Đọc truyện Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào) – Chương 35
Diệp Sơ Dương chạy bộ trở về đã là việc của nửa tiếng sau.
Khi tiếng thang máy “tinh” một tiếng, cô cất điện thoại, bước ra khỏi thang máy.
Khi bước tới hành lang dẫn về căn hộ của mình, Diệp Sơ Dương ngẩng đầu lên thì nhìn thấy có người đứng quay lưng về phía cô ở trước cửa căn hộ đối diện với nhà cô.
Cô nghiêng đầu, nhìn bóng lưng đó cứ có cảm giác quen thuộc.
Có điều Diệp Sơ Dương cũng không quá lưu tâm.
***
Sáng sớm ngày hôm sau, vì đã hẹn với Ôn Phi Vũ tới Giải Trí Tinh Quang nên Diệp Sơ Dương không dám ngủ nướng.
Đợi tới khi Diệp Sơ Dương tới trước cổng chung cư đã thấy Ôn Phi Vũ đứng bên cạnh một chiếc xe thương vụ màu đen, vẫy tay với cô.
Cô cũng không lãng phí thời gian, hai tay đút vào túi áo khoác bước về phía anh ta.
Khi thấy Diệp Sơ Dương trên tay không cầm bất cứ thứ gì, Ôn Phi Vũ không nhịn được liền tròn mắt hỏi: “Đại sư, thầy không cần mang theo đồ nghề gì sao?”
“Không cần.”
Diệp Sơ Dương liếc mắt nhìn anh, thấy vẻ mặt đối phương quá đỗi kinh ngạc, liền mỉm cười giải thích: “Hôm nay chỉ là đi xem tình hình thôi. Còn không biết là việc gì nữa, mang theo đồ nghề cũng chưa chắc đã dùng tới.”
Huống hồ đối với cô, nếu tình hình không quá nghiêm trọng thì sẽ không cần dùng tới đồ nghề gì cả.
“Đại sư đúng là đại sư, quả nhiên lợi hại!”
Ôn Phi Vũ nắm bắt ngay lấy cơ hội nịnh bợ.
Thấy vậy Diệp Sơ Dương cũng không có phản ứng gì, dù sao thì cô cũng biết rõ tính tình của cậu ấm nhà giàu này. Gã này mặc dù đời sống tư khá hỗn loạn nhưng nhân phẩm cũng tạm.
“Được rồi, nhanh đi thôi.” Đợi lát nữa khi về, cô còn phải gửi hợp đồng cho CoCo.
Vì thế càng nhanh càng tốt.
Nghe vậy, Ôn Phi Vũ liền vội vàng vỗ ghế lái: “Chú Lưu, lái xe thôi.”
“Vâng, thiếu gia.” Chú Lưu nói xong liền khởi động xe.
Mặc dù đang lái xe nhưng chú Lưu thi thoảng lại đưa mắt nhìn Diệp Sơ Dương trong kính chiếu hậu.
Trong lòng chú Lưu cứ có cảm giác…
Thiếu gia nhà mình bị lừa rồi chăng?
Làm gì có đại sư phong thủy nào trẻ tuổi tới vậy? Tên nhóc ngồi ở ghế sau nhìn qua còn chưa tới hai mươi tuổi. Mới tí tuổi đầu như thế lẽ nào thực sự am hiểu về lĩnh vực này?
Chú Lưu đã làm việc cho nhà họ Ôn nhiều năm, cũng rất thân với Ôn Phi Vũ.
Vì thế bữa trước chú có nghe Ôn Phi Vũ nói về vụ việc Diệp Sơ Dương cứu mạng mình cách đó không lâu, nhưng ai mà biết được vụ tai nạn ô tô bất ngờ đó có phải do chính cậu ta sắp đặt hay không?
Cũng chỉ có thiếu gia nhà họ mới tùy tiện tin tưởng đối phương tới vậy.
Chú Lưu càng nghĩ càng cảm thấy Diệp Sơ Dương không đáng tin.
Tuy nhiên đối phương là khách của thiếu gia nhà mình, chú chỉ là một lái xe cũng không thể nói gì nhiều, chỉ hi vọng thiếu gia nhà mình đừng quá ngốc nghếch.
Chú Lưu nghĩ vậy, bất giác thở dài.
Khi ngước mắt nhìn lên, bất ngờ sững người.
Thiếu niên vừa rồi chú nghĩ tới lúc này đang nhìn chủ nửa như mỉm cười qua kính chiếu hậu. Nụ cười trên môi…
Chú Lưu lập tức rùng mình, sau đó thu lại ánh mắt.
Thấy vậy, Diệp Sơ Dương cũng không nhìn nữa, uể oải dựa vào ghế ngồi. Nghe Ôn Phi Vũ bên cạnh nói chuyện, cô chỉ thờ ơ đáp một tiếng, “Tới lúc đó nhớ thông báo tôi biết, cho anh số điện thoại rồi đấy.”
“Không vấn đề gì.” Ôn Phi Vũ liền giơ tay vỗ ngực, “Cuộc đua kế tiếp sẽ vào ngày ba tháng sau, thời gian vẫn còn sớm. Đại sư cũng nên tranh thủ luyện kĩ thuật đi!”