Nam thần và mèo của anh ấy

Chương 55


Đọc truyện Nam thần và mèo của anh ấy – Chương 55:

Chương 55: Nhớ.
 
Phòng phỏng vấn rất lớn, tạm thời sửa sang lại, đồ vật bên trong không nhiều lắm, chỉ có mấy máy móc ở bên kia.
 
Ngoại trừ Cố đạo cùng Lục Ly ra, còn có phó đạo diện cùng nhà sản xuất phim, hai nhiếp ảnh gia đang ở đây.

 
Ánh sáng bên trong phòng rất đầy đủ, cho nên cũng không mở đèn.
 
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ toàn bộ đều rơi vào bên trong, kim quang điểm điểm, hình thành một tầng lại một tầng vòng sáng.
 
Khi Nguyễn Nhuyễn vừa nói ra, trừ mấy người Cố đạo ra, còn các diễn viên tới thử sức khác, cũng không phát hiện có thay đổi gì.
 
Bên trong căn phòng an tĩnh một hồi, những người còn lại nhận ra được bầu không khí khác thường.
 
Mọi người đều nhìn Nguyễn Nhuyễn, Nguyễn Nhuyễn vẫn nở nụ cười yêu kiều đối mặt với Cố đạo, hai má lúm đồng tiền đặc biệt rõ ràng, làm cho người nhìn cũng thấy tâm tình sung sướng.
 
Cố đạo ngơ ngẩn hai giây, ông lần trước cũng không có đi xem Nguyễn Nhuyễn, lúc đó chỉ có Lục Ly cùng Cố Y xem video, tùy tiện nhìn qua, trên cơ bản không có ấn tượng đối với cô.
 
Có thể lúc này, sau khi nghe được cái tên này, cũng không biết là do tâm lý gì, đầu tiên Cố đạo nhìn phản ứng của Lục Ly, mà  Lục Ly phản ứng, không ngoài sở liệu có chút kinh ngạc.
 

Tay cầm điện thoại di động hơi hơi dùng sức, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh, ngón tay gõ chữ, liền cứng đờ ở trên màn hình, chưa từng động đậy.
 
Anh ngước mắt nhìn về phía cô gái kia, cô cười nhạt, giống người trong video như đúc, đồng thời cũng có chút cảm xúc khác.
 
So sánh với người ở trong video, tóc thật dài, mặt có chút trắng, không có huyết sắc.
 
Nguyễn Nhuyễn biết Lục Ly đang nhìn mình, nhưng vì không muốn để lộ một chút dấu vết, ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía Cố đạo nói: “Cố đạo, tôi phải diễn cảnh nào ạ?”
 
Cố đạo sửng sốt, còn chưa kịp trả lời, Lục Ly ở một bên liền híp nửa mắt thấp giọng nói: “Cô là người mà cô An giới thiệu sao?”
 
Nguyễn Nhuyễn gật gật đầu, trả lời: “Đúng vậy.”
 
“Tên là Nguyễn Nhuyễn?”
 
“Vâng.”
 
“Học sinh năm thứ tư đại học?”
 
“Vâng.”
 

Lục Ly mím môi, nhìn về phía cô: “Cô An giới thiệu cô tới đây phỏng vấn?”
 
Nguyễn Nhuyễn cắn cắn môi dưới, không biết vì sao, bị Lục Ly hỏi chuyện như vậy, cô không khỏi khẩn trương.
 
“Đúng vậy.”
 
Nghe vậy, Lục Ly nhìn cô vài lần, cười khẽ: “Vậy liền thử diễn cảnh nữ chính thổ lộ kia đi.”
 
Nguyễn Nhuyễn: “……Được.”
 
Cô dừng một chút, còn chưa mở miệng nói chuyện, Lục Ly liền nhướng mày nói: “Cô có cần người đối diễn không?”
 
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, nhìn về phía Lục Ly, chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, sau đó liền lắc đầu: “Không cần đâu.”
 
Cô tuy rằng muốn, nhưng phải khống chế chính mình.
 
Dẫu sao, Lục Ly biết là fan nhỏ của anh, còn là fan trung thành thêm fan não tàn nữa chứ.
 
