Đọc truyện Nam thần và mèo của anh ấy – Chương 101:
Chương 100: bầu bạn.
Nguyễn Nhuyễn được khen quen, cũng không biết nên tỏ vẻ cao hứng hay là không cao hứng.
Cô quay đầu nhìn về phía nhiếp ảnh gia đang run run tay, nói: “Anh cười cái gì?”
Chỉ một xưng hô thôi mà, cười vui như vậy sao????
Nhiếp ảnh gia yên lặng lui về sau hai bước.
Nguyễn Nhuyễn trừng mắt một cái, nhìn về hai người nói: “Đi vào trước đi, Lục Ly nói đợi một lát anh ấy sẽ gửi danh sách mua đồ vào trong di động em.”
“Được, vào đi thôi.”
“Đúng rồi, thời gian thu hình chúng ta ở chỗ này có phải sửa lại không?”
Lý Thiến gật gật đầu, nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn nói: “Em không biết?”
“Không biết.”
Lý Thiến có chút hâm mộ cô: “Lục Ly cái gì cũng đều giải quyết cả phải không?”
“Ừm.”
Nguyễn Nhuyễn có chút ngượng ngùng cười cười nói: “Chủ yếu là do em nhanh quên.”
Trình Y vỗ vỗ vai Nguyễn Nhuyễn, nhấp môi nói: “Đừng nói nữa, tôi biết nam thần rất tri kỷ.”
Nguyễn Nhuyễn: “……” Không còn lời gì để nói, hình như Trình Y nói rất đúng rồi.
Ba người đi vào siêu thị, siêu thị không phải rất lớn, nhưng đây là siêu thị gần nơi các cô ở nhất, khá dễ tìm.
Đi dạo một hồi, Nguyễn Nhuyễn liền nhận được danh sách Lục Ly gửi cho mình.
Cô thương nghị với hai người còn lại một chút, mỗi người một xe, đi lấy đồ, nói như vậy, sẽ tương đối nhanh chóng.
Ba người phân công hợp tác sẽ nhanh hơn nếu ba người ghé vào nhau thảo luận.
Nguyễn Nhuyễn phụ trách mua rau dưa, cái này cô vẫn biết.
Cho nên rất nghiêm túc chọn lựa, nhiếp ảnh gia đi theo phía sau, lại gần chụp danh sách Lục Ly gửi cho cô.
Đột nhiên cười.
Nguyễn Nhuyễn quay đầu lại, nhìn về phía nhiếp ảnh gia hỏi: “Anh cười cái gì?”
Nhiếp ảnh gia ho khan: “Cô không thấy câu cuối cùng trong danh sách sao?”
“A thấy được.” Nguyễn Nhuyễn cúi đầu nhìn, là Lục Ly gửi cho cô: “Có vấn đề gì sao?”
Nhiếp ảnh gia dừng một chút, lắc đầu nói: “Không có vấn đề gì.”
Nguyễn Nhuyễn cạn lời, “Anh chỉ là những lời này của Lục Ly nói với tôi?” Cô cười: “Cái này không phải rất bình thường sao?”
Nhiếp ảnh gia ăn một miệng cẩu lương, có chút đáng thương.
Nguyễn Nhuyễn cong môi, ngân nga hát tiếp tục chọn đồ ăn.
Nhiếp ảnh gia ở một bên tiếp tục đáp lời cô: “Tôi có thể hỏi cô mấy vấn đề không?”
“Là chương trình bảo anh hỏi?”
“Đúng vậy.”
Nguyễn Nhuyễn à một tiếng: “Vậy anh hỏi đi.”
“Lục Ly thích ăn cái gì?”
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói: “Tôi thích ăn cái gì, Lục Ly liền thích ăn cái đó.”
Nhiếp ảnh gia: “……”
Công việc này, thật sự làm không nổi nữa.
Không theo khách quý ngược cẩu FA nữa.
Hắn ho khan hai tiếng: “Vậy cô thích ăn cái gì?”
Nguyễn Nhuyễn rũ mi cười nhạt: “Tôi sao, tùy tâm trạng.” Cô ngước mắt nhìn máy quay phim nói: “Anh chắc phải hỏi tôi không ghét món gì mới đúng chứ.”
