Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 802


Đọc truyện Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào) – Chương 802

Edit: Cá

“Không sao là tốt rồi.” Thành Khải Uyên thở dài nhẹ nhõm, thấy sắp đến giờ thi đấu thì vội vàng đưa Diệp Sơ Dương vào.

Mà lúc này trong đại sảnh, từng nhóm thầy phong thuỷ đang tụ tập xem trò hay.

Sắp đến thời gian bắt đầu cuộc thi mà mãi chưa thấy Diệp Sơ Dương, mọi người đều cảm thấy vô cùng bất ngờ và nghi hoặc.

Theo lý mà nói thì Diệp Sơ Dương bây giờ chính là ứng cử viên hàng đầu cho chức quán quân của Âm dương chi sư. Lúc kết thúc vòng một, thậm chí còn có người bí mật đặt cược__

Xem năm nay ai sẽ là người giành chiến thắng.

Kết quả là hầu hết mọi người đều chọn Diệp Sơ Dương, mà bây giờ Diệp Sơ Dương lại không xuất hiện. Chuyện này__

Có chút khó xử?

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng vẫn không nhịn được thì thào bàn tán.

“Diệp thiếu kia xảy ra chuyện gì thế? Sao vào lúc mấu chốt lại đứt dây đàn thế này!”

Truyện được edit tại Vietwriter.com.


“Đm, tôi đã đăt cược cho cậu ta rất nhiều tiền! Thực sự không muốn thua trắng đâu!”

“Chả lẽ Diệp thiếu biết chúng ta ở sau lưng cậu ta làm trò đó, cho nên giả vờ đến thi đấu?”

“Anh có não không thế? Cậu ấy không phải là người Diệp gia sao? Chắc thiếu chút tiền cỏn con đó!”

“Nói vậy cũng phải.”

“Thế rốt cuộc Diệp thiếu có tới không, tôi thật sự rất mong chờ cậu ấy.”

“… Liệu có phải là cảm thấy không thể thắng trận này nên chưa lâm trận đã bỏ chạy không?”

“Ừ, cũng không phải không có khả năng đó. Tôi cảm thấy vòng trước Du An phái Mao Sơn chỉ là gặp chuyện ngoài ý muốn. Chứ không sao có thể xếp thứ tư chứ? Có lẽ Diệp thiếu cũng biết vậy nên bỏ cuộc rồi.”

“Anh dựa vào đâu mà nói vậy chứ, Diệp thiếu tốt xấu gì cũng là người của Diệp gia. Diệp gia chẳng lẽ không cần mặt mũi nữa?”

Trong lúc mọi người vẫn sôi nổi bàn tán, Du An vẫn yên tĩnh ngồi một bên, mắt hơi nheo lại.

Nếu là trước kia, Du An chắc chắn hy vọng đối phương xuất hiện để có thể làm nhục cậu ta một trận. Nhưng bây giờ người này là Diệp Sơ Dương, hắn chỉ mong cậu ta đừng có đến!

Bởi vì, từ biểu hiện của Diệp Sơ Dương ở vòng một, trong lòng Du An có cảm giác rằng___


Hắn sẽ thua.

Năm nay thật vất vả mới không có đệ tử của Huyền môn tham gia, vốn đây là sân nhà của phái Mao Sơn bọn họ, nếu mà vẫn để thua___

Du An thực sự không dám nghĩ đến lúc mình trở về sẽ gặp tình huống thế nào.

Anh ta hung hăng hít vào một hơi, sau đó gắt gao nhìn đồng hồ lớn treo trên tường.

Còn hai phút. Nếu sau hai phút nữa Diệp Sơ Dương vẫn không đến thì có thể tuyên bố cậu ta bỏ cuộc.

Mỗi một giây trôi qua, Du An càng thêm kích động, lại bỗng nhiên nghe thấy tiếng hô từ trong đám đông.

Truyện được edit tại Vietwriter.com.

Hắn quay đầu nhìn mới phát hiện Diệp Sơ Dương đã đi tới trước mặt mình.

Sắc mặt Du An nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.

Hắn không ngờ, Diệp Sơ Dương có thể tranh thủ mấy giây cuối cùng chạy kịp tới đây!

Mà dường như Diệp Sơ Dương cũng cảm nhận được sự tuyệt vọng của Du An. Cô nhướn mày, nhẹ nhàng cười nhìn đối phương, sau đó cất giọng: “Thầy Du An, sao anh nhìn tôi như vậy? Sắc mặt anh không tốt lắm, bị ốm à?”

Du An: “…”

Mọi người: “…”

Ai nấy đều biết Diệp Sơ Dương và Du An là đối thủ, nhưng không ai ngờ Diệp Sơ Dương có thể vô tội thốt ra một câu như thế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.