Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 60


Đọc truyện Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào) – Chương 60

“Theo đoàn làm phim?”

Bỗng dưng nghe được câu nói này của Diệp Sơ Dương, Chu Yến thoáng chốc chưa phản ứng kịp.

Và sau khi hoàn tỉnh trở lại, cô ta cảm thấy Diệp Sơ Dương đang nói dối.

Nhìn khắp đám sinh viên năm nhất trong học viện biểu diễn, ngoại trừ vài học sinh thuộc lớp ngôi sao nhỏ đã sớm ra mắt, những người còn lại vốn dĩ không thể nào có tư cách đi theo “đoàn làm phim”.

Nếu nói đóng vai diễn viên phụ, góp mặt thoáng qua, thì Chu Yến còn tin.

Còn lúc này, cô ta biểu hiện nghi ngờ muôn phần đối với lời nói của Diệp Sơ Dương.

Yên lặng một hồi, Chu Yến có chút chậm rãi mở lời, “Bạn Diệp, nếu thực sự bạn muốn xin nghỉ phép, tôi hy vọng được nghe một lý do chính đáng hơn. Bạn biết đó, nửa học kỳ trước bạn trốn học hơi bị nhiều, rất có khả năng bị huỷ bỏ kết quả thi cử.”


Diệp Sơ Dương: “…”

Đây đại khái gọi là cơ thể chính chủ tạo nghiệp quá nhiều, nên bây giờ toàn bộ báo ứng đều đổ lên người cô.

Thiếu niên có chút bất lực bóp nhẹ, sau đó móc chiếc điện thoại từ trong túi áo khoác ra, mở giao diện wechat, đưa đến trước mặt của người phụ nữ trẻ tuổi.

Chu Yến có chút ngờ vực đón lấy chiếc điện thoại, kết quả bắt gặp nội dung trên màn hình…

#Bấm máy Hồi Sinh 1120 #Do Triệu Vũ Hàng Nhiếp Tử Diệu Nhậm Hạ Văn Diệp Sơ Dương đảm nhận vai chính trong phim #Hôm nay công bố 1120 chính thức bấm máy!

Chu Yến: “…”

Thật sự là Diệp Sơ Dương đó?

Chu Yến hơi sững người chớp chớp cặp mắt, giương mắt nhìn sang thiếu niên đang đứng thoải mái bình tĩnh trước mặt, trong lòng không ngừng suy đoán giới đóng phim có phải còn có một Diệp Sơ Dương nào khác tồn tại không.

Nghĩ hơn nửa ngày trời cũng không nghĩ ra sự có mặt của vị nhân huynh này, cuối cùng Chu Yến cũng tin đó là sự thật.

Cô ta trả điện thoại cho Diệp Sơ Dương, gật gật đầu, “Nếu là thật, vậy tôi sẽ kí cho bạn một tờ phép nghỉ. Đến khi đó trực tiếp về đây trả phép cho tôi thì được rồi.” Nói xong, Chu Yến dường như nghĩ đến chuyện gì đó, “Có thể được công bố, vậy đất diễn của vai diễn này trong phim có lẽ không ít. Đến lúc đó nếu không về kịp thi cuối kì, nhớ báo trước cho tôi một tiếng.”

“Không thành vấn đề, cám ơn cô Chu.”


Nếu Chu Yến sảng khoái đồng ý việc nghỉ phép của cô, thì Diệp Sơ Dương cũng rất sảng khoái đối đãi.

Diệp Sơ Dương cầm theo tờ nghỉ phép đến khoa học đảo một vòng, tìm hơn nửa ngày trời cũng không thấy bóng dáng của chủ nhiệm khoa để xin duyệt phép. Cho nên, đây cũng là lý do cô phải dời lịch xin phép trước một khoảng thời gian dài.

*

Thời gian trôi qua từng ngày, chớp mắt đã đến trước ngày Diệp Sơ Dương vào đoàn làm phim. Bởi vì cần chụp hình poster, cho nên cả ngày nay Diệp Sơ Dương không có mặt trong trường học.

Tiết học thứ hai của buổi trưa là tiết được mọi người mong chờ nhất.

Giảng viên trên bục giảng là một thầy giáo khoảng năm mươi tuổi. Thầy giáo này bình thường không có sở thích nào đặc biệt, chỉ thích tương tác với học trò.

Vì thế, vừa lên lớp là thời gian biểu hiện bản thân của đám sinh viên.

Thầy giáo hoạch định sẵn một chủ đề, đẩy cặp kính mắt, “Tôi gọi tên ai, người đó bước ra làm thử xem.”


Kết quả, vừa nhìn thấy ba chữ “Diệp Sơ Dương”, miệng của thầy giáo vừa định thốt ra ba chữ đó, liền lập tức thắng lại, “Bạn Diệp Sơ Dương không có mặt ở đây, tôi đổi người khác.”

Dứt lời, ông lại nhìn tiếp đám sinh viên còn lại trong lớp học, giọng nói lạnh nhạt, “Nói ra thì các em nên học hỏi Diệp Sơ Dương.”

Thầy giáo vừa dứt câu, bỗng dưng lớp học cười phá lên.

Trong số đó có một nam sinh ỷ nhân vật chính của câu chuyện không có mặt ở đây, liền cười lớn nói: “Thưa thầy, chúng em phải học hỏi Diệp Sơ Dương nghĩ cách trốn học sao?”

Nghe vậy, cả lớp tiếp tục cười ồ lên.

Chẳng phải sao?

Trong ký ức của bọn họ, chỉ có bản lĩnh trốn học của Diệp Sơ Dương mới đáng để bọn họ học hỏi thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.