Nguyễn Nhuyễn tuy rằng không biết Lục Ly nói lời này rốt cuộc là có ý tứ gì, nhưng ý nghĩ không cần người đối diễn vẫn phải giữ vững, tự một mình diễn.
 
Bên trong kịch bản, là cảnh Chu Uyên mới bắt đầu biểu đạt với mèo biến dị, cũng chính là thích Nhuyễn Nhuyễn, nhưng lúc mới bắt đầu, bị Nhuyễn Nhuyễn cự tuyệt.
 
Mãi cho đến sau, hai người thật ra đều thích lẫn nhau, chẳng qua bởi vì vấn đề thân phận, Nhuyễn Nhuyễn không dám tiếp nhận anh mà thôi.
 
Sau đó, có người muốn giới thiệu bạn gái cho Chu Uyên, Chu Uyên đáp ứng gặp mặt, liền ở trong đêm gặp mặt kia, Nhuyễn Nhuyễn thổ lộ với Chu Uyên.
 
Cuối cùng, xem mắt không thành, sau khi thổ lộ, hai người ở đêm đó có một cảnh hôn hơi kịch liệt.
 
Đoạn này, chắc là ở phía sau, theo lý thuyết không nên cho Nhuyễn Nhuyễn thử diễn, nhưng Lục Ly cũng đã lên tiếng, Cố đạo cũng không muốn ngăn cản.
 
Ông muốn nhìn xem, người học sinh này sẽ diễn như thế nào.
 
Nguyễn Nhuyễn nhìn Lục Ly, rồi sau đó nhanh chóng nhập diễn.
 
Thật ra sau khi tỉnh lại, cô cũng chưa từng xem qua kịch bản, nhưng cảnh này cô nhớ rất rõ ràng, bởi vì phía sau có cảnh thân mật, Lục Ly tìm Cố Y nói muốn xóa bỏ, lúc hai người nói chuyện, cô vừa lúc ngồi bên cạnh yên lặng nghe.
 
Cố Y không muốn xóa bỏ, nhưng Lục Ly lại muốn xóa, đến cuối cùng cũng không có cách, Cố Y chỉ có giản lược đi, còn cảnh hôn, Cố Y liền đề nghị nói cho người thay thế.
 
Kết quả sau khi thảo luận là, xóa.
 
Lúc này Nguyễn Nhuyễn diễn, coi như  thuận buồm xuôi gió, dẫu sao lúc ấy cũng xem qua kịch bản, còn nghe hai người phân giải cốt truyện này.
 

Cho nên cô diễn rất tốt.
 
Giọng của Nguyễn Nhuyễn là giọng của con gái Giang Nam, giọng mềm mại yêu kiều, lúc nói lời âu yếm, vô cùng thu hút người.
 
Cô vừa nói lời kịch bên trong kịch bản, ánh mắt Lục Ly liền sáng lên nhìn chằm chằm cô hồi lâu.
 
Cho đến khi thử sức hoàn thành, Cố đạo mới hoàn hồn lại, ho khan hai tiếng nói: “Không tồi.”
 
Nguyễn Nhuyễn cúi người nói cảm ơn: “Cảm ơn đạo diễn.”
 
Cố đạo ừ một tiếng, khoát tay áo nói: “Phỏng vấn hôm nay tới đây là kết thúc, mọi người trở về chờ thông báo đi, chậm nhất là buổi sáng ngày mai liền có kết quả, đã làm phiền mọi người rồi.”
 
Mọi người đồng thời đi ra bên ngoài, Nguyễn Nhuyễn ở cuối cùng chậm rãi cầm lấy túi của mình, sau đó từ từ đi theo những người khác đi ra ngoài.
 
“Cái đó. . . Nguyễn Nhuyễn chờ một chút.”
 
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn nhanh chóng quay đầu lại nhìn lại: “Vâng? Làm sao vậy?”
 
Lúc cô quay đầu lại, vừa lúc gặp phải tầm mắt của Lục Ly, Nguyễn Nhuyễn cũng không hiểu ánh mắt của anh có ý gì, chỉ cảm thấy rùng mình, nhanh chóng di chuyển, nhìn về phía Cố đạo.
 
