xuyên qua màn hình: “Tạm biệt…”
Hai chữ này nói ra rất trịnh trọng, không giống như lời tạm biệt bình thường, mà giống như đang chờ mong gặp lại người phía bên kia màn hình hơn.

Ông lão nói: “Gặp lại sau, khi con về rồi chúng ta lại nói tiếp.”
Cuộc gọi kết thúc, Chu Chẩm Nguyệt cầm chuột trong tay, đơ người mất hai giây, đình trệ nhìn màn hình, dưới đáy mắt không che giấu được vẻ mệt mỏi.

Chu Phong Niên khép lại laptop, vừa quay đầu lại thấy Mục Tuyết Y đang hoảng hốt xuất thần.

Ông lão khẽ hắng một tiếng, từ trong túi móc ra hai tấm vé máy bay, nói: “Ông mua vé máy bay cho chúng ta, vốn là muốn cùng con đi thăm nó, nhưng mấy ngày nay thân thể ông không tốt lắm, không dám bôn ba nhiều.

Ông không đi, vậy tấm vé này cho con, con đi đi.”
Mục Tuyết Y không biết nên nói gì, chỉ lắc đầu: “Chị ấy có lẽ không muốn gặp con.”
Ông lão cười nói: “Không vấn đề gì, vé này cho con, con đi hay không là do bản thân quyết định.”
Ra khỏi nhà cũ, trời đã chạng vạng.

Mục Tuyết Y khom người, xoắn xuýt tấm vé trong tay, một mảnh nhỏ trên đó đã bị mồ hôi thấm ướt.

Nàng rất muốn đi thăm Chu Chẩm Nguyệt, dù cho cô không đếm xỉa nàng, có thể ở cùng cô trong một căn phòng cũng đủ rồi.

Nhưng hiện tại quan hệ giữa hai người dựa trên hợp đồng, nàng có lập trường gì đi tìm cô cơ chứ?
Điều quan trọng nhất là…!
Cô sẽ hy vọng nàng đi tìm cô sao?
Tiểu Ngải chạm vào nàng, nhắc nhở: “Nhị tiểu thư, điện thoại của cô đang reo kìa.”
Mục Tuyết Y phản ứng, chưa kịp nhìn tên hiển thị đã bắt máy: “Xin chào?”
Giọng nói của Thẩm Hoài Tinh vang lên ở đầu bên kia: “Tuyết Y.”
Mục Tuyết Y hơi kinh ngạc: “Cô giáo…?”
Thẩm Hoài Tinh: “Tôi vừa dọn dẹp phòng, dọn ra một ít đồ mà lúc trước em để lại.

Tiện lúc ngày mai không có khóa dạy, tôi muốn trả cho em, em hiện tại đang ở đâu?”
Mục Tuyết Y không định nói ra địa chỉ, bèn đáp lại: “Vậy em qua nhà cô.”
Thẩm Hoài Tinh ôn nhu cười khúc khích: “Cũng được.”
Sau đó lại hỏi: “Có người tặng tôi vé xem triển lãm tranh, ngày mai em rảnh không?”
Mục Tuyết Y có chút do dự: “Cái này…”
Thẩm Hoài Tinh: “Tôi có việc muốn nói với em.”
Mục Tuyết Y thẳng thắn: “Chuyện gì ạ?”
Thẩm Hoài Tinh: “Ngày mai gặp nhau rồi nói, được chứ?”
Mục Tuyết Y giữ im lặng một lúc lâu, hạ giọng nhắc: “Cô giáo, em muốn giữa hai ta nên vạch ra giới hạn, em và cô…!không còn khả năng nữa rồi.”

Đầu điện thoại bên kia yên ắng hồi lâu.

Thẩm Hoài Tinh giống như đang cười: “Cô biết.

Cô chỉ nhân ngày nghỉ dạo chơi triển lãm thôi mà, không đi thì uổng tiền.

Hơn nữa, chuyện cô muốn nói với em không phải cái đó, không liên quan tới vấn đề tình cảm.”
Lời của Thẩm Hoài Tinh khiến Mục Tuyết Y nghĩ lại, chắc là bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, không khỏi dâng lên lúng túng.

Chuyện đã như thế, nàng cũng không từ chối nữa.

