Bạn đang đọc Năm Tháng Không Từ Bỏ – Chương 109: Có Muốn Nếm Thử Tư Vị Sống Không Bằng Chết
Tuy Mục Tuyết Y liên tục nói không có chuyện gì, thế nhưng Chu Chẩm Nguyệt cũng không thể yên tâm.
Việc tiêm thuốc xảy ra sai sót có thể là chuyện cỏn con nhưng cũng có thể là chuyện to tát, huống hồ Cát Vi Nùng còn nói cần nằm viện vài ngày, không rõ tình hình cụ thể cho lắm.
Cô rất sợ Tuyết Y gặp chuyện ngoài ý muốn.
Đột nhiên cô rất hối hận.
Nếu như…
Nếu như tính cách của cô không quá tẻ nhạt, có thể sớm nói với Tuyết Y rằng mình đã tha thứ cho nàng, chắc không đến nỗi kéo dài đến hiện tại, khiến chuyện như vậy xảy ra…
Lòng Chu Chẩm Nguyệt không kìm được nôn nóng, cô không muốn ngồi chờ chết, bèn gọi Tiểu Ngải phái người dò hỏi tình hình của bệnh viện bên kia.
Tin tức truyền về: Mục Tuyết Y xác thực đang nằm viện, nguyên nhân đúng là do thuốc tiêm xảy ra vấn đề.
Cơ mà người của Mục Quốc Thừa lại nói bọn họ là điều dưỡng, muốn trông nom săn sóc cho Nhị tiểu thư, phải quan sát nàng nằm viện mấy hôm.
Lần này cô đã hiểu tại sao Mục Tuyết Y không muốn mình qua đó.
Mấy kẻ đó nào phải điều dưỡng, gọi giám thị còn tạm được.
Cô không biết Tuyết Y bị Mục Quốc Thừa phát hiện chuyện gì, thế nhưng chuyện lần này chắc chắn không phải ngẫu nhiên.
Đáng tiếc bây giờ cô không thể làm gì, chỉ có thể làm theo lời Tuyết Y, yên lặng chờ đợi vài ngày.
Mãi đến tận buổi chiều ngày thứ năm, WeChat rốt cuộc cũng nhảy ra tin nhắn mới.
【 Tuyết Y: “A Nguyệt, đến bệnh viện sau mười giờ tối.” 】
* * *
Dường như xác nhận được bệnh tình của tiểu thư và trạng thái tạm thời không có gì đáng ngại, những gã đàn ông mặc vest đen nấn ná xung quanh phòng bệnh cuối cùng cũng rời đi khoảng bốn năm giờ chiều.
Trong phòng bệnh của Mục Tuyết Y có hai nữ trợ lý được Mục Quốc Thừa chuyên môn phái tới, nói giúp nàng quản lý sinh hoạt vụn vặt, kỳ thực là đang ngầm giám thị đường dây điện thoại của nàng.
Vì lẽ đó, mấy ngày nay nàng không có cách nào liên lạc lại với Chu Chẩm Nguyệt.
Chờ mấy kẻ đó vừa đi, Mục Tuyết Y lập tức gọi Cát Vi Nùng xem xét xung quanh.
Sau khi xác định đã không còn người của Mục Quốc Thừa, nàng mới nhắn tin cho Chu Chẩm Nguyệt, kêu cô sau mười giờ tối đến đây.
Nhiều ngày trôi qua, chắc hẳn A Nguyệt rất lo lắng, gặp mặt là chuyện vô cùng tất yếu.
Trước lúc đó…
Nàng còn có một chuyện quan trọng muốn làm.
Một bên khác của khu nội trú.
Phòng làm việc bác sĩ.
Hứa Mạch Kiệt – Bác sĩ chính chữa trị mắt cá chân cho Mục Tuyết Y đang viết báo cáo trên bàn làm việc thì cửa phòng bỗng nhiên vang lên.
Hứa Mạch Kiệt mở cửa, thấy khách tới là Cát Vi Nùng quen mặt.
Hắn đẩy mắt kính trên mũi một cái, hỏi: “Cát trợ lý, có chuyện gì không?”
Cát Vi Nùng: “Chân của tiểu Mục tổng trở đau, muốn mời anh đến xem một chút.”