Cố đạo cười cười nói: “Cô tên là Nguyễn Nhuyễn sao?”
 
“Đúng vậy.”
 
“Cô có thể viết tên cô xuống được không?”
 
Nguyễn Nhuyễn trầm mặc, gật đầu một cái: “Được.”
 
Cô nhận lấy quyển sổ Cố đạo đưa qua, hai mắt nghiêm túc ở phía trên ghi tên mình lên, sau khi viết xong, Nguyễn Nhuyễn ngước mắt, nhìn về phía Cố đạo nói: “Còn cần viết gì nữa không?”
 
Cố đạo ừm một tiếng, rút một phần tài liệu cho cô: “Người tới phỏng vấn đều cần viết những thứ này, cô thì đơn giản chỉ cần viết phương thức liên lạc là được rồi, thuận lợi thì sẽ liên lạc với cô.”
 
“Được.” Nguyễn Nhuyễn ngoan ngoãn đáp lời, cầm quyển sổ ở trên đó viết tên mình xiêu xiêu vẹo vẹo, chữ của cô không được tốt lắm, nhưng tú lệ, chỉ là lúc này không có bàn, chỉ có thể tự cầm viết, viết rất xấu.
 
Bản thân Nguyễn Nhuyễn cũng ghét bỏ, chỉ kiểm tra không có viết sai sau đó liền đưa cho Cố đạo.
 
“Còn có chuyện gì không?”
 
Cố đạo dừng một chút, suy nghĩ nói: “Cô từng xem qua kịch bản mấy lần sao?”

 
Nguyễn Nhuyễn cả kinh, “Cô An có cho tôi xem qua kịch bản, nói tôi thử qua.”
 
Cố đạo gật gật đầu, “Như vậy sao, diễn không tệ.”
 
“Cảm ơn Cố đạo.”
 
“Lúc trước có diễn qua phim điện ảnh khác sao?”
 
“Không có.”
 
“Phim truyền hình thì sao?”
 
“Cũng… Không có.”
 
Lục Ly liếc nhìn hai người, vẫn luôn chưa nói chuyện, an tĩnh ngồi ở một bên, đùa nghịch di động.
 
Cố đạo gật đầu: “Không có việc gì, đi về trước chờ tin tức đi.”
 
“Vâng, Cố đạo hẹn gặp lại.”
 
*
 
Sau khi ra khỏi phòng,  Nguyễn Nhuyễn thở nhẹ một hơi, hù chết cô.
 
Nhưng nghĩ lại, cô lại cảm thấy mình không nên nhát gan như vậy,  Lục Ly lại không biết mình chính là con mèo đó.
 
Nghĩ như vậy, Nguyễn Nhuyễn ho khan hai tiếng, đi ra bên ngoài.
 
Mới vừa đi ra, Lâm Thanh liền lại đây, nhìn về phía cô: “Không sao chứ.”
 
Nguyễn Nhuyễn lắc lắc đầu, đỡ lấy tay Lâm Thanh đưa tới: “Vẫn có chút choáng váng, tớ hơi buồn ngủ.”
 
Lâm Thanh nhíu nhíu mày, “Đã bảo cậu đừng tới cậu càng muốn tới, thân thể cũng còn chưa tốt lên.”
 
Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng, lúc này chỉ vặn chặt chân mày, không đáp lời.
 
Lúc mới vừa tỉnh lại, thân thể yếu ớt vô cùng.
 
Lâm Thanh không muốn cô tới, bác sĩ cũng không cho phép, cô An cũng không quá nguyện ý.
 
Đến cuối cùng, là Nguyễn Nhuyễn mãnh liệt yêu cầu, nhất định phải tới đây, các cô không có cách, chỉ có thể cho Lâm Thanh cùng cô đến đây, vạn nhất xảy ra chuyện gì, cũng có thể lập tức biết.
 
