Nam thần và mèo của anh ấy

Chương 88


Đọc truyện Nam thần và mèo của anh ấy – Chương 88:

Chương 87: Bầu bạn.
 
Nguyễn Nhuyễn hơi giật mình, có chút kinh ngạc: “Cô ta biết chuyện này?”
 
“Ừ.” Lục Ly nhíu mày, đối với việc Tư Đồ Nguyệt biết trước, hơn nữa chuẩn bị chạy trốn, cũng không cảm thấy kỳ quái.

 
Dẫu sao Tư Đồ gia cũng là thương nhân, mặc dù thủ đoạn có chút hèn hạ, nhưng vẫn có một ít đường dây, nhất định là có.
 
Lục Ly phỏng đoán, chắc là lúc Hứa Minh mới vừa bị bắt, Tư Đồ gia chắc nghe được tiếng gió.
 
Còn Tư Đồ Nguyệt lúc này chạy trốn, không hề nghi ngờ là có Tư Đồ gia giúp một tay.
 
Lục Ly lái xe tốc độ rất nhanh, không bao lâu hai người liền tới cục cảnh sát Trần Bân nói.
 
Không chút chần chờ đi vào, vừa đi vào Trần Bân liền đón, nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn nói: “Cô vào đi.”
 
Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng: “Được.”
 
Cô nhìn về phía Lục Ly, “Anh ở bên ngoài chờ em nhé.”
 

“Được, anh ở đây chờ em, đừng lo lắng.”
 
Nguyễn Nhuyễn bật cười, gật gật đầu đáp: “Sẽ không, yên tâm đi.”
 
Cô nói với Lục Ly xong liền đi vào bên trong, thật ra thì không có chuyện gì lớn, chỉ là tìm Nguyễn Nhuyễn tìm hiểu tình huống một chút, quan hệ giữa cô cùng Tư Đồ Nguyệt.
 
Nguyễn Nhuyễn có thể nói thì đã nói hết, còn chuyện kia, cô chung quy vẫn chưa nói ra.
 
Cô nghĩ, điều tra chuyện này, cũng không có bao nhiêu tác dụng, dứt khoát không nói ra miệng.
 
Ghi xong lời khai, Nguyễn Nhuyễn liền đi theo Lục Ly lần nữa về nhà.
 
Lúc hai người về đến nhà, sắc trời đã tối, Lục Ly nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn: “Vừa rồi khẩn trương không?”
 
Nguyễn Nhuyễn lắc đầu: “Khá tốt, không khẩn trương gì.”
 
Lục Ly vươn tay xoa xoa tóc cô, nhàn nhạt nói: “Xuống xe về nhà, mẹ đang đợi chúng ta về ăn cơm.”
 
Nguyễn Nhuyễn khẽ run, cúi đầu cười yếu ớt, Lục Ly nói chính là mẹ, mà không phải là mẹ anh.
 
Cong môi, trong mắt hàm chứa ý cười nhìn Lục Ly một cái, Nguyễn Nhuyễn theo anh xuống xe, đi vào nhà, vừa rồi mẹ Lục gọi điện thoại cho Lục Ly, hỏi một chút tình huống.
 
Lại từ trong miệng Lục Tê dò được một chút tin tức, hai người lúc này mới biết Lục Ly nói chuyện cô xảy ra trước kia là gì.
 
Lúc này Nguyễn Nhuyễn vừa vào, mẹ Lục không nhịn được ôm Nguyễn Nhuyễn, thấp giọng nói: “Đứa nhỏ này thật khổ mà.”
 
Người Nguyễn Nhuyễn hơi cương cứng, rũ mắt ôm mẹ Lục, nghẹn ngào nói: “Dì cháu không có việc gì.”
 
Cô thật may mắn, ở đây nhận được ấm áp thiếu hụt trước kia.
 
Ba Lục nhìn hai người, cũng nói: “Mau để cho Nguyễn Nhuyễn tới đây ngồi, đều đói lả rồi chứ.”
 
“Không có đâu.”
 
Người một nhà ngồi ở trên bàn cơm, từ sau khi Nguyễn Nhuyễn ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm, mẹ Lục liền luôn gắp đồ cho cô, cho đến khi bát đầy ắp vẫn tiếp tục gắp.
 
