Năm Tháng Hoa Lệ Của Mỹ Nhân

Chương 78


Đọc truyện Năm Tháng Hoa Lệ Của Mỹ Nhân – Chương 78

Trước ngày phát sinh sự việc, trong Nguyệt Quế viện.

Tống Ngọc Mộng, đứng ngồi không yên bên ô cửa sổ nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Từ di nương nhìn nàng, rồi nói: “Ngũ tiểu thư đừng lo lắng, chuyện này không có người khác biết, người bên ngoài nếu muốn tra cũng chỉ tra đến chỗ của Đại phu nhân. Kỷ Bình là cháu bà con xa của phu nhân, theo Kỷ gia Tam phu nhân Chu thị vào phủ. Cho dù có bị người phát hiện, thì cũng sẽ đi tìm vị ở chủ viện kia, ai có thể biết tiểu tử Kỷ Bình kia thiếu tiền, bị đại cữu của tiểu thư ở sau lưng tính toán đâu chứ. Từ đầu đến cuối đều không liên quan đến chúng ta, tra cũng tra không được đến trên người đại cữu của người, chúng ta chỉ cần chờ xem chuyện vui là được rồi.”

Tống Ngọc Mộng xoắn hai tay vào nhau, không ngừng vặn khăn trong tay, chiếc khăn cơ hồ đã bị vặn nát mà nàng ta dường như vẫn còn xoắn xuýt.

Tứ di nương nhìn bộ dáng của nàng ta, vô thức thở dài. Hai người đang ngồi đối diện nhau trên sập ngang đặt dưới ô cửa sổ, Tứ di nương cầm tay Tống Ngọc Mộng, nói: “Ngũ tiểu thư, người cũng đừng lo lắng. Chuyện này cứ giao cho di nương làm. Người suy nghĩ một chút, người là do di nương sinh ra, mặc dù không sánh bằng đích tiểu thư do phu nhân sinh, nhưng cũng không phải là người mà loại con hoang nửa đường trở về có thể sánh với. Hai mẹ con kia đều có dáng vẻ hồ ly tinh, người nhìn xem, đã câu phụ thân người thành cái dạng gì rồi? Trước khi các ả về đến trong phủ, phụ thân người đối với ta, đối với người như thế nào? Rồi sau này khi các ả về đến thì sao? Di nương thì không quan trọng, nam nhân đều là thích mới ghét cũ, nhưng di nương chính là đau lòng cho người! Người từ nhỏ được coi như kim tôn ngọc quý mà nuôi lớn, di nương ta đây cũng không chịu thua kém, sinh cho người một muội muội một đệ đệ, nhìn toàn bộ Tống gia này, chúng ta không thể so với Đại phu nhân là đích thê, thế nhưng những di nương khác trong viện có ai sánh bằng chúng ta?”

Tống Ngọc Mộng cúi đầu thầm ưu thương, chỉ nghe Tứ di nương lại tiếp tục nói:


“Mượn chuyện của tiểu cữu người mà nói, nếu là trước đây ta nói với phụ thân người, thì ông ấy cho dù có thế nào… thì ít nhất cũng sẽ giúp chúng ta bảo trụ tính mạng của tiểu cữu người. Thế nhưng bây giờ người nhìn đi? Cha người một câu cũng không nguyện ý nói hộ tiểu cữu người, cứ như vậy mà trơ mắt nhìn hắn bị phán trảm sau thu, đây đều là vì sao? Còn không phải là đều do ả hồ ly tinh kia thổi gió bên gối sao? Lại nói tiếp, lần đó người bất quả cũng chỉ đến chỗ lão phu nhân tranh giành chút đồ đạc của mình, mà cũng là do trước đó chính lão phu nhân từng nói, hết thảy đều là làm việc không thiên vị, xử lý sự việc công bằng, trong phủ cô nương đích thứ đều được đối xử như nhau, thế nhưng thực sự thì sao? Rõ ràng bà ta mặc cho phụ thân người đưa mười vạn lượng bạc cho ả tiểu hồ ly tinh kia, mười vạn lượng đấy nhé. Người còn nhớ trước đây di nương bảo người xin phụ thân người ba ngàn lượng dùng để ứng phó việc gấp, phụ thân người cự tuyệt, nhưng lúc này đây đối với tiểu hồ ly tinh, vừa cho chính là mười vạn lượng. Di nương cũng không muốn gây chuyện, thế nhưng những việc này từng chuyện từng chuyện đều chắn đến tận trước mặt của ta rồi. Trên đời này con người chính là như vậy đấy, người nhường hắn, người mềm yếu thì nàng càng cường thế, người tốt bị lấn áp, ngựa tốt thì bị người cưỡi. Di nương lúc còn trẻ chính là trải qua sóng gió thế gian, thế nên vô cùng thấu hiểu đạo lý này. Nếu hôm nay người lùi một bước, ngày mai các nàng liền dám trèo lên đầu của người làm mưa làm gió. Di nương có thể chịu thiệt, thế nhưng tuyệt không thể nhìn Ngũ tiểu thư, Bát tiểu thư và Cửu thiếu gia bị thiệt thòi, ta làm những điều này đều là do các ả ép buộc.”