Cũng không biết là do nguyên nhân gì, Nguyễn Nhuyễn rất thích ngủ, cô nghĩ, chắc là bởi vì  tinh thần lực không quá đủ, lúc ban đầu, hệ thống nói với cô, có thể tỉnh lại hay không phụ thuộc vào ý thức, sau khi tỉnh lại không lâu có thể khôi phục tình trạng thân thể như trước, cô cũng xem như có vận may.
 
Dẫu sao, không có hệ thống, cô bây giờ coi như là một người chết.
 
Đối với những điều này, Nguyễn Nhuyễn cũng có thể tiếp nhận.

 
Cũng may ý chí của cô kiên định, tỉnh lại.
 
Lâm Thanh  đỡ cô ngồi vào trong xe taxi, hai người chuẩn bị trở về bệnh viện.
 
Không có ai chú ý tới, trong phòng mới vừa phỏng vấn xong, bên cửa sổ có đứng một người, khi nhìn đến hai người vào xe taxi, mới thu hồi tầm mắt.
 
. . .
 
Nguyễn Nhuyễn vừa đi, Cố đạo liền nhịn không được thương lượng với những người khác nên chọn ai.
 
Cố đạo bầu cho Nguyễn Nhuyễn một phiếu, phó đạo diễn cũng bầu cho cô, càng đừng nói đến nhà sản xuất phim, hai tay hai chân đều giơ lên, “Nguyễn Nhuyễn đi, cô gái nhỏ này rất thích hợp, mềm mại đáng yêu, tên cũng thích hợp, giống tên mèo  như đúc.”
 
Cố đạo nhìn thông tin Nguyễn Nhuyễn viết lên trang giấy, nhịn không được cảm khái: “Không không, có một chữ không giống, chỉ là âm đọc giống nhưng vậy cũng rất tốt.”
 
Ông nhìn về phía Lục Ly đang đứng bên cửa sổ, gọi một tiếng: “Lục Ly, cậu cảm thấy người nào thích hợp.”
 
Nghe vậy, Lục Ly đút hai tay vào trong túi đi tới, vẻ mặt làm cho người ta không nhìn ra vui giận.
 
Lục Ly liếc nhìn tờ giấy Cố đạo cầm trong tay, đưa tay cầm tới, thờ ơ nói: “Cô ấy đi.”
 
Hai mắt Cố đạo sáng lên, kinh ngạc nói: “Cậu cũng cảm thấy cô ấy thích hợp?”
 
Lục Ly nhẹ ừ: “Tên thích hợp.”
 
Cố đạo chậc chậc,  tỏ vẻ không tán đồng Lục Ly nói: “Kỹ thuật diễn cũng thích hợp, hiện tại là sinh viên năm tư, là đứa trẻ có kỹ thuật diễn rất tốt.”
 
Lục Ly nhíu nhíu mày, nhìn chữ ở phía trên, tầm mắt không tự chủ rơi vào cái tên Nguyễn Nhuyễn , nhìn không biết bao lâu, cho đến khi Cố đạo gọi anh, Lục Ly mới hoàn hồn lại.
 
“Cái gì?”
 
“Vậy liền quyết định như vậy.”
 
“Ừ, tôi bên này không thành vấn đề.”
 
Cố đạo đặc biệt cao hứng: “Vậy được, tôi bảo trợ lý gọi điện cho cô ấy.” Nói xong, Cố đạo liền muốn cầm lấy tờ giấy có phương thức liên hệ Lục Ly cầm trong tay.
 
Bị Lục Ly né tránh.
 
Lục Ly nhíu mày: “Ngài bây giờ có thể viết số này không?”
 
Anh vừa nói, đọc một lần số điện thoại di động, nhìn bên cạnh có người nhớ kỹ, liền cầm tờ giấy kia chuẩn bị.
 
Cố đạo trợn tròn hai mắt nhìn bóng lưng của anh kêu: “Lục Ly, cậu lấy tài liệu của cô gái nhà người ta đi làm gì?”
 
Đáp lại lời Cố đạo, là bóng lưng lạnh đạm của Lục Ly.
 
Cố đạo: “? ? ?” Mặt đầy mờ mịt lại bất đắc dĩ nhìn Lục Ly cầm tài liệu của cô gái nhỏ đi, lại không có bất kỳ biện pháp nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.