Lục Ly nhìn có chút đau đầu, bất đắc dĩ gọi: “Mẹ, mẹ đợi Nguyễn Nhuyễn ăn xong rồi lại gắp.”
 

Mẹ Lục hơi ngừng, cúi đầu vừa thấy, có chút ngượng ngùng nói: “Xin lỗi cháu nha, Nguyễn Nhuyễn, là dì không chú ý.”
 
Nguyễn Nhuyễn cong môi cười, lắc lắc đầu, nuốt chua xót trong mắt về, giọng hơi khàn: “Không sao đâu dì, cháu có thể ăn hết.”
 
“Ăn hết thì tốt, cháu quá gầy, ăn nhiều chút.”
 
“Dạ.”
 
Vẻ mặt mẹ Lục từ ái nhìn cô, thật tình xem Nguyễn Nhuyễn như con mình.
 
Bữa cơm này, thật sự cho Nguyễn Nhuyễn ăn no căng.
 
Sau khi ăn xong, cô xoa xoa bụng, bụng phồng lên, cuối cùng trong bát còn rất nhiều thức ăn, vẫn là Lục Ly gắp ăn luôn.
 
Nguyễn Nhuyễn thật sự ăn không vào nữa.
 
Lục Ly đi phòng bếp rót một ly trà cho Nguyễn Nhuyễn, đưa cho cô: “Uống một chút, tiêu hóa thức ăn.”
 
“Được.”
 
Nguyễn Nhuyễn kéo Lục Ly ngồi xuống bên cạnh mình, nhìn Lục Tê rửa bát ở trong phòng bếp: “Người nhà anh thật tốt.”
 
Lục Ly cười khẽ, duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt tròn trịa của cô: “Đã bị thu mua?”
 
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn liếc anh một cái: “Em đây không  phải gọi là thu mua, em chỉ ăn ngay nói thật thôi.” Ba mẹ Lục Ly thật sự rất tốt, đối với cô vô cùng tốt.
 
Có lẽ là biết Nguyễn Nhuyễn chua xót, từ cao trung bắt đầu liền không có cha mẹ, mà trước đó không lâu còn xảy ra chuyện như vậy, một cô gái nhỏ, bất kể ai nghe được chuyện như vậy, đều sẽ vì cô cảm thấy khổ sở, sẽ đau lòng.
 
Mà ba Lục mẹ Lục càng hơn vậy, mình có hai đứa nhỏ, tuy rằng không quá cưng chiều, nhưng luôn cho bọn nhỏ thứ tốt nhất, ít nhất mỗi lần về nhà đều có một bàn thức ăn ấm áp, mà Nguyễn Nhuyễn… Bất kể lúc nào về nhà, nhà cũng trống rỗng, chỉ có một mình một người, hạnh phúc một mình, đau khổ cũng chỉ một mình gặm nhấm.
 
Làm sao có thể không làm cho người khác đau lòng chứ.
 
Huống chi, Nguyễn Nhuyễn còn đặc biệt hiểu chuyện, trên mặt thường xuyên treo ý cười, quá mức rộng rãi, cũng không biết nội tâm có bao nhiêu mạnh mẽ, mới có thể duy trì như vậy.
 
Nói ngắn lại, ba Lục mẹ Lục vô cùng vừa lòng với con dâu tương lai Nguyễn Nhuyễn này, thậm chí còn vượt qua của con trai mình.
 

 
Lục Ly nhìn chằm chằm Nguyễn Nhuyễn, “Về sau bọn họ đều là người thân của em.”
 
Nguyễn Nhuyễn cong mắt cười: “Ừm.”
 
Hai người nhìn nhau cười, Nguyễn Nhuyễn chuẩn bị nói chút chuyện, di động Lục Ly liền vang lên lần nữa.
 
Vẻ mặt của Lục Ly hơi ngưng, nhìn tên hiện lên trong di động.
 
“Là Trần Bân.”
 
Nguyễn Nhuyễn hơi chút kinh ngạc: “Anh nhận điện thoại trước đi.”
 
“Được.”
 
*
 
Lục Ly trực tiếp ở trước mặt Nguyễn Nhuyễn nghe điện thoại, vừa chuyển liền nghe được giọng Trần Bân sốt ruột.
 