Tống Ngọc Mộng vô cùng xoắn xuýt, nằm ghé vào bệ cửa sổ nhỏ bên cạnh khóc lên: “Thế nhưng mà, thế nhưng mà, chuyện di nương muốn làm chính là làm hỏng danh tiết của Thất muội muội đấy? Nàng ấy còn nhỏ tuổi như vậy, chúng ta không nên… không nên… không nên tuyệt tình như vậy.”

Tứ di nương vỗ sau lưng Tống Ngọc Mộng giúp nàng điều hòa lại hơi thở, rồi nói:

“Ngũ tiểu thư chớ khóc, đây cũng không phải là tuyệt tình, người đừng nghĩ như vậy là được rồi. Kỷ Bình kia dù gì cũng là bà con xa của Kỷ gia, mà Kỷ gia là Bình Dương Hầu phủ, Kỷ Bình kia trong nhà cũng có vài mẫu điền sản ruộng đất, còn có mấy vườn trà, gia cảnh vô cùng giàu có, Thất muội muội kia của người có xuất thân gì chứ? Là đồ con hoang. Phụ thân người tuy rằng nhận ả, nhưng dù sao cũng không phải sinh ở trong phủ, ai biết được ả có thực sự là tiểu thư Tống gia hay không! Ta cũng đã bảo đại cữu người phái người đi nói với Kỷ Bình kia, nếu hắn không chạy thoát được, thì dứt khoát thừa nhận, nói hắn coi trọng Thất tiểu thư, sẽ quay lại cầu hôn với Tống gia. Thất tiểu thư chịu thiệt, sau này cũng không có chỗ nào để đi, huống chi, với thân phận con hoang của ả, phụ thân người cũng lão phu nhân chưa hẳn là sẽ không đáp ứng, như vậy sớm định ra việc hôn nhân của ả, đợi đến lúc ả được mười lăm mười sáu liền gả đi. Sau khi đến Kỷ gia, còn không phải tùy mẹ cả người cùng Kỷ gia Tam phu nhân nhào nặn sao? Mấy người nàng ta còn căm hận đôi mẹ con kia hơn chúng ta nhiều.”


Tống Ngọc Mộng vẫn cúi đầu không hạ được quyết tâm, Tứ di nương thả tay Tống Ngọc Mộng ra, thở dài nói:

“Người đó, mềm lòng quá mà! Tính tình như vậy, sau này sẽ phải chịu thiệt thòi lớn đấy. Kỳ thật di nương muốn cũng không chỉ là chuyện trước mắt. Bây giờ người còn nhỏ, nhưng chừng hai năm nữa, Đại tiểu thư rồi Nhị tiểu thư đính hôn, tiếp theo có thể đến người cùng Thất tiểu thư, Đại tiểu thư Nhị tiểu thư sẽ không ngăn trước người, nhưng còn Thất tiểu thư thì sao? Hai người các người chênh lệch một tuổi, tính tình của người thì quá mềm mại, còn ả thì quá gian xảo, đến lúc đó ả ta ngăn ở trước người, chọn lấy chỗ tốt, tiểu thư của ta ơi, đến lúc đó người phải làm sao bây giờ đây! Nữ nhân lập gia đình là chuyện cả đời, di nương người số mệnh không tốt, dấn thân chịu khổ nhà người ta, bất đắc dĩ mới phải lưu lạc dân gian. Thế nhưng Ngũ tiểu thư người xuất thân phú quý, phụ thân là Trấn Quốc công, thậm chí trước mặt Hoàng Hậu nương nương trong cung cũng là một nhân vật nổi danh, nhìn lại toàn bộ Quốc công phủ, ai giống như Ngũ tiểu thư đây nhận được ưu ái của Hoàng Hâụ nương nương chứ, ai lại có năng lực nhận được Phượng Thủ Không Hầu chứ? Người có phúc khí tốt như vậy, đây quả là chuyện rất hiếm thấy, làm sao có thể để một đứa con hoang nửa đường xuất hiện ngăn cản chứ? Cho nên, di nương sẽ giúp người sớm giải quyết chướng ngại vật này, cũng là vì tương lai của người. Người là nữ nhi đầu tiên di nương sinh, người gả tốt, thì đệ đệ và muội muội của người mới cũng có thể được thơm lây. Muội muội của người thì thôi không nói, nhưng đệ đệ của người, phía trên còn có Tam công tử và Tứ công tử đè nặng. Hắn cũng không phải đích tử, tương lai không thể thiếu việc muốn người tỷ tỷ này lo liệu thay hắn. Cho nên, người phải thực hiện tốt nước đi này, không thể có trở ngại gì, đã hiểu chưa?”

