Đọc truyện Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào) – Chương 85
Tuy nhiên việc mà mọi người dự đoán hoàn toàn không xảy ra.
Chỉ thấy đầu xe McLaren F1 màu trắng bạc và hai bánh trước đã đung đưa chới với, một thanh lan can vừa hay cắm vào trong xe, tạm thời ngăn cản siêu xe rơi xuống vực.
Sắc mặt Diệp Sơ Dương bình tĩnh, tăng mã lực, nhanh chóng quay xe.
Sau hai phút, chỉ thấy lan can xuất hiện vết nứt, sắp gãy, tuy nhiên ngay sau đó xe đã về lại đường đua.
Bình an vô sự, không gặp nguy hiểm.
Diệp Sơ Dương nhìn vào kính chiếu hậu, mau chóng cua xe, sau đó chạy xuống núi.
Thấy F1 bỏ đi nhanh như vậy, các tay đua còn lại liền đồng loạt trợn tròn mắt, mau chóng khởi động xe, chạy theo xuống núi.
Mười phút sau, người xem ở vạch đích đã có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng xe từ phía xa.
Trên khán đài, Túc Thất ủ rũ cúi đầu, lén đưa mắt nhìn Túc Nhất, lại tiếp tục cúi đầu, trong lòng vô cùng phức tạp.
Cuối cùng, anh ta giơ tay thận trọng kéo vạt áo Túc Nhất, thì thầm hỏi: “Túc Nhất, cậu nói Cửu thiếu có ổn không?”
Túc Nhất vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ biết nếu như Cửu thiếu không đứng ra, Diệp Thị sẽ mất hết thể diện.”
Túc Thất bị nói cho sững người.
Anh ta thực sự chỉ vào nhà vệ sinh một lát, nào ngờ có một đám người đứng đợi sẵn ở đó!
Khó khăn lắm mới về lại được, kết quả được thông báo rằng cuộc đua đã bắt đầu được hai phút.
Khoảnh khắc đó Túc Thất cho rằng mình chết chắc rồi. Nhưng không ngờ sau đó Túc Nhất nói với anh rằng, Cửu thiếu thay anh tham gia thi đấu.
Túc Thất bối rối xoa mũi, đứng ra sau lưng Diệp Tu Bạch, kiễng chân nhìn về đường đua phía xa.
Lúc này, mọi người loáng thoáng có thể nhìn thấy chiếc xe chạy đầu tiên, chiếc xe đó giống như đã cùng ánh đèn hòa làm một thể.
Trên mặt giám đốc Dương đã bắt đầu mỉm cười.
Cảnh tượng như thế này đã diễn ra không biết bao nhiêu lần, giống như trận solo giữa Trâu Đực và Gã Khùng. Đường về, chạy đầu tiên chỉ có Trâu Đực.
Nghĩ tới đây, giám đốc Dương nhìn Diệp Tu Bạch, thấy đối phương cúi mắt, sắc mặt bình tĩnh, anh ta mỉm cười: “Xem ra, tay đua Diệp Tam gia tạm thời tìm được cũng không ra gì.”
“Vậy sao?” Giọng của anh lạnh lẽo như suối băng mang chút mỉa mai. Anh từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía xa, khẽ nói: “Hi vọng kết quả không khiến giám đốc Dương thất vọng.”
Vừa dứt lời, đám đông liền reo hò vang dậy.
Lúc này giám đốc Dương mới phát hiện ra chiếc xe dẫn đầu đã sắp cán đích.
Sắc mặt anh ta vui mừng, mỉm cười hỏi: “Diệp Tam gia có muốn cùng tôi xuống dưới xem không?”
Diệp Sơ Dương không hề trả lời câu hỏi này, nhưng vẫn nho nhã đứng dậy khỏi ghế, sau đó bước xuống khán đài.
Lúc này, giám đốc Dương đi bên cạnh anh.
Cũng đúng lúc họ tới vạch đích, chiếc xe dẫn đầu bắt đầu giảm tốc, lao về đích!
Ánh đèn trắng chói lóa, thân xe trắng bạc như thể một vầng hào quang chói lòa, khiến người ta không tài nào mở mắt ra được.
“Két” một tiếng vang dậy trong không gian yên tĩnh, thiếu niên mặc áo khoác đỏ, mặt đeo khẩu trang thong thả bước xuống khỏi xe, đôi mắt hoa đào nheo lại, đuôi mắt hẹp dài ướt át.
Cô nhìn đám đông, giơ thẳng ngón trỏ.
Lúc này, đám đông hô hào vang dội…
“No.1! No.1! No.1!”