“Lục Ly, cậu lên hot search, bởi vì chuyện đi cục cảnh sát.”
 
Lục Ly: “……”

 
Nguyễn Nhuyễn: “……”
 
Hai người liếc nhau, Lục Ly nhíu nhíu mày, có chút lo lắng dò hỏi: “Nguyễn Nhuyễn thì sao, có bị chụp không?”
 
“Có bóng lưng, nhưng chính diện thì không chụp được, hiện giờ tin tức cơ bản đều là cậu cùng với bạn gái thần bí đi tới cục cảnh sát.” Trần Bân dừng một chút nói: “Phòng làm việc bên này sẽ mau chóng lên tiếng thanh minh, cậu có nghĩ tới muốn công khai với Nguyễn Nhuyễn không?”
 
Lục Ly hơi dừng  lại, thấp giọng nói: “Tạm thời chưa chuẩn bị công khai, anh bên kia làm tốt việc xã giao.”
 
“Được, chuyện đi cục cảnh sát tôi sẽ tìm một lý do, chỉ nói là đưa nữ chính của bộ phim con mèo cuối cùng đi giám định, đến lúc đó mấy người Cố đạo đều sẽ lần lượt chia sẻ.”
 
“Cứ như vậy đi.”
 
“Chính cậu cũng lên weibo an ủi fans một chút, mọi người đều cho rằng cậu yêu đương đấy, tuy rằng cậu đúng là vậy.” Trần Bân trầm ngâm một chút, mới có chút tâm tư cẩn thận hỏi Lục Ly: “Cậu trước đó không phải rất muốn công khai tình yêu sao, vì sao hiện giờ không công khai.”
 
“Ảnh hưởng không tốt tới Nguyễn Nhuyễn, sau này tôi sẽ chậm rãi công khai.”
 
“Có thể, tự cậu quyết định.”
 
“Ừ.”
 
Cúp điện thoại, Nguyễn Nhuyễn muốn nói thật ra công khai cũng không có việc gì, nhưng vừa đến bên miệng, lời nói lại nuốt xuống.
 
Lục Ly nhìn vẻ mặt khó xử của cô, cười khẽ: “Khẩn trương cái gì? Không có việc gì, chúng ta lần sau công khai, cho fans cùng phóng viên một bất ngờ.”
 
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, ngước mắt nhìn anh: “Anh thật sự không cảm thấy em làm ra vẻ sao? Rõ ràng có một bạn trai đẹp trai như vậy,  còn không muốn công khai.”
 
Nghe vậy, Lục Ly trầm ngâm một chút, cho Nguyễn Nhuyễn một cái cớ nói: “Ừ, bởi vì bạn trai em rất được hoan nghênh.”
 
Nguyễn Nhuyễn bật cười, nhìn anh: “Lục Ly ca ca thật tự luyến mà.”
 
“Ừ, đây là sự thật.”
 
Nguyễn Nhuyễn cười, lấy di động của mình ra xem: “Xem trên weibo nói cái gì đi.”
 
“Xem đi, đừng lên tiếng là được.”
 
“Ừ.”
 
Nguyễn Nhuyễn cúi đầu lướt weibo, trên bảng hot search tất cả đều là về đề tài Lục Ly, mức độ chú ý của Lục Ly cũng rất cao, ngoài quay phim không thể nào lên mạng, thời gian còn lại, một khi có chút gió thổi cỏ lay đều sẽ bị đám phóng viên bắt được, cho dù không có tin tức chân thật, cũng sẽ đăng một ít thứ, cho các fans đi phỏng đoán.
 
Lúc này trên weibo tất cả đều là ảnh chụp sườn mặt Lục Ly, cùng với bóng lưng Nguyễn Nhuyễn.
 
Lúc hai người đi vào cục cảnh sát, một trước một sau, hơn nữa còn có Trần Bân cùng cảnh sát bên cạnh, cho nên cũng không có gì có thể thảo luận, nhưng trọng điểm là, lúc Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly đi ra, ngồi chung một xe.
 
Hình sau đó, không còn.
 
Nguyễn Nhuyễn cũng không biết là không bị chụp đến, hay còn chưa đăng lên.
 
