Đọc truyện Năm Tháng Cùng Em Đi Qua FULL – Chương 15: Cậu Xứng Sao
“ Tôi không nghĩ cậu có nhiều tiền và thời gian để tới những nơi như thế này, cậu đến đây ba mẹ cậu có biết không?”“ Những việc cậu chưa biết về tôi còn nhiều lắm”Từ đợt biết Phương Chính đang làm thêm tại quán bar, Thư Di hay lui tới đó nhiều hơn.
Cô ăn mặc gợi cảm, thường ngồi trong một góc, luôn chỉ đích danh anh là người rót rượu.
Thi thoảng sẽ có những người đàn ông đến mời cô một ly rượu, buông lời cợt nhả.Với nhan sắc của cô, ngồi một góc này cũng đủ thu hút bao người.
Dần dần cậu không còn muốn nhắc nhở cô nữa.
Chỉ yên lặng làm công việc của mình.Cho tới một hôm, xe gặp trục trặc nên Phương Chính đến muộn, thay đồng phục bước vào quán đã không thấy cô ngồi đó đợi cậu như mọi hôm.
Cứ nghĩ rằng hôm nay cô không đến, khi đi ngang qua khu vệ sinh Phương Chính nhìn thấy cô đang ngồi gục ở đó, vẻ mặt trật vật, tóc tai rối bời.“ Thư Di cậu sao vậy”Lý Thư Di nghe thấy giọng Phương Chính, liên vội vàng ôm lấy anh “ Phương Chính tôi… tôi nóng..”Phương Chính biết có điều bất thường, tiếng bước chân đằng sau dồn dập, tiếng nói ập đến “ tìm nó nhanh cho tao, không được để mất con mồi ngon đấy, biết chưa” Cậu nhanh chí bế cô lên trốn vào khu nhà vệ sinh nam, đóng cửa kín một phòng.Lý Thư Di cảm thấy rất nóng, cô như con rắn ôm lấy người anh, tham lam hôn lên cổ, hai bàn tay không ngừng vò tóc cậu.
Tiếng bước chân xa dần, Phương chính cởi chiếc áo sơ mi trên người ra, chùm lên người cô, nhanh chóng chốn ra khỏi quán ba bằng cửa sau.Lý Thư Di càng ngày càng không phận sự, liên tục sờ soạn, Phương Chính tức giận chửi thề một câu, cậu không biết nhà cô, cũng không thể đưa cô về nhà cậu, suy nghĩ một lúc cậu đưa cô vào một nhà nghỉ gần đó.Đỡ cô xuống giường, thấy Lý Thư Di nằm yên, Phương Chính ngồi mép giường thở phào, đứng dậy vào nhà vệ sinh lấy khăn định lau mặt cho cô, Nhưng vừa bước ra là khung ảnh cô tự xé rách quần áo của mình, còn lại mỗi quần áo lót, Phương Chính vội chạy tới cản cô, lấy chăn bọc lấy, ôm cô thật chặt không cho cô dãy dụa.
Lý Thư Di nhìn thấy người trước mặt mình, cười lớn “ Má núm đồng tiền này, đẹp quá” nói xong hay tay bưng lấy mặt cậu thơm lên má rồi khắp khuôn mặt, miệng không ngừng nói “ đẹp quá, thơm quá, Phương Chính, cậu đẹp thật đó”Tác dụng của thuốc quá mạnh, Phương Chính thở mạnh một hơi, vác cô lên vai mang vào nhà tắm.Nước lạnh xả xuống, cô gái nhỏ trên người chỉ còn bộ đồ lót run rẩy ôm lấy bả vai, thấy cô đã tỉnh táo hơn, Phương Chính lấy khăn tắm bọc cô lại rồi ôm vào giường.Cậu nhẹ nhàng đặt cô xuống, lấy chăn phủ lên, Thư Di mơ màng nhìn trần nhà, lại nhìn sang người trước mặt mình.
Một cỗ nóng trong người lại dâng lên.Phương Chính nhìn cô đang mơ màng, bàn tay nhẹ nhang vuốt nhưng sợ tóc lộn xộn trên mặt cô.
Thư Di một tay cầm lấy bàn tay đang vuốt má mình, một bàn chính xác luồn qua gáy cậu kéo xuống.Không còn là tác dụng của thuốc nữa, khao khát đối với người mình yêu mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Cô không nhìn thấy được lúc nãy cậu đã chật vật biết bao nhiêu.Có thể là lần đầu, cũng có thể là bản năng.Thư Di vẫn nhỡ cảm giác khi lưỡi cậu đi vào, đầu óc cô như muốn nổ tung.
