Đọc truyện Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào) – Chương 67
Không khí tại đây rơi vào sự yên tĩnh vô tận sau câu nói của Diệp Tu Bạch.
Diệp Sơ Dương cuối cùng không nhịn được nữa, quay đầu lại khoanh tay trước ngực nhìn người đàn ông trước mặt:
“Chú út, rốt cuộc chú làm sao vậy?” Uống lộn thuốc sao?
Mấy chữ đằng sau, Diệp Sơ Dương không dám nói ra.
Diệp Tu Bạch lặng yên nhìn cô, làn môi lạnh nhạt khẽ mím lại, lông mày hơi nhíu chặt, rõ ràng đang suy nghĩ có nên trả lời câu hỏi này của Diệp Sơ Dương hay không.
Anh nhìn thiếu niên trước mắt, thiếu niên khoanh tay trước ngực, đôi mắt đào hoa mang theo thần sắc khó hiểu nhìn anh, dường như cảm thấy cô gặp phải một Diệp Tu Bạch giả mạo.
Ngón tay buông xuống bên người của Diệp Tu Bạch khẽ cử động, lạnh nhạt nói: “Đồ cậu làm rất ngón, muốn ăn nữa.”
Diệp Sơ Dương: “…” Xong rồi, cô thực sự cảm thấy Diệp Tu Bạch có chút đáng yêu.
Diệp Sơ Dương lúc này rõ ràng không biết rằng, Diệp Tu Bạch thực sự rất thích ăn bánh kem cô làm.
Ngày hôm đó cô mang bánh ngàn lớp và mousse sang cho anh, anh vốn định vứt đi nhưng kết quả là không hiểu ma xui quỷ khiến kiểu gì lại mở hộp ra. Ăn một lèo hết luôn.
Sau đó, anh ngồi chăm chú nhìn hai cái hộp không hồi lâu.
Diệp Tu Bạch mắc chứng chán ăn, việc này ngoài mấy cận vệ bên cạnh anh ra thì không ai biết cả. Nhưng kì lạ là, từ sau khi ăn bánh của Diệp Sơ Dương, bỗng nhiên anh có cảm giác muốn ăn cơm.
Tuy nhiên, nhìn những món ăn Túc Nhất mang tới, anh lại không thèm nữa.
Thế là anh gửi gắm ý định về phía Diệp Sơ Dương.
Diệp Tu Bạch lại nhìn cô, sau đó đẩy xe đi nói: “Đủ ngày hôm nay ăn rồi, đi thôi.”
“Ờ.” Diệp Sơ Dương đáp một tiếng, cuối cùng khi đi qua một quầy hàng nọ, cô vẫn lấy một vài trái hoa quả và một chút nguyên liệu.
Khi tính tiền, Diệp Sơ Dương đứng sau Diệp Tu Bạch, cô kiễng chân nhìn xe nguyên liệu đầy ắp qua vai anh, bỗng nhiên có cảm giác xót ruột.
Gã Diệp Tu Bạch này kén ăn quá, chọn đồ ăn toàn chọn loại ngon nhất, vừa thấy cô bỏ những món đồ giá cả bình thường vào xe đấy, anh ta lập tức cầm bỏ ra liền.
Cô vốn dĩ không có nhiều tiền, còn phải trả tiền điện nước, còn phải thay nhớt bảo dưỡng xe, lại còn phải nuôi sống bản thân. Giờ tốt rồi, còn phải nuôi thêm Diệp Tu Bạch.
Sao càng nghĩ càng thấy mình thiệt?
Diệp Sơ Dương nhíu mày, có chút bực bội.
Có điều ngay sau đó, thấy người đàn ông trước mặt móc ví của mình ra, nói theo đúng phong cách tổng tài bá đạo: “Quẹt thẻ.”
Diệp Sơ Dương: “…” Cô sai rồi, cô quá nông cạn, loại người lắm tiền như Diệp Tu Bạch sao có thể tiêu tiền của cô chứ?
Thiếu niên nghĩ thầm, hài lòng gật đầu.
Diệp Tu Bạch quẹt thẻ xong liền quay người giơ tay ra.
Ngón tay thon dài trắng ngần của anh kẹp một chiếc thẻ màu đen, đưa cho thiếu niên: “Thẻ, cậu cầm lấy. Mật mã là sáu số 0.”
Diệp Sơ Dương ngây người nhìn chiếc thẻ màu đen trước mặt. Ngước đôi mắt mơ hồ lên hỏi: “Chú út, chú đưa thẻ cho cháu làm gì?”
“Tiền cơm.” Sau một câu trả lời ngắn gọn, anh lại bổ sung thêm một câu: “Cả tiền công nữa.”
Ờ.
Diệp Tu Bạch coi cô là đầu bếp cá nhân.
Vì thế đây cũng là tiền thu nhập thêm của cô?
Nghĩ tới đây, Diệp Sơ Dương liền an tâm cất thẻ đi.
Xách một túi đồ to về xe, Diệp Sơ Dương đang lái xe bỗng nhớ ra điều gì đó, vội vàng tranh thủ lúc đèn đỏ quay đầu lại nói với người đàn ông ngồi ghế lái phụ bên cạnh: “Chú út, mai cháu phải đi theo đoàn đóng phim rồi.”