Nhiếp ảnh gia ngược lại học rất nhanh, hỏi lại: “Vậy cô không ghét món gì nhất.”
Nguyễn Nhuyễn cười khẽ, cong môi, cầm đồ ăn đã chọn xong trong tay, nghịch ngợm chọc chọc máy quay phim nói: “Đồ ăn Lục Ly làm.”
Nhiếp ảnh gia: “……”
Trở về hắn liền phải từ chức, thật sự không thể làm được nữa mà!!!
Nữ nghệ sĩ ngược mình như vậy, đợi lát nữa Lục Ly tới, hắn còn có thể trụ được sao!
Ho khan vài tiếng, nhiếp ảnh gia cảm thấy mình vẫn cần làm công việc kế tiếp, tiếp tục hỏi: “Vậy cô cùng Lục Ly bình thường ở nhà đều thích làm cái gì?”
Nguyễn Nhuyễn dừng một chút nói: “Thích làm cái gì? Sinh hoạt hằng ngày sao?”
“Đúng vậy.”
Nguyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ nói: “Lục Ly thích đọc sách, trên cơ bản chính là sinh hoạt của người già.”
“Vậy còn cô?”
“Tôi sao, tôi thích lên mạng.”
Nhiếp ảnh gia: “Vậy hai người từng cãi nhau chưa?”
Nguyễn Nhuyễn vươn tay chỉ chỉ người đứng sau nhiếp ảnh gia, cười hỏi: “Lục Ly, chúng ta từng cãi nhau chưa?”
Lục Ly đi tới cô, thấp giọng đáp: “Chưa.”
Nguyễn Nhuyễn nhướng mày cười: “Chúng tôi sẽ không cãi nhau.”
Nhiếp ảnh gia: “Không phải nói cãi nhau có lợi cho xúc tiến tình cảm sao?”
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn nhìn về phía Lục Ly: “Anh thấy sao?”
Lục Ly vươn tay đưa túi chườm nóng trong tay cho Nguyễn Nhuyễn, trả lời vấn đề của nhiếp ảnh gia: “Đó là những người khác, tôi cùng Nguyễn Nhuyễn không cần cãi nhau để xúc tiến cảm tình.”
Nhiếp ảnh gia đầy miệng đều là cẩu lương, cảm thấy mình không thể hỏi vấn đề như vậy được nữa.
Nguyễn Nhuyễn cúi đầu nhìn túi chườm nóng hình con thỏ trong tay, lông xù xù rất đáng yêu.
“Anh mua sao?”
“Ừ.”
Nguyễn Nhuyễn trợn mắt nhìn anh: “Kiếm được tiền?”
Lục Ly cười khẽ: “Kiếm được, tay sao lại lạnh như vậy.”
“Vừa mới chọn đồ ăn xong.”
Lục Ly cúi đầu nhìn thứ trong xe mua sắm, rũ mắt: “Em ôm túi chườm nóng, đi theo sau anh là được, đừng đưa tay ra, miễn cho đông lạnh.”
Nguyễn Nhuyễn cười nhẹ, vội vàng đáp: “Được, anh yên tâm đi, em đều nghe anh.”
Lục Ly thấp giọng ừ, nhìn đồ Nguyễn Nhuyễn mua xong, lại tiếp tục dạo siêu thị chọn mua.
Không bao lâu, Lục Ly liền mua xong đồ Nguyễn Nhuyễn cần phải phụ trách, đi tới bên kia tập hợp.
Ba nhóm khách quý mua đủ mọi thứ, tính tiền ra siêu thị.
Vừa lên xe, Nguyễn Nhuyễn liền nhịn không được hỏi Lục Ly: “Anh đi đâu kiếm tiền vậy?”
Lục Ly cong cong môi, quay đầu hôn môi Nguyễn Nhuyễn nói: “Tạm thời bảo mật.”
Nguyễn Nhuyễn: “…… Hiện giờ muốn biết.”
Lục Ly ho khan, thấp giọng nói vài câu bên tai Nguyễn Nhuyễn.
“Còn có thể như vậy sao?”
Lục Ly gật gật đầu: “Có thể.”
Nguyễn Nhuyễn líu lưỡi, có chút kinh ngạc với phương thức kiếm tiền của Lục Ly.
“Trần Diễm không có ý kiến sao?”
