Đọc truyện Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào) – Chương 50
“Tại sao tôi lại ăn nhiều như vậy? Vì tố chất cơ thể của tôi tốt.” Diệp Sơ Dương ăn một quả dâu, khẽ cười nói.
Thiếu niên nhanh chóng làm xong một chiếc bánh dâu kem ngàn lớp, sau đó xoay hai vòng trước camera.
“Bánh dâu kem ngàn lớp là như vậy, còn bánh mousse sữa chua anh đào, thành phẩm tôi sẽ đăng trên weibo. Bây giờ tôi sẽ tạo một tài khoản weibo, các bạn có thể vào xem.” Nói xong cô liền cầm điện thoại đặt trên bàn chế biến, đăng kí nhanh một tài khoản weibo. Sau cùng đặt màn hình điện thoại dưới camera: “Là cái này nhé, sau khi mousse hoàn tất tốt sẽ đăng hình lên, các bạn có câu hỏi gì cũng có thể hỏi tôi.”
Nói xong, Diệp Sơ Dương liền đặt điện thoại xuống, nhìn lên màn hình: “Hôm nay tới đây thôi, tạm biệt!”
Sau khi tắt livestream, Diệp Sơ Dương liền cất dọn các thứ trên bàn chế biến rồi bước ra khỏi bếp.
Ba tiếng đồng hồ sau, ánh mắt Diệp Sơ Dương cuối cùng cũng rời khỏi màn hình sách điện tử, ngước mắt lên nhìn chiếc đồng hồ treo tường đang hiện thời gian là bảy rưỡi.
Thiếu niên đặt điện thoại xuống, vươn vai.
Vì động tác này mà chiếc áo khoác màu đỏ co lên một đoạn, để lộ ra một vùng da trắng ngần, Diệp Sơ Dương cũng mặc kệ, cứ thế kéo áo rồi bước vào bếp.
Đồng ý theo yêu cầu của fan, cô chụp hình bánh mousse sữa chua anh đào đăng lên mạng, sau đó bỏ bánh mousse vào trong một chiếc hộp trong suốt, mang theo bánh dâu kem ngàn tầng bước ra ngoài.
Thực ra hôm nay Diệp Sơ Dương làm hai chiếc bánh ngọt này cũng là có lí do cả.
Lần trước khi nhìn thấy bóng người hàng xóm đối diện, cô cứ thấy đối phương nhìn rất quen. Nhưng không nhớ ra ngay đối phương là ai. Kết quả ngày hôm đó khi ăn cơm với gia đình nhà họ Ôn, cô nhìn thấy Diệp Tu Bạch.
Tới lúc bây giờ cô mới biết tại sao lại cảm thấy kì quái khi nhìn thấy hàng xóm đối diện nhà mình.
Nếu cô đoán không nhầm, người hàng xóm đó chính là chú út của Diệp Sơ Dương: Diệp Tu Bạch.
Để chứng minh cho những suy đoán của mình là đúng, Diệp Sơ Dương đặc biệt chuẩn bị quà qua thăm nhà.
Hai phút sau, Diệp Sơ Dương đứng trước cửa nhà đối diện, chỉnh trang quần áo, sau đó bấm chuông cửa.
Năm phút qua đi, không ai ra mở cửa.
Diệp Sơ Dương trầm ngâm vài giây sau đó lại tiếp tục ấn chuông liên tục bảy tám lần. Vẫn không thấy cánh cửa trước mắt có động tĩnh gì, khi tay cô giơ lên lại định ấn chuông tiếp…
“Cạch”, cánh cửa mở ra.
Diệp Tu Bạch mở cửa, xuất hiện đứng trước mặt Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương nhìn người đàn ông xuất hiện trước mắt, ánh mắt bất giác vụt lóe sáng, sau đó lặng lẽ lùi lại sau một bước.
Không ai nói với cô rằng Diệp Tu Bạch đang tắm.
Lúc này người đàn ông đứng trước mặt cô chỉ mặc độc một chiếc áo tắm màu đen, eo cũng đã buộc đai áo, có điều áo tắm vẫn xộc xệch không gọn gàng, khiến cho xương quai xanh giống như một tác phẩm điêu khắc tinh tế của anh hoàn toàn lộ ra trong tầm mắt của Diệp Sơ Dương, có nước đang chảy từ trên xương quai xanh xuống áo tắm…
Đúng là vô cùng quyến rũ.
Diệp Sơ Dương nhìn chiếc xương quai xanh đó, nuốt nước miếng theo phản xạ…
“Ực” một tiếng vô cùng nổi bật trong không khí tĩnh lặng.
Diệp Sơ Dương: “…”
Trầm ngâm hai giây, thiếu niên dựa vào da mặt siêu dày của mình, giơ hai chiếc bánh trong tay lên, mỉm cười nói: “Chú út, cháu mới làm mousse và bánh ngàn lớp, chú có muốn nếm thử không?”