Hai người dây dưa không ngừng, quần áo sớm đã chẳng còn gì.“Ưm”Phương Chính tách cô ra, nhìn người con gái dưới thân nhắm mắt, tiếng thở dịu nhẹ, khuôn mặt đỏ ửng.“ Tớ sẽ chịu trách nhiệm”“Lý Thư Di, cậu là của tớ”Cậu lại hôn xuống, bàn tay bắt đầu đi khám phá cơ thể non nớt ấy, những tiếng ái muội không ngừng phát ra.Phương Chính cũng không hiểu bản thân sao lại có thể kìm nén như vậy, cậu cắn môi mình đến chảy máu, giọt máu rơi xuống giường như nhắc nhở cậu, cuối cùng cậu vẫn không tiến vào.
Cậu không muốn, không muốn khi tỉnh dậy cô sẽ hận cậu, dù sao đi chăng nữa hai người còn quá trẻ.
Cậu biết tất cả việc này là do tác dụng của thuốc, cô ấy chưa sẵn sàng.Sáng hôm sau Lý Thư Di tỉnh giậy, trên người cô không mảnh vài, phía giường vệt máu đỏ tươi, quần áo vương vãi khắp sàn, căn bản là bị xé rách hết, nhưng không có ai ở đây cả.
Đau đớn, lo sợ, Cô khóc, khóc không thôi.Điện thoại chợt đổ chuông, Lý Thư Di thấy bà Lý gọi đến càng hoảng sợ khóc to hơn “ Mẹ , mẹ ơi..”Cả đêm con gái không về, bà lý thật lo lắng “ Lý Thư Di, con đi đâu cả đêm vậy, điện thoại mẹ không gọi cho con được, có chuyện gì con đừng khóc, từ từ mẹ đến đây”Theo định vi trên điện thoại, khi bà Lý đến, Lý Thư Di vẫn đang ngồi khóc.Bà Lý Lao đến ôm con ngồi khóc“ Có chuyện gì vậy con, là ai, là ai làm con ra nông nỗi này”Lý Thư Di không nói gì, liên tục lắc đầu, khóc lóc ôm lấy mẹ.Đúng lúc này, tiếng cửa mở ra, phương chính tay cầm theo hai phần ăn sáng bước vào, sững sờ khi thấy trong phòng có thêm một người, còn cô đang ngồi khóc.Bà lao tới đánh cậu,tát cậu, miệng không ngừng mắng chửi “ Mày hủy hoại con gái tao, tao sống chết với mày, tao phải báo công an, tao phải giết mày…..”Phương Chính ngờ hiểu được chuyện gì đang diễn ra, vẫn để mặc cho bà đánh cậu, Lý Thư Di thấy vậy, vùng dậy can ngăn bà.“ Mẹ mẹ bình tĩnh đi, lỗi là ở con, con không nên tới nhưng nơi như vậy, còn bị người ta bỏ thuốc, là con sai” Lý Thư Di ôm lấy bà Lý, miệng vừa nói vừa khóc thương tâm.Phương Chính Nhìn hai mẹ con ôm nhau khóc, miệng chầm chậm cất tiếng nói “ Là lỗi ở cháu, cháu sẽ chịu trách nhiệm”Bà Lý Nghe vậy, lại điên lên lao đến trước mặt cậu, mặc Lý Thư Di ngăn cản, “ Chịu trách nhiệm, cậu xứng sao”“ tôi sẽ cho cậu ngồi tù, tôi phải báo cảnh sát “ bà Lý lấy điện thoại ra.
Phương Chính vẫn đứng yên đó, không phản ứng gì.Lý Thư Di lao đến dằng điện thoại “Mẹ, nếu mẹ báo cảnh sát con sẽ nhảy từ đây xuống,con đã nói lỗi là ở con”“Phương Chính cậu đi đi, chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau nữa”Khi Lý Thư Di nói ra nhưng lời này, cả hai người đều đang nhìn thẳng vào mắt nhau, cậu nhìn thấy trong mắt cô chỉ là sự đau khổ, thương tâm, uất hận.Bà Lý không nói gì, lặng lẽ rơi nước mắt, lấy áo khoác của mình khoác lên người cô, ôm con gái rời điBước ra khỏi căn phòng đó, đó là lần cuối cùng hai người gặp nhau..