Lời mời dạo chơi này cũng không xua được tâm tình phiền muộn của Mục Tuyết Y, chuyện tấm vé máy bay kia, vẫn đè nén không xử lý ổn thỏa, nên đi hay ở, không biết nên chọn vế nào.

Buổi tối đi ngủ nàng vẫn còn băn khoăn, loại tâm lý lưng chừng này bám theo nàng sang tận ngày thứ hai, cũng chính là ngày gặp mặt Thẩm Hoài Tinh.

Ăn trưa xong, Thẩm Hoài Tinh chở Mục Tuyết Y đến địa điểm triển lãm như đã hẹn.

Nàng ôn hòa nhỏ nhẹ nói chuyện với Mục Tuyết Y, nhưng Mục Tuyết Y lại chẳng lọt tai câu nào, bàn tay giấu trong túi vẫn siết chặt lấy tấm vé đã nhàu nát.

Thẩm Hoài Tinh cầm tay lái: “…Vậy, Tuyết Y, em cảm thấy thế nào?”
Mục Tuyết Y giật bắn người, mơ hồ hỏi lại: “Gì ạ?”
Thẩm Hoài Tinh kiên trì: “Chuyện cô vừa hỏi, em thấy có được không?”
Mục Tuyết Y: “Xin lỗi, em vừa rồi…!không nghe rõ.”
Thẩm Hoài Tinh đang tập trung lái xe, nhìn nàng một cái, từ tốn nói: “Có chuyện gì thì cứ tâm sự với cô.

Cô nhớ năm đó ở trường học, em ở nhà bị ủy khuất gì đều tới văn phòng tâm sự với cô.

Có lúc tan học, cô còn dẫn em đến McDonalds ăn một bữa, mua cho em món đồ chơi nhỏ thuộc phần ăn của trẻ em…”
Mục Tuyết Y ngắt lời nàng: “Cô giáo, chuyện đó qua lâu rồi.”
Thẩm Hoài Tinh không nói tiếp, lại hỏi nàng: “Một lát xem xong triển lãm tranh, có muốn đến McDonalds không?”
Mục Tuyết Y trầm ngâm, đáp lời: “Không cần đâu.”
Thẩm Hoài Tinh cũng không hỏi thêm.

Mãi lâu sau đó kính của nàng trượt xuống sống mũi, nàng cũng không lấy tay kéo lên.

Đã đến buổi triển lãm, hai người một đường không nói chuyện, dọc theo hành lang yên lặng mà đi.

Lúc lâu sau, khi dừng chân lại, Mục Tuyết Y mới chủ động đánh vỡ bầu không khí lạ lùng: “Cô giáo, chuyện hôm qua cô muốn nói với em, là chuyện gì vậy?”
Thẩm Hoài Tinh nhớ lại lời nói bị đứt đoạn lúc nãy, ấp ủ một hồi, hỏi lại một lần nữa: “Tuyết Y, em có tính…!học lên cao nữa không?”
Mục Tuyết Y sững sờ, trong đầu suy nghĩ loạn mạch, cẩn thận lý giải câu từ kia.

Tiếp tục học, đối với nàng đã quá xa vời.

Thẩm Hoài Tinh thấy biểu hiện của nàng, nói thêm: “Cô biết, em đã tốt nghiệp sáu năm rồi, nhưng muốn tăng bằng cấp lên cũng không phải muộn.

Em muốn phát triển mối quan hệ với Chu Chẩm Nguyệt như thế, cô ấy đã học lên chức vị Thạc sĩ quản lý ở Đại học Yale, em hẳn cũng không muốn chỉ núp sau bóng cô ấy, đúng chứ? Trước kia em học bên ngành tài chính, chẳng phải cũng muốn giống cô ấy hiện tại sao? Kiến thức càng nhiều, trên lĩnh vực mình đứng sân mới càng thuận buồm xuôi gió.”
Thẩm Hoài Tinh: “Về trường thi nghiên cứu sinh đi, cô sẽ làm cố vấn cho em.”
Mục Tuyết Y có chút hồ đồ.


Sau khi tốt nghiệp nàng liền ngủ đông bên cạnh Chu Chẩm Nguyệt, kéo dài tận mấy năm, điều duy nhất mà nàng học được là làm sao khiến nữ nhân hài lòng.

Hầu như đã quên mất, bản thân cũng có học vị bằng cấp đàng hoàng.