Cô nhìn về phía Lục Ly, dừng một chút nói: “Anh nên làm sao bây giờ?”
 
Lục Ly nhíu mày, nhìn chằm chằm fans bình luận, lắc lắc đầu: “Trước nhìn xem Trần Bân thanh minh thế nào đã.”
 
Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng, cau mày click mở một tin khá hot trên weibo, bình luận phía dưới có chút khó coi.
 
【 Lục Ly tìm bạn gái đúng không? Nhưng vì sao lại cùng bạn gái đi cục cảnh sát? Muốn làm gì vậy, làm chuyện gì trái pháp luật sao? 】

 
【 Bất kể Lục Ly có bạn gái hay không, đối với fans bọn tui đều không sao cả, anh ấy tuổi này đúng thật cũng nên có bạn gái rồi, về phần tại sao đi cục cảnh sát, tui muốn mọi người vẫn nên chờ Lục Ly trả lời đi, các fans trước đừng có gấp, không cần quản những người không biết điều đó.  】
 
【 Lục Ly sắp sụp đổ rồi sao, ngay cả cục cảnh sát cũng vào, bước tiếp theo có phải muốn tung ra tin hút thuốc phiện không? Dù sao hiện tại giới giải trí có không ít nghệ sĩ cũng đang hút ma túy đấy. 】
 
【 Antifan trên lầu cút ngay cho tui, hút ma túy hay không cục cảnh sát sẽ có người thông báo, huống chi Lục Ly chẳng qua là đi tới cục cảnh sát một chút, cũng không biết bị bôi đen thành dạng gì, quả nhiên người nổi tiếng nhiều thị phi mà. 】
 
【 Không biết nên nói gì, dù sao tin tưởng Lục Ly sẽ cho fans một câu trả lời. 】
 

 
Bình luận rất nhiều, Nguyễn Nhuyễn lướt xuống, cho đến khi mắt có chút mỏi, Nguyễn Nhuyễn mới nhìn Lục Ly, hỏi: “Xử lý như thế nào rồi?”
 
Lục Ly hơi ngừng, thấp giọng nói: “Chờ cục cảnh sát bên kia, sẽ có một người ra nói rõ.”
 
Hai mắt Nguyễn Nhuyễn sáng lên, có chút kinh ngạc nói: “Có thật không?”
 
Nếu cục cảnh sát bên kia nguyện ý ra mặt nói rõ đương nhiên càng tốt, đối với Lục Ly có thể nói là trực tiếp chứng minh đi cục cảnh sát là vì chuyện gì, nhưng cũng đồng dạng, chuyện của Nguyễn Nhuyễn cũng có thể bị lộ ra.
 
Nhưng lúc này, Nguyễn Nhuyễn ngược lại không thèm để ý.
 
Cô nhìn về phía Lục Ly nói: “Nếu không liền công khai đi?”
 
Lục Ly cười khẽ, vỗ vỗ đầu cô nói: “Yên tâm đi, anh sẽ không để cho em xuất hiện vào lúc này đầu gió đỉnh sóng này.”
 
Nhìn Nguyễn Nhuyễn, Lục Ly làm sao công khai cô vào thời điểm này chứ, cho dù là muốn công khai tình yêu, cũng phải tìm được một thời cơ thích hợp, một cơ hội thích hợp mới phải.
 
Lục Ly suy tính vẫn luôn nhiều hơn Nguyễn Nhuyễn một chút.
 
Nguyễn Nhuyễn cau mày: “Nhưng mà bây giờ trên mạng nói rất khó nghe.” Cô rũ mắt nhìn những ngôn luận của antifan trên Weibo, thật sự rất khó coi, khó nghe.
 
Tuy rằng luôn biết hiệp sĩ bàn phím rất nhiều, nhưng có đôi khi, bạn sẽ cảm thấy trái tim con người sao lại hiểm ác, quá đáng như vậy.
 
Chuyện ảnh chụp không căn cứ, sao mọi người lại thích làm, thích tham dự vào như vậy chứ.
 
Nguyễn Nhuyễn cau mày, Lục Ly cười nhạt, vươn tay xoa giữa mày cô, để cho cô giãn ra: “Đừng nhíu mày, loại chuyện này rất bình thường, biết không?”
 
