Đọc truyện Nam thần và mèo của anh ấy – Chương 66:
Chương 66: Nhớ
Trong phòng vô cùng náo nhiệt, vừa mới vào khách sạn, Cố Y liền về phòng mình trước cầm notebook lại đây.
Vừa tiến vào phòng Nguyễn Nhuyễn, Lâm Thanh liền thả rèm cửa sổ xuống, bầu không khí bên trong căn phòng vô cùng tốt.
Nguyễn Nhuyễn nhìn, không lên tiếng.
Điện thoại di động lúc này hết pin, sau khi cô tìm sạc nạp điện, mới đi theo các cô cùng nhau nằm trên giường, trước mặt đặt một cuốn notebook.
Bốn cô gái chụm đầu lại nhau, lúc ban đầu, Nguyễn Nhuyễn đúng là không ý thức được xem cái gì, chỉ tưởng là xem phim.
Dù sao cuộc sống trước kia của cô, ngoài học tập thì là Lục Ly, trên cơ bản không có lạc thú gì khác.
Có đôi khi, Nguyễn Nhuyễn có thể xem ảnh chụp Lục Ly, xem cả ngày, chuyện gì cũng không làm, chỉ xem thôi cũng cảm thấy tâm tình vui sướng.
Hoặc là xem phim Lục Ly từng đóng, không làm quen bạn trai, bên cạnh cũng không có mấy người bạn tốt, chỉ ngoài Lâm Thanh, Lâm Thanh không có khả năng cho Nguyễn Nhuyễn xem mấy thứ này.
Dù sao Lâm Thanh cũng không có bạn trai, chẳng qua Lâm Thanh vẫn hiểu những thứ này, có đôi khi nam sinh trong lớp cũng sẽ nói, nhưng Nguyễn Nhuyễn không hiểu.
Cuộc sống của cô vô cùng sạch sẽ, lúc người khác nói chuyện, cô đắm chìm trong thế giới của chính mình, không cách nào tự kiềm chế.
Hoàn toàn không để bụng thế giới bên ngoài biến hóa, cho nên không hiểu, cũng bình thường.
“Xem phim sao?”
Cố Y ừ ừ hai tiếng: “Đúng, xem phim đấy.”
Lâm Thanh ở một bên cười trộm, nhìn về phía Cố Y tán dương: “Chị sao lại có bộ phim này vậy?”
Cố Y đắc ý giương giương mày: “Chắc chắn rồi, đây là bản quý giá nhất trước kia của chụy đấy.”
Lục Tê ở một bên đưa đầu lại gần nói: “Em nhìn nhầm chị Cố Y rồi, cái này hình như trước kia em từng thấy ở bạn học em đấy.”
“Thật sao, học sinh cao trung các em buông thả như vậy?”
Lục Tê chậc một tiếng: “Hiện tại người trẻ tuổi ai chẳng biết chứ?”
Nghe vậy, Cố Y cười, duỗi tay chỉ chỉ Nguyễn Nhuyễn bên cạnh: “Vị trẻ tuổi kia không biết kìa.”
Nguyễn Nhuyễn: “……” Liếc nhìn mấy người bên cạnh, cô rầm rì nói: “Biết cái gì chứ?”
Cố Y xua tay: “Không có gì không có gì, chị dạy cho em cách quay cảnh diễn ngày mai sao cho kịch liệt, đến lúc đó chỉ cần kêu lên thôi.”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Mặt đỏ hồng, cô à một tiếng: “Được rồi.”
Phim bắt đầu từ từ hiện lên, một màn ban đầu, cảnh quay nhìn rất duy mĩ, Nguyễn Nhuyễn xem không hiểu, chỉ cau mày xem.
Cho đến… Một màn kia qua đi, hình ảnh vừa chuyển, đến một cảnh tượng khác.
Đột nhiên, Nguyễn Nhuyễn nhìn hình ảnh trong notebook, hét lên: “Chị Cố Y, mấy người xem cái gì vậy chứ!”
Cố Y che miệng cô lại, nhẹ thở dài: “Kích động như vậy làm gì, em ngày hôm qua không phải hỏi chị nên quay thế nào sao, sao không học tập đi.”
Nguyễn Nhuyễn trợn tròn mắt, nhìn hình ảnh kia, lại liên tưởng mình cùng Lục Ly ngày hôm qua, nháy mắt mặt đỏ lên.