Hứa Mạch Kiệt bèn theo Cát Vi Nùng đi đến phòng VIP của Mục Tuyết Y.
Vừa mở cửa phòng bệnh, bỗng nhìn thấy hai tên đàn ông to cao mặc vest đen đứng bên trong, vừa nhìn đã biết là tay chân Mục gia.
Trong phòng khói thuốc lượn lờ, cực kỳ khó thở.
Mục Tuyết Y cong một chân, tựa ở đầu giường, ngón trỏ và ngón giữa kẹp một điếu thuốc ngậm vào miệng.
Mà cái gạt tàn thuốc bên cạnh đã có vài tàn thuốc tắt rụi.
Hứa Mạch Kiệt nhíu nhíu mày: “Mục tiểu thư, cô biết bệnh viện không được phép hút thuốc mà.
Dù có là phòng VIP cũng không được.”
Mục Tuyết Y cười cười, thở ra một làn sương trắng, nói: “A Nùng, đóng cửa lại.”
Cát Vi Nùng lanh lẹ đóng cửa lại.
“Cạch.”
Còn khóa trái cửa.
Hai tên tay chân mặc vest đen một bước tiến lên, kiềm chế Hứa Mạch Kiệt ở hai bên trái phải, đè hắn lại, không hề cho hắn cơ hội phản kháng chút nào, trực tiếp khiến hắn quỳ xuống.
Mắt kính Hứa Mạch Kiệt rơi xuống đất, lúc giãy dụa vô tình ép gãy gọng kính.
“Mục tiểu thư, cô làm gì vậy?!” Hắn gào thét.
Mục Tuyết Y ngồi thẳng dậy, nghiêng mình về phía trước.
Nàng ngậm điếu thuốc giữa môi răng, vừa phì phèo vừa dùng ngón trỏ gảy tàn thuốc xuống mặt Hứa Mạch Kiệt.
Hứa Mạch Kiệt vội nhắm mắt, trên cổ nổi lên một cọng gân xanh.
“Anh lợi hại thật.” Mục Tuyết Y cầm điếu thuốc hơi nghiêng về phía trước: “Dám tiêm sai thuốc cho tôi.”
Hứa Mạch Kiệt gắng sức vùng vẫy một hồi, đỏ cả mặt: “Đó là do nhầm lẫn, tôi đã giải thích với ba cô.
Mục tiên sinh cũng đã bày tỏ lượng thứ, tôi cũng đã tiếp thu xử phạt của bệnh viện, sao cô còn muốn chụp lỗi lên đầu tôi làm gì?!”
Hắn cắn răng, nói: “Nếu như cô vẫn không thả tôi ra, tôi sẽ gọi người tới, đến lúc đó…!đừng trách mọi chuyện trở nên khó coi.”
Mục Tuyết Y cười khẽ: “Nếu anh dám gọi, vậy thì gọi đi.
Nhưng trước khi gọi, anh phải hiểu rằng.
Ba tôi có năng lực che chắn anh, nhưng tôi cũng có năng lực làm anh bốc hơi.
Anh đối với ba tôi mà nói chả là cái thá gì, ông ta cũng không rảnh che mưa chắn gió cho anh.
Thế nhưng tôi đây, sẽ dùng hết toàn lực đối phó với anh đấy.”
Mặt Hứa Mạch Kiệt giận đến tím tái.
“Anh đừng căng thẳng quá.
Hôm nay ngoại trừ hưng binh hỏi tội, tôi còn có chuyện khác muốn thương lượng với anh.”
Mục Tuyết Y lại hút một hơi, làm điếu thuốc sắp tắt lại bùng cháy, ngón tay đưa về trước, như vô tình cố ý kề bên mặt Hứa Mạch Kiệt.
“Ba tôi cho anh bao nhiêu tiền, tôi sẽ cho anh gấp đôi.
Sau này làm việc cho tôi, thế nào?”
Hứa Mạch Kiệt nhìn chằm chằm tàn thuốc gần trong gang tấc, khóe miệng co giật một hồi.
“…!Đến tột cùng cô có ý gì?”