Nguyễn Nhuyễn ngước mắt nhìn anh, muốn nói gì đó, nhưng toàn bộ đều nuốt trở về.
 
“Đều do em.”
 
Lục Ly liếc cô một cái: “Trách em cái gì chứ.”
 
Nguyễn Nhuyễn: “Trách em đi cục cảnh sát.”
 
Lục Ly bật cười: “Không trách em, chủ yếu là chúng ta quá nổi tiếng.”
 
Nguyễn Nhuyễn chậc một tiếng, cười liếc liếc anh: “Tự luyến.”
 
Lục Ly cười khẽ, nhìn Nguyễn Nhuyễn trên mặt lộ ra ý cười, cong cong môi: “Như vậy rất tốt, anh thích em cười, cho nên đừng cảm thấy khổ sở, chúng ta bây giờ về nhà trước, còn chuyện trên mạng, đợi lát nữa Trần Bân thanh minh, anh lại đăng weibo.
 
“Được.” Nguyễn Nhuyễn đáp lời, không chút do dự.
 
Hai người nói một tiếng với mẹ Lục, mẹ Lục nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn: “Lại không thể ở đây một đêm?”
 
Nguyễn Nhuyễn nhìn về phía Lục Ly.
 
Lục Ly ho khan nói: “Chúng con trở về còn có chút việc, ngày mai Nguyễn Nhuyễn phải đi công ty ký hợp đồng, lần sau trở lại ở lâu một chút.”
 
Nghe vậy, hai mắt mẹ Lục sáng lên, chỉ Lục Ly nói: “Con nói đấy nha, nói chắc chắn, đến lúc đó nhất định phải mang Nguyễn Nhuyễn về nhà ở một thời gian ngắn.”
 
Lục Ly nghẹn nghẹn, gật đầu yên lặng: “Con nói, mẹ có thể lấy bút ghi xuống.”
 
Mẹ Lục cười hì hì: “Đương nhiên, mẹ lát nữa sẽ ghi lại.”
 
Nguyễn Nhuyễn ở một bên trợn mắt hốc mồm nhìn các thao tác bậc này.
 
Còn phải ghi lại???

 
Mẹ Lục nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn, giải thích: “Lục Ly thường xuyên nói chuyện không tính toán gì hết, có lúc một tháng hai tháng đều không về nhà một lần, cho nên thằng bé nói về nhà ở một thời gian ngắn nhất định phải ghi lại, tránh cho thằng bé quỵt nợ.”
 
Nguyễn Nhuyễn: “…”
 
Lục Ly đưa tay xoa xoa mi tâm, cảm thấy có chút nhức đầu: “Mẹ, con cùng Nguyễn Nhuyễn đi trước, mấy người sớm nghỉ ngơi một chút.”
 
“Được, đi đi đi đi, trên đường chú ý an toàn?”
 
“Đã biết.”
 
Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly về nhà, bên ngoài một mảnh đen nhánh, Nguyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ hồi lâu, gió hè hơi lạnh, hơi mở cửa kính xe ra, nơi này cũng không có quá nhiều xe đi qua.
 
Yên lặng một hồi, Nguyễn Nhuyễn nhìn về phía Lục Ly nói: “Lục Ly.”
 
“Ừ?”
 
“Anh có từng lo lắng một vấn đề không.” Nguyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, ngẫu nhiên có ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, trong xe chợt sáng chợt tối, giọng cô có chút mơ hồ.
 
Lục Ly ghé mắt nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Vấn đề gì?”
 
“Anh yêu đương với em, đến lúc đó fans chạy mất thì làm sao?” Dẫu sao Nguyễn Nhuyễn trước kia cũng là một người lăn lộn trong vòng giải trí, biết mấy người nam thần nữ thần, một khi công khai tình yêu, trong thời gian ngắn fans có khả năng sẽ gia tăng, nhưng một đoạn thời gian sau, nhân khí nhần trượt xuống, đây là hiện tượng tất yếu.
 
Cô hơi lo lắng cho Lục Ly, thân phận Lục Ly như vậy, đến lúc đó công khai tình yêu, fans có bao nhiêu kích động chứ, fans nhiều như vậy, có thể tiên đoán được người phản đối cũng rất nhiều rất nhiều.
 
