Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 824


Đọc truyện Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào) – Chương 824

Edit: Cao Hoa

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

“Ô, Túc Nhất anh còn ở đây à? Thật là, Cửu Thiếu nhà anh không phải trẻ con, lại còn có ta nữa, anh lo lắng cái gì chứ.” Lục Cảnh Hành hướng tới Túc Nhất vẫy vẫy tay, đôi mắt mang theo vài phần men say lẫn một tia hứng thú. Anh đem tay Diệp Sơ Dương từ trên vai kéo xuống, sau đó ngược lại đặt tay lên bả vai Túc Nhất, “Cửu Thiếu nhà anh đối với Tam Gia nhà anh hơn nhiều, có nhiều nhân tình.”

Túc Nhất: “…………..”

Nếu Cửu Thiếu nhà bọn họ không có nhân tình, lúc này đái khái anh cũng không thể an toàn mà đứng ở chỗ này.

Túc Nhất bất đắc dĩ véo véo ấn đường, rốt cuộc vẫn quay đầu nhìn thoáng qua thiếu niên đang dựa vào tường, nhỏ giọng hỏi, “Cửu Thiếu, cậu ổn chứ?”

Diệp Sơ Dương kỳ thật không uống nhiều bằng Lục Cảnh Hành.

Lục Cảnh Hành chiếu cố cô, trên cơ bản đều không ép cô uống, cho nên lúc này cô vẫn còn tỉnh táo.

Thiếu niên xoa xoa ấn đường, gật gật đầu, “Tôi ồn. Kế tiếp vất vả cho anh mở cửa đưa cái người này về phòng rồi.”


“Không thành vấn đề, Cửu Thiếu cậu nghỉ ngơi một chút đi.” Dứt lời, Túc nhất đem Lục Cảnh Hành về phòng mình trước, sau đó lại xuống lầu mở cửa phòng cho vị huynh đệ say không biết gì này.

Buổi sáng hôm sau, Diệp Sơ Dương từ trên giường bò dậy cũng là lúc 10 giờ sáng.

Rửa mặt xong, cô đẩy cửa ra khỏi phòng, vừa lúc mở cửa thì cửa phòng đối diện cũng bị mở ra, người bên trong đi ra chính là Lục Cảnh Hành.

Lục Cảnh Hành sau khi trải qua một đêm say rượu, áo sơ mi trên người có vẻ lộn xộn, cả người tinh thần và trạng thái thoạt nhìn cũng chẳng ra gì. Đang vừa nhìn thấy Diệp Sơ Dương, anh ta vẻ mặt vô cảm nhìn chằm chằm đối phương, “Tôi và cậu hòa, tôi từ nay về sau sẽ không bao giờ uống rượu cùng với cậu nữa.”

Diệp Sơ Dương: “…… Nhưng thật đáng tiếc.”

Lục Cảnh Hành: “…….” Cậu không thể nhìn thấy bộ dạng xấu xí của tôi thật đáng tiếc, nhưng tôi không ngại.

*

Hai giờ chiều, Diệp Sơ Dương lại lần nữa đến lâu đài cổ để tham gia cuộc thi Phong Thủy.

Cô vẫn là ngồi xổm.


Diệp Sơ Dương vừa đi vào đại sảnh lâu đài cổ liền cảm thấy không khí ở hiện trường thật không thích hợp.

Áp lực.

Không áp lực.

Lúc người trong đại sảnh nhìn thấy Diệp Sơ Dương đã đến, mấy thí sinh dự thi tức khắc dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn về phía cô. Mà cùng lúc đó, một bóng người lập tức lao tới trước mặt Diệp Sơ Duong, rồi mạnh mẽ vươn tay ra tiến về phía mặt cô.

Diệp Sơ Dương thấy vậy, không hề do dự lui về phía sau một bước, sau đó nhấc chân lên, mũi chân hướng tới bụng của đối phương, hung hăng đá một cái!

Một cước như vậy, trực tiếp đem người kia gạt ngã xuống.

Cũng là lúc này, Diệp Sơ Dương mới thấy rõ gương mặt thật của người này.

Là một thanh niên trẻ tuổi, chừng hai mấy tuổi, bộ dạng vô cùng bình thường, nhưng quần áo trên người lại vô cùng bắt mắt.

Là đệ tử của Mao Sơn Phái.

Diệp Sơ Dương nhìn chằm chằm vào hắn, một lúc lâu sau mới nói, “Mao Sơn Phái các ngươi thật thích không nói lời nào liền đánh người?”

Nghe vậy, thanh niên trẻ kia tức khắc nhổ một bãi nước miếng, “Ta nhổ vào! Rõ ràng là ngươi đánh người của Mao Sơn Phái chúng ta! Ta còn chưa đụng đến một sợi tóc của ngươi, không cần ngươi bôi nhọ chúng ta!”

Diệp Sơ Dương: “…………..”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.