“Chậc.” Mục Tuyết Y thở dài: “Chẳng phải sách từng dạy Tiên lễ hậu binh* sao? Bây giờ tôi đang đàm luận phần “Lễ” này với anh, nếu như anh thật sự không biết điều, vậy tôi đành…”
*Tiên lễ hậu binh: lễ trước binh sau, ngoại giao trước, quân sự sau, trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực.
Nàng dừng một chút, nhìn đăm đăm Hứa Mạch Kiệt: “Bác sĩ Hứa, anh từng xem qua hồ sơ bệnh án của tôi, chắc anh biết một năm trước tôi mắc chứng trầm cảm cộng thêm bệnh tâm thần rối loạn lưỡng cực phải không?”
Hứa Mạch Kiệt giật thót.
Ánh mắt Mục Tuyết Y lạnh lẽo: “Hiện tại tôi thu lại cơn điên của mình, không có nghĩa con người tôi dễ dàng bị bắt bí.
Nếu anh muốn chọc giận tôi, tôi không ngại để anh trải nghiệm thử, cái gì gọi là sống – không – bằng – chết.”
Sắc mặt nàng thay đổi, mỉm cười: “Người trước đó để tôi nói ra bốn chữ này đã hối hận vì được sinh ra trên cõi đời này.
Anh cũng muốn thử cảm giác đó một lần sao?”
Hứa Mạch Kiệt chăm chú nhìn mặt đất, không nhịn được liếm môi.
Trước đó tái khám cho nàng, vốn tưởng rằng Mục Tuyết Y là một cô gái ngây thơ khờ khạo, không ngờ người này so với Mục Quốc Thừa còn…
“…!Cô muốn tôi giúp cô làm gì?”
Hắn trầm giọng cúi thấp đầu.
Biểu thị bản thân đã phục tùng.
“Cứ tiêm thuốc bình thường cho tôi, không cần tiếp tục dùng mánh khóe.
Ở trước mặt ba tôi thì giả vờ giả vịt, đừng khiến ông ta nhận ra đầu mối.” Mục Tuyết Y giơ tay lên, rít hết điếu thuốc còn lại: “Chỉ đơn giản vậy thôi.”
Hứa Mạch Kiệt muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, vẫn không nhịn được hỏi: “Tại sao cô biết tôi cố ý đổi thuốc tiêm cho cô?”
Mục Tuyết Y: “Hôm đó anh lấy liều lượng Botulinum bất thường, trong kho thuốc có ghi chép lại.”
Hứa Mạch Kiệt: “Nhưng cô làm cách nào có được ghi chép? Là ai nói cho cô?”
Mục Tuyết Y: “Có phải bác sĩ Giang cùng khoa là thầy của anh không?”
Hứa Mạch Kiệt: “…!Đúng vậy.”
Mục Tuyết Y dụi tàn thuốc vào gạt tàn, phủi bụi trong lòng bàn tay.
“Lúc bác sĩ Giang dỗ tôi uống thuốc tẩy giun, có lẽ anh vẫn đang mặc quần yếm đi mẫu giáo đấy.”
Hứa Mạch Kiệt chấn động.
Lập tức xì hơi, ngồi bẹp dưới đất.
Mục Tuyết Y phất phất tay, hai tên đàn ông mặc vest đen đỡ Hứa Mạch Kiệt đứng lên, giúp hắn lượm mắt kính vỡ tan tành, đưa hắn ra ngoài.
“Ngày mai sẽ có mắt kính mới đặt trên bàn làm việc cho anh, bác sĩ Hứa.”
Mục Tuyết Y lại ngậm một điếu thuốc mới, cong mắt cười.
Sau gáy Hứa Mạch Kiệt lạnh băng.
Tiễn Hứa Mạch Kiệt đi rồi, Mục Tuyết Y mới liếc mắt nhìn đồng hồ, đã tám giờ năm mươi phút.
Cát Vi Nùng đóng cửa lại, đi đến cạnh giường bệnh ngồi xuống ghế, nhìn mắt cá chân Mục Tuyết Y quấn băng vải, nhíu mày: “Cảm thấy khỏe hơn chưa? Khả Ny lo lắng lắm, bảo ngày mai sẽ mang súp chân giò đến thăm.”
