Đọc truyện Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào) – Chương 82
Họ gì?
Họ Diệp, anh còn biêt đại sư tên là Diệp Sơ Dương.
Đợi chút, họ Diệp?
Ôn Phi Vũ sắc mặt cứng đơ, cả người run lẩy bẩy, ánh mắt từng bước từng bước từ người Diệp Sơ Dương di chuyển lên người Diệp Tu Bạch trên khán đài, sau đó lại chậm rãi quay ngược lại…
Á đù!
Anh đã nói tại sao một thầy bói lại có thể sống ở số 9 Cảnh Uyển, lái được Lamborghini Sesto Elemento, định mệnh, thì ra là người nhà họ Diệp!
“Không phải chứ…” Ôn Phi Vũ mấp máy môi, sao lại ức hiệp người ta tới vậy chứ.
Tuy nhiên Diệp Sơ Dương chỉ trả lời anh bằng cái vỗ vai, sau đó bước tới vị trí xuất phát.
McLaren F1 toàn thân trắng toát đã lặng lẽ đứng ở vạch xuất phát, bên cạnh là một chiếc CCR màu đen.
Không thể không thừa nhận, cho dù McLaren F1 có lợi hại thế nào đi nữa cũng không thể xóa bỏ sự thực từng bị CCR bỏ lại phía sau. Bởi tốc độ cực hạn của CCR đạt tới 388 Km/h.
Người sở hữu chiếc CCR này là Trâu Đực của Cra.
Trâu đực bước ra từ trong đám đông, đi thẳng tới trước mặt Diệp Sơ Dương. Hắn ta cúi đầu, thấy đối phương chỉ cao tới vai mình liền bật cười ha hả: “Ha ha ha, nhóc con, mày thua chắc rồi.”
Nói xong, gã đàn ông nhìn phải cao tới hai mét liền giơ tay ra giữ mũ của thiếu niên trước mặt, cánh tay dùng lực rất mạnh định xách bổng đối phương lên!
Diệp Sơ Dương bật cười, ngửa người ra sau, một chân đá lên, đạp ngay vào ngực gã đàn ông kia. Trâu Đực không ngờ Diệp Sơ Dương lại dùng chiêu này, cả người bị đạp loạng choạng đụng vào con siêu xe sau lưng.
Thiếu niên bình tĩnh mỉm cười với hắn: “Xin lỗi, tôi không thích người khác chạm vào mình.”
“Tiểu tử thối!” Trâu Đực xoa vùng ngực đau rát, giơ tay muốn đấm đối phương nhưng sau đó lại không biết đã nghĩ ra điều gì, trên mặt bất ngờ nở nụ cười đầy ẩn ý: “Mày hãy đợi đấy!”
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền nheo mắt, sau đó bật cười khe khe: “Nghe nói, mày húc Gã Khùng xuống vực, thay thế vị trí của anh ấy.”
“Chà, sao vậy, mày là fan của Gã Khùng?”
“Không.” Diệp Sơ Dương lạnh nhạt trả lời, sau đó quay đầu lại mở cửa xe ngồi vào trong. Cửa xe được hạ xuống, để lộ ra nửa gương mặt đeo khẩu trang của thiếu niên: “Anh ấy từng là thầy của tao!”
Ngay khoảnh khắc đó, không biết có phải là ảo giác của Trâu Đực hay không, hắn ta dường như nhìn thấy khóe miệng dưới khẩu trang của người thiếu niên đang mỉm cười.
Hắn nheo mắt lại, còn định nói gì nữa nhưng bỗng nhiên nghe được tiếng gào thét chói tai.
Sắp tới tám giờ, cuộc đua sắp bắt đầu.
Diệp Tu Bạch trên khán đài nhìn thấy chiếc siêu xe màu trắng rất bắt mắt, đột nhiên nói với Túc Nhất sau lưng: “Lát nữa cho người đi theo, nếu như có sự cố hãy lập tức giúp đỡ.”
“Vâng!” Túc Nhất gật đầu nói tiếp: “Nhân tiện tôi qua chỗ Túc Thất xém ao.”
“Ừ.”
Khán đài lập tức chìm trong yên lặng, lúc này người xem cũng giữ trật tự, mọi người nhìn chằm chặp về phía chiếc xe trước mặt, ánh mắt điên cuồng, hồ hởi.
Mỹ nữ trẻ tuổi mặc bikini giơ cao lá cờ bước tới vị trí giữa hai chiếc xe trên đường đua, cô ta lắc eo, ra hiệu cho trọng tài ở hai bên đường, sau đó hô vang: “Everybody, let`s go!”
Âm tiết cuối cùng tan biến trong không khí, McLaren F1 và CCR dẫn đầu lao đi như tên bay khỏi cung, “vụt” một tiếng lao về phía trước.