Cố Y vẫn còn đang phân tích cho cô: “Em xem kìa, người đàn ông thích người phụ nữ của mình, sẽ có cảm giác.”
Cô nói đạo lý rõ ràng: “Lục Ly thích em đấy, ngày hôm qua chị nhìn một hồi liền nhìn ra, em cũng ngốc, vẫn luôn chưa phát giác ra được.”
Nguyễn Nhuyễn nửa híp mắt, không dám nhìn tới hình ảnh kia.
Vẫn luôn cảm thấy vô cùng thẹn, nhưng âm thanh kia… Vẫn từ trong máy tính truyền ra.
Cô đưa tay che mắt, không muốn xem, nhưng lại không nhịn được lòng hiếu kỳ, thỉnh thoảng liếc một cái đều cảm thấy mặt đỏ tai hồng, nhịp tim đập gia tốc.
Phim chỉ phát khoảng hơn mười phút, hình ảnh đã đổi.
Lâm Thanh cùng Cố Y như không có chuyện gì, còn đang thảo luận vấn đề được hay không, Cố Y tấm tắc hai tiếng nói: “Lần sau chị viết kịch bản, có phải cũng nên viết như vậy không?”
Lâm Thanh tỏ vẻ đồng ý: “Em cảm thấy có thể đấy, nhưng mà nam chính trong này dáng người không quá đẹp, thật ra dáng người của Lục Ly không tồi nhỉ, nhưng mà Lục Ly lại không quay cảnh như vậy, đúng không nhỉ Nguyễn Nhuyễn.”
Nguyễn Nhuyễn a một tiếng: “Cái gì?” Lúc này cô khẩn trương không cẩn thận nghe các cô nói chuyện.
Lâm Thanh nhìn về phía Lục Tê: “Dáng người của anh em có đẹp không, có cơ bụng không?”
“Có.” Lục Tê còn chưa trả lời, Nguyễn Nhuyễn liền lớn tiếng nói.
Lâm Thanh cùng Cố Y nhìn nhau: “Em làm sao biết?”
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, đang định trả lời, chuông phòng liền vang lên, hơn nữa còn vang lên dồn dập.
*
Nguyễn Nhuyễn cả kinh, nhìn ba người còn lại, trầm mặc một hồi nói: “Ai vậy?”
Hai tay Lục Ly đút vào túi, lúc này còn nhẹ thở hổn hển, nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, nhấp môi thấp giọng nói: “Là anh, Lục Ly.”
Bốn người trong phòng hơi sửng sốt, trong nháy mắt luống cuống tay chân cất notebook vào, sau khi cất xong, ba người đồng thời nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn: “Em đi mở cửa đi.”
Nguyễn Nhuyễn: “……” Chân cô mềm rồi, cô vừa mới xem hình ảnh như vậy, lúc này Nguyễn Nhuyễn cũng không dám đi mở cửa.
Cũng không nghĩ muốn đi đối mặt với Lục Ly.
Cô lo vừa nhìn thấy Lục Ly, liền nhớ tới hình ảnh kia.
Liền sẽ không tự chủ được nghĩ đến một ít vấn đề linh tinh Cố Y cùng Lâm Thanh nói.
Nguyễn Nhuyễn che che mặt, dùng sức lắc đầu, vừa mới chuẩn bị kêu Cố Y đi mở cửa, liền nghe được Lục Ly gọi: “Nguyễn Nhuyễn, lại đây mở cửa.”
Nguyễn Nhuyễn ai oán nhìn mọi người, thật cẩn thận đi tới cửa, nhẹ giọng dò hỏi: “Lục lão sư, anh có chuyện gì sao?”
Lục Ly trầm giọng nói: “Có.”
Nguyễn Nhuyễn trầm mặc: “Có thể ngày mai lại nói không, em có chút mệt.”
Lúc này Nguyễn Nhuyễn, chỉ có thể tìm cớ.
Cô vẫn luôn cảm thấy, vừa mở cửa, vừa đi ra, cô liền xong đời rồi.
“Không thể.” Lục Ly nhìn chằm chằm cửa, “Nguyễn Nhuyễn, hiện tại mở cửa, nghe lời.”
