Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 38


Đọc truyện Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào) – Chương 38

“Đúng là có thù, có điều mối thù này tôi sẽ tự báo.”

Nói xong, Diệp Sơ Dương liền mỉm cười không rõ ý đồ.

Nếu hôm nay không gặp Hạng Kỳ Kỳ ở đây cô đã quên mất, khi cô tỉnh lại và trở thành Diệp Sơ Dương, mặt cô bị người gia giẫm mấy phát, người giẫm cô không phải ai khác, chính là Hạng Kỳ Kỳ.

Rõ ràng khi đó cô và Hạng Kỳ Kỳ chẳng qua cũng đều là diễn viên quần chúng, thậm chí Diệp Sơ Dương cô còn khá khẩm hơn cô ta.

Kết quả không ngờ giờ đây Hạng Kỳ Kỳ đã trở thành nghệ sĩ dưới cờ Giải Trí Tinh Quang.

Chà…

Nhưng cho dù là vậy, món nợ giẫm lên mặt cô cũng không dễ dàng bỏ qua vậy đâu.

“Được thôi, có điều đại sư thật sự không có ý định kí hợp đồng với công ty chúng tôi sao?” Ôn Phi Vũ nghĩ ngợi một lát, vẫn không muốn từ bỏ ý định, liền lên tiếng hỏi.

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương bật cười xua tay: “Tạm thời chưa có ý định này.”

Cô là người thừa kế của Diệp Thị, nếu như thực sự kí hợp đồng với công ty giải trí thì đương nhiên cũng kí với Giải Trí Cảnh Hoàn. Nếu như bị vị phụ huynh của nhà họ Diệp kia biết được cô đường đường là người thừa kế của Diệp Thị mà lại đi bán thân cho nhà họ Ôn, chắc sẽ nổ tung.


Nghĩ tới cảnh đó, khóe miệng Diệp Sơ Dương bất giác co giật.

“Được rồi, mau đi thôi. Hai bác chắc đã đợi sốt ruột lắm rồi.

“Được.” Nghe Diệp Sơ Dương nói vậy, Ôn Phi Vũ cũng không phản đối, vội vàng dẫn đối phương đi vào trong sảnh chính.

Trên sofa ở sảnh chính, hai người một nam một nữ chắc đã đợi rất lâu rồi.

Người đàn ông mặc comple lịch sự, vóc dáng tuy hơi mập nhưng vẫn có thể nhận ra diện mạo không tồi, còn người phụ nữ thì mặc áo lông chồn, khí chất ung dung cao quý.

Khi Diệp Sơ Dương nhìn qua, ánh mắt không khỏi ngạc nhiên.

Không cần phải hỏi cũng biết, hai người này chính là ba mẹ của Ôn Phi Vũ.

Chỉ có điều không ngờ vật lộn với nghề này lâu như vậy rồi mà cặp vợ chồng này vẫn giữ được bản chất lương thiện. Từ tướng mặt có thể thấy cặp vợ chồng này là người có phúc, cuối đời có thể nằm không hưởng phúc.

Đôi hàng lông mi dài của Diệp Sơ Dương khẽ mấp máy, nhưng không hề gây chú ý.


Cô đi cùng Ôn Phi Vũ tới trước mặt hai người, Ôn Phi Vũ đã bắt đầu giới thiệu cô với ông bà Ôn.

“Ba, mẹ, đây chính là đại sư Diệp Sơ Dương từng cứu mạng con mà con đã nói với ba mẹ.”

“Cậu tên là Diệp Sơ Dương.” Nghe thấy ba chữ có chút quen thuộc, Ôn Trường Đông lập tức sững người.

Lúc này thậm chí cũng không có tâm trạng để ý xem có lễ độ hay không, trong đầu chỉ lẩn quất ba chữ “Diệp Sơ Dương”.

Ông cứ cảm thấy nghe rất quen, hình như đã từng nghe thấy ở đâu rồi nhưng đợi tới lúc ngẫm nghĩ kĩ lại thì lại không nhớ ra nổi.

Diệp Sơ Dương thấy bộ dạng băn khoăn của Ôn Trường Đông, trong lòng cũng đoán ra được đôi điều.

Có điều, Diệp Sơ Dương từ trước tới giờ vẫn luôn là người không thích chơi trội trước mặt người khác, cô chỉ mỉm cười với đối phương: “Chào Ôn tiên sinh, Ôn phu nhân!”

“Không cần khách sáo vậy đâu. Không ngờ đại sư lại ít tuổi tới vậy, nếu như đại sư không chế thì có thể gọi chúng tôi là bác trai, bác gái.” Bà Ôn nhìn thấy Diệp Sơ Dương, ngay lập tức cảm thấy thiếu niên này tướng mạo thật đẹp.

Hơn nữa khí chất cũng rất đặc biệt.

Nếu như không phải con trai nhà mình báo trước thân phận của Diệp Sơ Dương, bà sẽ không thể tin được rằng thiếu niên có dung mạo thanh tú, khí chất trong trẻo trước mặt là một thầy bói.

“Đại sư à, việc tiếp tới nhờ cậy cả vào đại sư.” Sắc mặt bà Ôn nhợt nhạt, xem ra mấy ngày qua đã không ngủ ngon giấc.

Có điều nghĩ cũng đúng, ngọc trên người bị vỡ, công ty xảy ra chuyện, ngủ ngon mới lạ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.