“Không có.” Lục Ly hơi dừng nói: “Cậu ta cũng không dám có ý kiến.”
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, có chút bất đắc dĩ.
Nhưng cũng may bây giờ bọn họ đã mua đồ ăn về nhà, bất kể dùng phương thức gì kiếm tiền, đối với bọn họ mà nói, đều xem như vượt qua ải thứ nhất.
*
Sau khi về nhà, Trình Y nhìn túi chườm nóng của Nguyễn Nhuyễn, vô cùng hâm mộ.
Không nhịn được tấm tắc lấy làm lạ nói: “Tôi cảm thấy, trên thế giới đúng là không còn người đàn ông nào tri kỷ như Lục Ly.”
Lý Thiến cũng gật đầu tỏ vẻ tán đồng: “Chị cũng thấy thế, Nguyễn Nhuyễn em đời trước cứu vớt hệ Ngân Hà sao, đời này ở bên cạnh nam thần quốc dân thì thôi đi…. Quan trọng là nam thần quốc dân còn tốt với em như vậy.”
Nguyễn Nhuyễn bật cười nói: “Có thể thật sự cứu vớt hệ Ngân Hà đấy.”
Đời này mới có thể gặp được Lục Ly như vậy.
Hai người còn lại đều vô cùng hâm mộ.
Lục Ly thật sự quá tri kỷ với Nguyễn Nhuyễn, quá cẩn thận.
Ba cô gái ở bên ngoài trò chuyện, ăn đồ ăn vặt.
Lục Ly cùng hai người khác bận rộn trong phòng bếp, chẳng qua Lục Ly nhìn một đống đồ càng ngày càng loạn, nhíu nhíu mày: “Nếu không hai người đi ra đi thôi, nơi này một mình tôi có thể giải quyết.”
Ánh mắt Đường Trác sáng lên: “Thật sự có thể?”
“Đúng vậy.” Lục Ly có chút bất đắc dĩ nói: “Hai người ở lại chỉ làm trở ngại chứ không giúp được gì.”
Đường Trác cùng Vương Ba liếc nhìn nhau, hai người yên lặng từ phòng bếp đi ra, vẫn không nên quấy rầy Lục Ly nấu cơm.
……
Lục Ly nghe tiếng bước chân quen thuộc từ phía sau, thấp giọng nói: “Em sao lại vào vậy?”
Nguyễn Nhuyễn bật cười: “Anh làm thế nào mà biết là em vậy?”
Lục Ly nhẹ ừ: “Tiếng bước chân.”
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn nhướng nhướng mày nói: “Em vào đây giúp anh, bọn họ đều đi ra ngoài, anh nhất định sẽ nhàm chán.”
Lục Ly ghé mắt nhìn cô: “Không nhàm chán, chỉ là có chút nhớ em.”
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, ho khan nói: “Khiêm tốn thôi.”
“Được.”
Cô vươn tay lấy đồ ăn một bên: “Em đi rửa.”
Lục Ly hơi dừng một chút: “Nước rất lạnh, đi lấy chút nước ấm tới rồi lại rửa.”
“Không sao, chỉ một lát thôi, đợi chút nữa ra ngoài ôm túi chườm nóng là được rồi.” Cô không thèm để ý nói, nhìn về phía Lục Ly nói: “Trưa nay anh muốn làm gì?”
“Em có cái gì đặc biệt muốn ăn không?”
Nguyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ nói: “Em muốn ăn cơm.”
Lục Ly cong khóe miệng nhìn cô: “Rất thành thật.”
Nguyễn Nhuyễn ừ hử một thiết: “Đương nhiên, em muốn ăn sườn heo chua ngọt, có thể làm không?”
“Em muốn ăn đều có thể làm.”
Nguyễn Nhuyễn hì hì cười: “Vậy là được rồi.”
“Ừ, muốn ăn cá kho hay cá hầm cải chua?”
“Đều được, em đi hỏi bọn họ?”
“Được.”
Hai người bận rộn trong phòng bếp, Nguyễn Nhuyễn làm trợ thủ cho Lục Ly, một đôi ăn ý.
Không bao lâu, trong phòng bếp liền tản ra mùi thơm của món ăn, nhiếp ảnh gia quay chụp phía sau, yên lặng nuốt nuốt nước miếng, có chút đói bụng.