Tống Ngọc Mộng mặc dù trong lòng còn xoắn xuýt nhưng nàng ta cũng hiểu những đạo lý mà di nương nói với nàng ta. Mặc dù lão phu nhân thường dạy bảo các nàng rằng cô nương Tống gia không biệt đích thứ, thế nhưng mỗi lần đi ra ngoài, người bên ngoài chung quy vẫn phân biệt đích thứ. Thế nhưng nàng ta vẫn luôn nhớ kỹ lời dạy bảo của lão phu nhân, cũng không có suy nghĩ gì khác, bởi vì xác thực lão phu nhân đối xử với các thứ nữ như nàng ta rất tốt, chi phí dành cho đích thứ đều giống nhau. Nhưng lần này Cửu di nương và Thất muội muội trở lại, đã phá vỡ sự cân bằng vốn có ở trong phủ từ lâu. Hai người các nàng được thiên vị là điều mà tất cả mọi người đều nhìn thấy được. Bọn hạ nhân có đôi khi cũng sẽ nghị luận nói Thất tiểu thư thật xinh đẹp, rồi là phụ thân mê luyến Cửu di nương, hận không thể mỗi ngày đều đợi ở trong viện của Cửu di nương. Cũng bởi vì vậy, phụ thân rõ ràng là yêu ai yêu cả đường đi lối về, quên mất sự cân bằng trong phủ, lấy tiền riêng trợ cấp cho Thất muội muội nhiều bạc như vậy. Nếu nàng ta vẫn luôn nhẫn nại, sau này nói không chừng sẽ giống như lời di nương nói vậy, muội ấy sẽ trèo lên đầu mình mà diễu võ giương oai, chẳng phải Tống Ngọc Tịch muội ấy chỉ là có chút xinh đẹp thôi sao? Xuất thân như vậy, dựa vào đâu mà có thể leo lên trên đầu mình cơ chứ?

Tứ di nương thấy Tống Ngọc Tịch thỏa hiệp thì cũng thấy nhẹ nhõm. Trong đôi mắt quyến rũ lóe lên một tia lạnh lùng.


Lão phu nhân đã ngăn cách di nương trong phủ với tụi nhỏ từ bé, bà ta mặc dù tức giận, nhưng thực sự cũng không có phản kháng, chỉ cần vì lợi ích của hài tử thì bà ta sẽ làm tất cả, việc xa cách vài năm cũng không phải là việc gì lớn. Giờ hài tử đã lớn, rốt cuộc cũng muốn tìm về thân nương, quan hệ huyết mạch như vậy cho dù có làm thế nào thì cũng không thể bị cắt đứt. Trước đây Ngũ tiểu thư còn nhỏ, chỉ cần trong phủ chiếu cố tốt sinh hoạt của nàng, thì bà ta cảm thấy hài lòng. Thế nhưng mắt thấy Ngũ tiểu thư ngày càng lớn cần phải đấu tranh, mà Quốc công lại nhận từ bên ngoài về một đôi mẹ con hồ ly tinh, cứ thế mà ép tiểu nữ nhi của bà ta từ Thất tiểu thư trở thành Bát tiểu thư, lại còn có dáng vẻ hồ ly tinh quyến rũ. Theo lý thuyết bên ngoài, Ngũ tiểu thư là thứ nứ, ả ta cũng là thứ nữ, đều là thứ nữ nhất định mai sau người ngoài sẽ đặt hai người lên bàn cân so sánh. Bà ta không muốn Ngũ tiểu thư lại bị một đứa con hoang không rõ lai lịch ảnh hưởng. Hơn nữa, trong lòng bà ta cũng có hận ý đối với Cửu di nương. Trước đây trong phủ, địa vị của bà ta cũng chỉ thua mỗi đích thê Kỷ thị, Quốc công gia lại không đi chỗ của Kỷ thị. Mà trong số các di nương, bà ta được phân nhiều ngày nhất. Tất cả mọi người đều biết, ở trong Trấn Quốc công phủ, Tứ di nương là người được sủng ái nhất. Thể nhưng, kể từ khi Lâm thị trở về, Quốc công gia giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác, quên cân đối trong phủ, quên cả cân đối giữa thê thiếp, suốt ngày lưu luyến chỗ Lâm thị, cơn tức này bảo bà ta làm sao mà nuốt trôi.