Mục Tuyết Y hút thuốc, con ngươi khẽ híp: “Chút liều lượng độc tố không tạo thành thương tổn gì, ngoại trừ bắp thịt héo rút mấy hôm thì không sao đâu.
Nếu không tôi đã không để hắn tùy tiện tiêm vào người.”
Cát Vi Nùng: “Bác sĩ Giang đã nói rõ ràng, cô còn muốn tiêm, dù không có việc gì cũng đừng để bản thân chịu thiệt chứ.”
Mục Tuyết Y: “Nếu tôi không tiêm, bệnh viện nhiều con mắt như vậy, lại thêm tai mắt của Mục Quốc Thừa, làm sao lừa gạt? May mắn hiện tại giải quyết êm xuôi.
Lát nữa A Nguyệt đến thì nói với chị ấy, thật ra tôi không bị tiêm nhầm thuốc, trước khi tiêm đã đổi lại thuốc chính xác.
Nếu không chị ấy sẽ lo lắng, biết chưa?”
Cát Vi Nùng bất đắc dĩ: “Biết rồi biết rồi.”
Điện thoại vang lên tiếng nhắc nhở của WeChat.
Mục Tuyết Y cắn thuốc, hai tay cầm điện thoại mở khóa màn hình.
【 A Nguyệt: “Tôi đến cửa bệnh viện rồi, em kêu những người không liên quan trước cửa phòng đi hết đi.” 】
“Khụ ——”
Điếu thuốc ở trong miệng làm nàng sặc sụa, tàn thuốc rớt xuống, suýt chút nữa phỏng cả bắp đùi.
Cát Vi Nùng: “Sao thế?”
Mục Tuyết Y vội vàng dập điếu thuốc vừa hút vào gạt tàn, hoảng loạn nói: “Nhanh nhanh nhanh, mở cửa sổ nhanh lên, để mùi thuốc bay ra ngoài, A Nguyệt đến rồi!”
Cát Vi Nùng: “Tình huống gì đây, chẳng phải cô gửi tin nhắn bảo cô ấy sau mười giờ tối hẵng đến à? Bây giờ mới gần chín giờ mà.”
Mục Tuyết Y: “Sao tôi biết được?”
Cát Vi Nùng: “Hút điếu thuốc thôi, Chu tổng cũng đâu vì chuyện này mà ăn thịt cô, cô đúng là chuyện bé xé ra to.”
Mục Tuyết Y: “Chuyện bé xé ra to? Nếu chị ấy phát hiện, cô sẽ biết có phải tôi thích làm quá không.”
Hai người vội vã gấp gáp thu dọn tàn cục trong phòng, Mục Tuyết Y chống gậy xuống giường, trực tiếp ném gạt tàn thuốc vào thùng rác, sau đó buộc miệng túi rác chỉ đầy phân nửa lại.
Cát Vi Nùng mở cửa sổ rộng hết mức, cầm gối đệm quạt tới tấp, đảm nhiệm máy lọc không khí.
Cả hai đang đâm đầu liều mạng, chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân ngoài hành lang.
Lắng nghe kỹ càng, không chỉ có một hai người.
Nửa phút sau, cửa phòng bệnh bị mở tung, mơ hồ có thể nhìn thấy đám tay chân mặc vest đen của Mục Tuyết Y đụng độ với đám vệ sĩ mặc vest xám mà Chu Chẩm Nguyệt mang đến.
Chu Chẩm Nguyệt trực tiếp đi vào.
Cô khẽ cau mày, đáy mắt không che giấu nổi lo lắng.
Nhìn thấy Mục Tuyết Y ngồi xổm trên mặt đất, cô sải bước đi tới, khom lưng ôm lấy nàng, cảm giác thấp thỏm mấy ngày nay thoáng bình tĩnh lại.
Đang muốn mở miệng nói câu tha thứ mà năm ngày trước cô muốn nói thì ——
Chu Chẩm Nguyệt tạm dừng, hít hít mũi.
Mục Tuyết Y còn đang nắm miệng túi rác, toàn thân cứng ngắc như tảng đá.
Con ngươi Chu Chẩm Nguyệt dời đi, nheo mắt nhìn thứ trong tay Mục Tuyết Y, híp híp mắt.
“Mùi gì vậy?”.