Nếu đã lãng phí những năm đó, dù sao học tiếp cũng tốt, đỡ hơn bây giờ không có việc gì làm.

Hiện giờ nàng ở bên cạnh Chu Chẩm Nguyệt, là do hợp đồng trói buộc, diễn một màn kịch cho ông lão xem mà thôi.

Nếu hợp đồng hết hạn thì sao? Nàng có giá trị gì để lưu lại?
Nhưng mà, nếu lựa chọn đi theo Thẩm Hoài Tinh học tập, nàng sẽ mất cỡ ba bốn năm mới có thể quay lại bên cạnh Chu Chẩm Nguyệt.

Thời gian lâu như thế…!
Khi đang trò chuyện, hướng dẫn viên dẫn theo một đám đông đi tới bên này, anh ta đeo tai nghe, âm thanh to lớn rõ ràng, khiến người khác không thể không chú ý.

“Bức tranh mà mọi người đang nhìn thấy hiện tại, được tặng bởi Chủ tịch đương nhiệm nhà họ Chu, Chủ tịch Chu Chẩm Nguyệt.

Chu gia ba năm liên tục lọt top tập đoàn đứng đầu, bản thân Chủ tịch Chu Chẩm Nguyệt ở Weibo và các diễn đàn khác nhau cũng có danh tiếng nhất định.

Ông nội của cô ấy là một bộ đội đã về hưu, ba mẹ cô trước khi qua đời là Phó chủ tịch của hiệp hội Thư Pháp & Hội Họa cấp quốc gia, được hai người hun đúc, tài năng vẽ tranh của cô không kém là bao so với những họa sĩ chuyên nghiệp khác.

Tuy đứng từ xa cũng có thể thấy rõ bố cục và nét vẽ tài hoa này.”
Hướng dẫn viên khẽ nghiêng người, che lại bảng tên dưới khung tranh, nói với đám đông: “Mọi người xem xong tranh, cùng nhau đoán thử bức tranh này tên là gì?”
Mục Tuyết Y bị thu hút bởi lời kể của anh ta, nàng biết Chu Chẩm Nguyệt có tài năng hội họa, nhưng chưa thấy cô vẽ vời trước mặt mình bao giờ, càng không ngờ trùng hợp ở đây gặp tác phẩm của cô.

Bức tranh phía sau lưng của hướng dẫn viên không lớn lắm.

Trong bức tranh có một dòng suối nhỏ, trên mặt suối phản chiếu hình trăng lưỡi liềm treo trên cao, một cô gái có bóng lưng mờ ảo nằm nghiêng bên bờ suối say ngủ, bởi vì cô gái nọ đang kề đầu cạnh dòng nước, lại giống như đang gối đầu lên mặt trăng.

Cô ấy hẳn đã say ngủ rất lâu, làn da trên cánh tay đã bị rêu xanh và dây leo quấn quanh, trông cổ xưa như một mẫu vật bị khoét rỗng bởi thời gian.

Mục Tuyết Y đắm chìm vào bức tranh.

Trong đám người có âm thanh vang lên: “Nhìn nội dung của bức tranh này, lại nhìn tên của người vẽ ra, sẽ giống nhau tên là《 Chẩm Nguyệt 》, đúng không?
*Chẩm Nguyệt (枕月) trong tên Chu Chẩm Nguyệt (周枕月), Chẩm (枕) nghĩa là gối đầu, còn Nguyệt (月) nghĩa là trăng.

Hiểu nôm na ý nghĩa tên cô là: “Gối đầu dưới ánh trăng.”
Hướng dẫn viên vui vẻ, cười nói: “Anh không phải là người đầu tiên đoán như vậy.”
Người kia hỏi: “Không phải hả?”
Hướng dẫn viên: “Không phải.”
Anh ta nhìn chằm chằm bức tranh, nói:
“Bức tranh này, tên là 《 Chờ Tuyết 》.”
*Tuyết (雪) trong tên Mục Tuyết Y (穆雪衣).

Còn từ Y (衣) nghĩa là trang phục, áo ngoài.

Dịch văn thơ tên của nàng, nghĩa là: “Vỏ bọc của tuyết.”
* * *
Có một cô gái nọ, nằm bên bờ suối nhỏ, gối đầu dưới ánh trăng, lặng lẽ đợi tuyết về~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.