Nguyễn Nhuyễn thì càng khỏi phải nói, chờ Lục Ly làm xong, không nhịn được hoan hô, sung sướng bưng đồ ăn ra ngoài.
Bên ngoài bốn người nhìn Nguyễn Nhuyễn mang đồ ăn ra, từng người từng người trợn tròn mắt: “Lục Ly làm?”
“Đúng vậy.”
“Không phải trộm ra ngoài mua chứ?”
Nguyễn Nhuyễn bật cười: “Không phải đâu, còn có mấy món, sắp xong rồi, chờ nhé.”
Cô đi vào phòng bếp, chia sẻ tin này cho Lục Ly.
“Bọn họ đều nghi là anh ra ngoài mua đấy.”
Lục Ly ừ một tiếng: “Nếu không phải em ở đây, anh cũng không muốn nấu.”
Nguyễn Nhuyễn cười: “Có sao đâu, dù sao anh cũng coi như làm cho em ăn mà.”
Trước kia Lục Ly từng nói, ngoài Nguyễn Nhuyễn ra, đều không muốn nấu ăn cho người khác, những lời này, Lục Ly nhớ rõ, Nguyễn Nhuyễn cũng nhớ rõ.
Nguyễn Nhuyễn nhìn Lục Ly xắt rau, nói: “Chờ về nhà, anh dạy em nấu ăn đi, em làm cho anh ăn.”
“Không cần.” Lục Ly nhìn cô: “Anh sẽ vẫn luôn làm cho em, em không cần học.”
Nguyễn Nhuyễn bật cười, chống tay ở một bên, nhìn chằm chằm Lục Ly không chớp mắt nói: “Vậy vạn nhất anh không ở nhà thì sao đúng không.”
Nghe vậy, Lục Ly trầm ngâm một lát nói: “Vậy về sau anh ra ngoài cũng đều mang theo em.”
Hai người nhìn nhau cười, bên trong phòng bếp vô cùng ấm áp.
Bữa trưa tất cả đều là Lục Ly làm, mọi người nhìn một bàn đầy đồ ăn, tranh nhau khen.
“Lục Ly anh rốt cuộc còn cái gì không biết không?”
Lục Ly nhướng mày: “Rất nhiều đấy.”
Đường Trác nhịn không được mắng tục nói: “Anh còn cho chúng tôi đường sống không vậy?”
Lục Ly: “….. Cho.”
Mọi người hoà thuận vui vẻ ăn cơm trưa, chầu này ba nhóm khách quý cùng nhau ăn cơm trưa, xem như vô cùng viên mãn.
Sau bữa trưa, Nguyễn Nhuyễn liền cùng Lục Ly trở về phòng nghỉ ngơi.
Bởi vì bữa trưa là Lục Ly làm, cho nên công việc rửa bát, hai nhóm khách quý nhận thầu.
Vừa lên tầng, Nguyễn Nhuyễn liền kêu Lục Ly ra ban công xem hoa.
Lục Ly nhíu mày, đưa túi chườm nóng trong tay cho cô: “Tay có phải lại lạnh không.”
Nguyễn Nhuyễn không thèm để ý nói: “Không sao, xem một hồi liền đi ngủ.”
Lục Ly ừ một tiếng, đứng xem cùng cô.
“Lục Ly.”
“Ừ?”
Nguyễn Nhuyễn cười cười nói: “Thật may mắn.”
Trước kia cảm thấy mình may mắn, nhưng hôm nay vẫn luôn được Trình Y cùng Lý Thiến khen, Nguyễn Nhuyễn nghĩ, thật sự cảm thấy mình cùng Lục Ly rất may mắn.
Lục Ly cười khẽ, ôm cô nói: “Ừm, chúng ta đều rất may mắn.”
Ôm một hồi, Lục Ly nhìn đồng hồ một bên, nhắc nhở cô: “Ngủ trưa trước, buổi chiều còn có nhiệm vụ khác phải hoàn thành.”
“Được.”
Hai người đi vào phòng, đóng cửa tắt camera bên trong, làm xong tất cả, Lục Ly mới ôm Nguyễn Nhuyễn cùng nhau hưởng thụ cuộc sống an nhàn sau giờ ngọ.