Nghe vậy, Lục Ly ừ một tiếng, tay cầm tay lái siết chặt một chút, thấp giọng lên tiếng, đáp trả vấn đề Nguyễn Nhuyễn.
 
“Fans đối với anh mà nói, không thể nói không quan trọng, nhưng anh tin tưởng, các cô ấy có thể hiểu được.” Vừa nói, Lục Ly nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn cười trêu ghẹo nói: “Nếu như là em, làm một fan, em có thể tiếp nhận anh yêu không?”
 
“Nếu như dưới tình huống em không trở thành bạn gái anh phải không?”
 
“Ừ, tạm thời lấy đây làm giả thiết, đương nhiên là giả thiết này cũng không thành lập.”
 
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, hơi cạn lời: “Mới bắt đầu có thể sẽ không thể tiếp nhận, nhưng từ từ có thể.”
 
Nếu là lúc làm fans, Lục Ly có bạn gái, hơn nữa công khai tình yêu, Nguyễn Nhuyễn nghĩ, cô chắc có thể tiếp thu.
 
Lục Ly tới tuổi này rồi, cũng nên yêu đương, cho dù không bỏ được, chỉ cần là fans chân ái, liền sẽ hy vọng anh hạnh phúc, nhìn thần tượng mình hạnh phúc, mình cũng sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.
 
Đây là suy nghĩ của Nguyễn Nhuyễn.
 
Lục Ly ừ một tiếng: “Cho nên nói, em cũng có thể tiếp nhận, mọi người cũng có thể tiếp thu.”
 
“Đừng lo lắng quá nhiều, chuyện khác anh sẽ xử lý tốt, em chỉ cần an tâm đóng phim biết không?” Lục Ly thay đổi đề tài nói với cô: “Ngày mai đi ký hợp đồng, chuẩn bị tốt chưa?”
 
Nguyễn Nhuyễn: “…… Yêu cầu chuẩn bị cái gì?”
 
Lục Ly ho khan, cũng biết mình hỏi một vấn đề ngốc nghếch, cười nói: “Không có gì, dù sao Cảnh Việt em cũng biết, đến lúc đó đừng khẩn trương là được.”
 
“Ừm, em biết rồi.”
 
Hai người vừa nói vừa đi, không bao lâu xe liền tới cửa.”
 
Hai người trở về biệt thự của Lục Ly bên này, thuận tiện ngày mai đi ký hợp đồng, cũng tiện cho Trần Bân tới đây, huống chi tính bảo mật bên này cũng rất tốt, Lục Ly cũng không quá mức lo lắng.
 
Một trước một sau vào nhà, vừa vào nhà Nguyễn Nhuyễn liền không kịp đợi lên mạng, xem Trần Bân đăng thanh minh.
 
Thật ra thì phòng làm việc của Lục Ly thanh minh rất đơn giản, chỉ nói Lục Ly đưa một nữ diễn viên đi cục cảnh sát, đúng lúc là nữ chính thần bí của con mèo cuối cùng , Cố đạo nhờ cậy…, rồi sau đó không bao lâu, cục cảnh sát liền ra bác bỏ tin đồn, đi cục cảnh sát lấy khẩu cung là một cô gái, cũng không phải là Lục Ly.
 
Hơn nữa Cố đạo từng người chứng thực, mọi người không tiếp tục ăn dưa chuyện Lục Ly đi cục cảnh sát, nhưng lại liên tục chiến đấu tới trên người của nữ diễn viên thần bí.
 
【 Muốn biết nữ diễn viên rốt cuộc là ai, Cố đạo quay phim cũng thôi đi, ngay cả mặt cũng không để lộ ra, tôi quan sát bóng lưng hồi lâu, cũng không tìm được một người thích hợp. 】
 
【 Trước đó không phải nói bạn gái Lục Ly là học sinh cao trung sao, chẳng lẽ chính là vị này? 】
 
Mọi người suy đoán sôi nổi, lúc Nguyễn Nhuyễn nhìn đến bảng hot search, cả người đều ngây ngẩn.
 
Cô khi nào thì… Có lực ảnh hưởng lớn như vậy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.