Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 40: Hai ngày vất vả (p1)


Đọc truyện Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh – Chương 40: Hai ngày vất vả (p1)

Thẩm Ôn Uyển lập tức bị ánh mắt lạnh lùng của Tần Mặc làm cho sợ đến mức ngậm miệng lại, cô quay đầu nhìn thoáng qua Tô Song Song đang ngồi xổm giả chết trong toilet.

Giờ khắc này cô hiểu được, những lời vừa nãy của Tô Song Song hơn một nửa là nói dối, bởi vì thái độ của Tần Mặc đối với cô từ nãy giờ không có gì thay đổi, nói chính xác hơn, là càng thêm băng giá.

Tần Mặc lạnh lùng nhìn Thẩm Ôn Uyển, đả đảo web truyện không xin phép rồi lại quét mắt về chiếc ghế da nhỏ mà cô ta vừa ngồi lúc nãy, lông mày khẽ chau lại, sắc mặt càng thêm khó coi.

Tô Song Song muốn yên lặng tiếp tục tắm cho Như Hoa, nhưng Như Hoa vừa thấy chủ nhân đã vội đứng lên, vung vẩy cho nước trên người rơi xuống rồi vội vàng chạy tới.

Cô sợ nó sẽ bắn nước tung tóe lên người Tần Mặc, có khi lại khiến tiểu cầm thú càng thêm tức giận nên vội vàng ôm cổ Như Hoa, lúc nãy không nghĩ sẽ quay đầu lại mà bây giờ đã phải quay lại thật rồi.


Vừa lúc này Tần Mặc lại thu hồi ánh mắt nhìn chiếc ghế nhỏ, trực tiếp nhìn thẳng ánh mắt lo lắng của Tô Song Song, lúc này không cần hỏi, anh cũng đoán được đại khái sự việc.

Thẩm Ôn Uyển gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Mặc cùng Tô Song Song, không cam lòng, cô khẽ híp đôi mắt quyến rũ của mình lại, khẽ ngửa đầu, mắt rưng rưng, bộ dáng nhu tình xen lẫn ủy mị, lắp bắp mở miệng.

“Tần thiếu, em biết anh không thích bị quấy rầy, nếu không phải em họ của anh nói anh nhớ em, em sẽ không xuất hiện ở đây, không biết… lại đem phiền phức đến cho anh…”

Tô Song Song vừa nghe, tim như muốn rụng đi, trừng lớn hai mắt nhìn dáng vẻ oan ức của Thẩm Ôn Uyển, cô nói Tần Mặc nhớ cô ta khi nào? Người phụ nữ này chẳng lẽ nghe không hiểu tiếng người ư?

Khoảnh khắc này, Tô Song Song cảm giác được đôi mắt đào hoa của Tần Mặc khẽ híp lại nhìn cô, cô vội vàng rụt cổ lại, sợ rẳng Tiểu Vũ Trụ – Tần Mặc lại bùng nổ, đem cô đốt thành tro bụi cũng không chừng.


Thầm Ôn Uyển lúc bấy giờ nghĩ sẽ kéo Tô Song Song xuống nước nhưng lại thấy Tần Mặc không nói gì, không hề tức giận đối với Tô Song Song, cô liền thêm mắm thêm muối khơi gợi sự tình.

“Em gái, tại sao em không nói rõ ra, chẳng phải em nói Tần thiếu nhớ chị hay sao, còn xin chị ở lại nữa.”

Tô Song Song vừa nghe Thẩm Ôn Uyển nói những lời này liền mạnh mẽ quay đầu lại, trong lòng đã có cách, tâm địa xấu xa của người phụ nữ này phải chăng rất nhiều? Cô nói những lời như vậy khi nào? Rồi giữ cô ta ở lại bao giờ?

“Đi đi.” Tần Mặc lạnh lùng phun ra hai chữ, Tô Song Song không suy nghĩ nhiều liền cho rằng anh nói với mình, thở phào nhẹ nhõm, cô vội vàng đứng lên, đưa bàn tay dính nước chùi chùi vào tạp dề, hướng về phía Tần Mặc cười haha lấy lòng, rồi vội vàng chạy đi.

Vừa đi tới bên người anh, chân định bước ra khỏi cửa để thoát khỏi sự nguy hiểm của địa cầu, Tần Mặc đã vươn tay nắm lấy tay cô, hơi dùng sức kéo cô quay lại.

Trong lòng Tô Song Song liền kêu lên một tiếng bi thảm, khuôn mặt vốn đang cười nháy mắt liền biến thành cười khổ, cô thong thả quay đầu lại, hai mắt chống lại gương mặt tức giận của Tần Mặc nhưng miệng thì cười gượng: “Haha!”

“Cô, đi ra ngoài.” Tần Mặc tuy nhìn Tô Song Song, nhưng lời nói lại nói với Thẩm Ôn Uyển đang ở trong phòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.