Vốn bà ta muốn huynh đệ của mình ở bên ngoài phủ cho con ả tiểu quyến rũ kia ăn chút đau khổ, nhưng vừa vặn bà ta tình cờ biết đến việc của Kỷ Bình, vốn huynh đệ của bà ta coi đây là câu chuyện cười mà kể bà ta nghe, nhưng bởi vì Kỷ Bình là người của Kỷ gia, hắn thiếu huynh đệ của bà ta bạc, nên huynh đệ của bà ta đã muốn nói cho bà ta biết. Để cho bà ta biết Kỷ thị mặc dù là đích thê, thế nhưng người nhà mẹ đẻ lại không biết cố gắng, vốn muốn cho bà ta cảm thấy thoải mái một phen, thế nhưng bà ta lại bắt được trọng điểm trong câu chuyện này. Nếu bà ta có thể lợi dụng Kỷ Bình làm ra chuyện tốt, chẳng phải là vừa thu thập được hồ ly tinh, lại có thể đánh mặt Kỷ thị sao? Kết quả của chuyện này đối với Tứ di nương mà nói có sức hấp dẫn quá lớn. Bà ta muốn nhìn Lâm thị và Thất tiểu thư gặp chuyện không may, cũng muốn nhìn Lâm thị đấu với Kỷ thị, bà ta không cần làm cái gì, chỉ cần lẳng lặng đứng ở một bên nhìn là chuyện cũng sẽ thành. Đợi đến lúc Lâm thị phát hiện nữ nhi của mình bị thiệt thòi, còn phải ngậm bồ hòn, thì nhất định sẽ dồn hết sức tranh đấu với Kỷ thị.

Tứ di nương trong lòng đánh tốt bàn tính, lại không biết ở chủ viện bên kia, cũng có một đám người cũng đang chờ xem cuộc vui.

Chu thị từ Uyển Bình đến kinh thành. Giữa năm này, phu quân Kỷ Mang của bà ta từ Tri phủ Uyển Bình được điều đến kinh thành đảm nhiệm chức Hữu Thiêm đô ngự sử [1], chính Tứ phẩm. Từ đó, mấy người bà ta liền từ Uyển Bình chuyển đến kinh thành, cho nên Chu thị và Kỷ thị theo thời gian cũng dần qua lại nhiều hơn.

Kỷ thị trong tay bưng trà thơm, nhưng lại không uống, tai nghe Tam phu nhân nói chuyện:


“Huynh đệ của Tứ di nương Quý phủ còn tưởng rằng bằng chút tiền kia là đã có thể khống chế được Kỷ Bình, ả muốn hãm hại chúng ta, muốn tiện nhân Lâm Vũ Đồng kia đấu cùng chúng ta, thật sự đúng là tính toán giỏi. Cũng may lão thái quân nhanh nhạy, phát hiện ra bàn tay của ả ta, sớm đã sai người giam giữ Kỷ Bình, hỏi nguyên do. Lão thái quân để ta tới thương lượng cùng với Đại tỷ người, xem nên xử lý thế nào cho thỏa đáng.”

Kỷ thị buông chén xuống, nheo mắt hỏi Chu thị:

“Lão thái quân đá phát hiện việc của Kỷ Bình, hẳn là đã có đối sách, ngươi cứ nói đừng ngại, ta nghe lão thái quân.”

Chu thị câu môi cười cười, lập tức liền đứng dậy, ghé sát vào Kỳ thị, hai người cứ như vậy hợp lại với nhau.

[1] Thiêm Đô Ngự Sử, tên chức quan thời cổ đại. Đô Sát viện thời nhà Minh, phân chia tả hữu, Thiêm Đô Ngự Sử là chức quan chính Tứ phẩm, dưới Phó Đô Ngự Sử, chính Tam phẩm. Thời nhà Minh sửa Ngự Sử đài thành Đô Sát viện, Đô Sát viện có cấp bậc giống Lục bộ giống nhau. Chủ yếu phụ trách quan viên, tả hữu Đô Ngự Sử hai người; tả hữu phó Đô Ngự Sử hai người, tả hữu Thiêm Đô Ngự Sử bốn người. Tả hữu Đô Ngự Sử và Lục bộ Thượng thư đều là nhị phẩm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.