Nguyễn Nhuyễn: “……” Vừa nghe hai chữ sau, Nguyễn Nhuyễn liền không khống chế được hai chân mềm nhũn, từ sau khi làm người, Lục Ly không còn nói hai chữ kia.
Hiện tại vừa nghe đến, Nguyễn Nhuyễn liền cảm thấy nhớ, lập tức không chút suy nghĩ đáp lời: “Em… Lập tức lập tức mở cửa.” Cô đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt đỏ ửng của mình, mới thật cẩn thận mở khóa cửa ra.
Vừa mở cửa, liền nhìn thấy Lục Ly sắc mặt không tốt đứng ở cửa, Nguyễn Nhuyễn chớp chớp mắt, liếm môi nhìn anh: “Lục lão sư, anh tìm em có chuyện gì sao?”
Lục Ly nhìn vẻ mặt của cô, nhíu nhíu mày, thấp giọng dò hỏi: “Em vừa rồi đang làm gì?”
“A?” Nghe vậy, mặt Nguyễn Nhuyễn nháy mặt càng đỏ, gãi đầu nói: “Em… Em có làm gì đâu chứ?”
Lục Ly cong khóe miệng cười ra tiếng, “Thật sự không có?”
Nguyễn Nhuyễn kiên định lắc đầu: “Thật sự không có, em cái gì cũng không làm.”
Lục Ly nhìn khuôn mặt càng ngày càng đỏ của cô, ánh mắt u ám, trực tiếp kéo Nguyễn Nhuyễn ra khỏi phòng, cửa cạch một tiếng bị đóng lại.
“Chúng ta nói chuyện.”
Nguyễn Nhuyễn ngừng một lát, cũng không muốn bị Lục Ly lôi đi.
Nhưng không thể, sức lức phụ nữ chung quy không bằng đàn ông, nghĩ nghĩ, Nguyễn Nhuyễn nhịn không được đá Lục Ly một cái.
Lúc ấy cũng không biết là dũng khí từ đâu tới, cô tránh ra khỏi bàn tay Lục Ly nắm cổ tay mình, ủy khuất nhìn anh: “Lục lão sư, anh có chuyện gì thì nói ở đây đi, anh bây giờ muốn kéo em đi đâu?”
Lục Ly mím môi, sắc mặt không tốt nhìn cô: “Em xác định muốn nói ở đây?”
Nguyễn Nhuyễn ngơ ngác nhìn anh: “Vậy anh muốn đi đâu nói?”
“Lên trên tầng.”
Sau khi đi theo Lục Ly vào phòng anh, Nguyễn Nhuyễn mới nhịn không được nói thầm: “Vì sao phòng anh lại tốt như vậy?”
Nghe vậy, Lục Ly dở khóc dở cười nhìn cô gái nhỏ vừa rồi còn có thâm thù đại oán với mình, chưa bao lâu đã oán trách đãi ngộ của đoàn phim.
“Em thích?”
Nguyễn Nhuyễn lắc đầu: “Không thích.” Cô quay đầu nhìn về phía Lục Ly: “Lục lão sư, anh kêu em lại đây làm gì?”
Tầm nhìn phòng Lục Ly rất tốt, cao hơn phòng Nguyễn Nhuyễn một tầng, phòng rất lớn rất lớn, hơn nữa cửa sổ sát đất bên cạnh còn lớn hơn của phòng cô.
Nguyễn Nhuyễn suy nghĩ, đây có lẽ là gian phòng tốt nhất khách sạn này.
Ngoài cửa sổ ánh trăng nhàn nhạt rơi vào trong, bên trong căn phòng ánh đèn u ám, không quá sáng ngời, bầu không khí rất tốt.
Nguyễn Nhuyễn ngửa đầu nhìn về phía Lục Ly cao hơn mình 25 cm, mím mím môi, tầm mắt chẳng biết tại sao, đột nhiên dừng ở vị trí bụng Lục Ly.
Cô đột nhiên nghĩ tới lời vừa rồi Cố Y cùng Lâm Thanh thảo luận…
Lục Ly theo tầm mắt cô nhìn lại, đôi mắt hơi trầm xuống, thấp giọng hỏi: “Em vừa rồi ở trong phòng, cùng mấy người Cố Y làm gì?”
Nguyễn Nhuyễn a một tiếng, vội vàng lắc đầu: “Không làm gì nha.”
“Xem phim?” Giọng Lục Ly trầm thấp, như đang dụ cô nói ra chuyện thật.
Nguyễn Nhuyễn liên tục lắc đầu không ngừng: “Không có không có, bọn em không xem phim đâu.”
Cô dừng một chút, thẳng đầu nhìn về phía Lục Ly nói: “Cố Y chỉ đang nói em ngày mai nên quay phim thế nào thôi.”
Nghe vậy, Lục Ly trầm ngâm chốc lát, gật gật đầu nói: “Như vậy sao.”
“Đúng vậy.”
“Vậy cô ấy dạy em thế nào?” Lục Ly nhẹ giọng dò hỏi, vô cùng nhu hòa.
Nguyễn Nhuyễn chỉ nghe thôi, liền cảm thấy chân như nhũn ra, không biết nên trả lời thế nào.
Cũng may cuối cùng cô có một chút ý chí, không tiết lộ ra.
“Lục lão sư ngày mai sẽ biết.”
Lục Ly cười khẽ, cong môi nhìn cô: “Hôm nay giận anh sao?”
“Không có.” Nguyễn Nhuyễn trả lời quá nhanh, ngược lại tiết lộ tâm tư nhỏ của mình.
“Bởi vì anh ngày hôm qua không cho em nắm tay anh?”
Nguyễn Nhuyễn trừng anh, dùng sức lắc đầu: “Không phải.”
Lục Ly chậm rãi tới gần Nguyễn Nhuyễn, Nguyễn Nhuyễn càng ngày càng lui về sau.
Cô đột nhiên cảm thấy, Lục Ly trước mắt, giống như người ở trong phim, thậm chí so với người đàn ông ở trong phim còn làm cô cảm thấy khủng bố hơn một chút.
“Thật không phải sao, vậy sao lúc ăn trưa lại không nói chuyện?”
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn: “Em hôm nay không muốn nói nhiều.”
Lục Ly cười một tiếng, ngược lại không đề cập chuyện giận dỗi, đưa tay xoa xoa tóc cô, hướng dẫn từng bước nói: “Thật sự không muốn nói với anh, vừa rồi đang làm gì?”
Thân mình Nguyễn Nhuyễn cứng đờ, thẳng tắp ngước mắt nhìn về phía anh: “Lục lão sư, anh đừng hỏi được không, anh tìm em lên còn có chuyện gì khác không?”
“Có.”
Nguyễn Nhuyễn ngừng một lát, kinh ngạc nhìn anh: “Chuyện gì?”
Lục Ly khẽ cười một tiếng, cong khóe miệng nhìn cii: “Cố Y dạy em cảnh diễn ngày mai đúng không, không bằng anh dạy thì càng thích hợp hơn đấy.
Anh dừng lại, từng chữ từng câu giải thích: “Dẫu sao, ngày mai là hai chúng ta quay, đúng không.”
Nguyễn Nhuyễn im lặng, kinh ngạc nhìn anh, Lục Ly cúi đầu trực tiếp hôn xuống.
…
Lục Ly kêu một tiếng: “Nhuyễn Nhuyễn.”
Nguyễn Nhuyễn ngước mắt nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Lục lão sư, anh bây giờ là Chu Uyên… Hay là Lục Ly?”
Nghe vậy, Lục Ly khẽ cười, đưa tay xoa tóc cô, giọng khàn khàn vang lên bên tai cô: “Chu Uyên sẽ làm như vậy sao?”
Nguyễn Nhuyễn ngơ ngác nghĩ nghĩ: “Trong kịch bản thì sẽ.”
Kịch bản sẽ, nhưng trên thực tế quay phim, là không có khả năng.
Cũng không phải vì vừa xem phim, mà Nguyễn Nhuyễn biết rất rõ ràng.
Cho nên cô rất muốn chắc chắn, bây giờ người trước mắt, là Lục Ly hay là Chu Uyên, hay là… Cái gì cũng không phải, chỉ là Lục Ly nhất thời hứng khởi thôi.
Cô nhìn thẳng Lục Ly, muốn từ trong đáy mắt anh nhìn ra gì đó, đáng tiếc không có kết quả.
Lục Ly ừ một tiếng, ôn nhu trả lời vấn đề hiện tại của cô: “Cho nên… Anh bây giờ là Lục Ly.”