Nam Thần Nói Hắn Yêu Thầm Tôi

Chương 45


Bạn đang đọc Nam Thần Nói Hắn Yêu Thầm Tôi – Chương 45


Editor: babiQynne
Cuối cùng, vẫn là ba Thời tới chậm một bước nhưng lại thành công cứu vớt được Tần Tri Thâm đang gần kề bờ vực nguy hiểm.

“Đến đây.”
Ba Thời nói rất ngắn gọn súc tích, để Tần Tri Thâm bỏ quà cáp trên tay xuống, dẫn người tiến vào phòng khách.

Thời Dịch đến phòng ăn hỗ trợ một tay, chờ cho đến khi hắn đi được vài bước, lúc này Tần Tri Thâm mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm,
Y không nhịn được sờ sờ trán.

Không ngờ hôm nay tới đây làm khách lại cùng lúc đụng phải hai cái máy lạnh.

Đã từng có kinh nghiệm chạm mặt với Thời đại thiếu, khi Tần Tri Thâm gặp Bách Dạ Tức cũng đã thích nghi được không ít.

Đối với người này, quả thực trong lòng y có rất nhiều nghi hoặc.

Một mặt, tối nay Tần Tri Thâm tới đây làm khách, theo đúng lẽ thì Thời gia sẽ không tiếp đón hai vị khách tới cùng một lúc, hơn nữa Bách Dạ Tức vốn cũng không phải là người của Thời gia nhưng giờ lại vẫn có mặt ở đây, vậy chỉ có thể nói, Thời gia vốn không hề coi người này là khách.

Ban nãy khi giới thiệu Thời Thanh Ninh đã nói người này là bạn, nhưng trong cả hai lần gặp mặt, người này đều kè kè bên người Thời tiểu thiếu gia như hình với bóng, điều này đương nhiên khó tránh khỏi sẽ khiến Tần Tri Thâm cảm thấy khó hiểu.

Thời nhị thiếu còn có một người bạn thân thiết đến như vậy?
Mặt khác, chỉ riêng dáng vẻ bề ngoài của Bách Dạ Tức cũng đã đủ khiến Tần Tri Thâm lưu ý đến.

Nhân lúc các trưởng bối đều đang bận rộn trong bếp, ngoài phòng khách chỉ còn mấy người cùng lứa bọn họ, Tần Tri Thâm dò hỏi: “Bạn học Bách vẫn luôn để tóc dài như này à?”
Y hỏi xong lại cười cười, lịch sự nói: “Tối cũng biết một người để tóc rất dài.”
Chính là cái đứa tiểu bối của nhà họ Giản đã khiến Tần Tri Thâm thảm bại đó, hại y đến bây giờ mỗi khi nghĩ lại vẫn cảm thấy khó chịu không thôi.

Hơn nữa trước giờ người kia vẫn chưa từng công khai lộ hình dáng, người ngoài cũng chỉ biết là hắn là một thiên tài, được Giản lão gia cưng chiều đủ đường.

Đứa cháu ngoại nhà họ Giản này cực hiếm khi ra mặt so tài cùng bất cứ ai, ngay cả lần so tài trước do chính hắn đưa ra lời mời với Tần Tri Thâm cũng vậy, toàn bộ quá trình đều chỉ diễn ra qua mạng.

Là người “may mắn” được mời, Tần Tri Thâm vẫn duy trì nụ cười trên môi: “Cũng thật trùng hợp, người nuôi tóc dài như này cũng không nhiều đâu nhỉ?”
“Dù gì nuôi dài như này cũng sẽ có rất nhiều bất tiện.”
Nam sinh tóc dài đang bị Tần Tri Thâm nhìn chằm chằm nãy giờ vẫn đang bình thản bóc quýt, đem những múi quýt đã được lột sạch vỏ tách nhỏ ra đưa cho người ngồi bên cạnh, xong xuôi nam sinh mới nhấc mí mắt lên, mặt không xúc cảm liếc mắt nhìn y.

Thời tiểu thiếu gia ngồi một bên dường như đang có gì đó muốn nói nhưng lại thôi, ho khan một tiếng mới nói.

“Tần thiếu…!phương thức bắt chuyện này hình như có hơi lỗi thời.” ( 搭讪 trong câu này mang nghĩa là “bắt chuyện” hoặc còn có một nghĩa phổ biến khác là “thả thính”)
Tần Tri Thâm: “???”
Bắt chuyện?!
Rõ ràng là y đang thăm dò đó!
Hai từ “bắt chuyện” này có chút liên quan gì đến cái người mặt lạnh này hả?
Tần Tri Thâm không khỏi cảm thấy bực cả mình.

Vừa vặn đúng vào lúc này, Thời phu nhân gọi ba người bọn họ vào dùng cơm.

Bàn ăn được sắp đầy các loại mỹ vị, tuy là một bữa cơm được nấu tại nhà nhưng các món ăn cũng được bày biện hết sức tinh xảo và cẩn thận, thoạt nhìn thôi cũng đủ để biết người chuẩn bị nó đã tốn nhiều công sức như thế nào.

“Khi trước mẹ cháu luôn nói tay nghề của bác gái rất tốt, khi cháu mới gặp bác còn không tin cơ,” Tần Tri Thâm nói, “Không ngờ lại thực sự có người vừa xinh đẹp vừa có tài nấu nướng như vậy, bác gái thật sự quá toàn năng.”
Chỉ mấy câu khen ngợi như cũng đã khiến Thời phu nhân nghe xong không nhịn được bật cười: “A Linh đã nói cháu rất dẻo miệng, bác cũng không ngờ miệng cháu lại ngọt như vậy đó.”
Bà vừa ngồi xuống vừa bắt chuyện, hỏi: “Thế nào rồi, ở trường cháu đã thích nghi được chưa?”

Nơi ở của Tần Tri Thâm cũng được bố trí ngay gần trường học, Thời phu nhân lại nói: “Nếu cháu thích tay nghề của bác, chi bằng sau này cứ tới tìm Tiểu Ninh rồi cùng nhau ăn tối, vừa hay cơm tối của Tiểu Ninh cũng được bác cho người đưa tới mỗi ngày đấy.”
Thời Thanh Ninh đang yên lặng cúi đầu múc một thìa canh nghe vậy hơi khựng lại một chút, theo bản năng liếc nhìn sang phía Bách Dạ Tức.

Thế nhưng không đợi cậu kiếm cớ, Thời Dịch ngồi một bên đã nhàn nhạt mở miệng trước.

“Thi tháng xong cậu ấy muốn bắt đầu tham gia lớp tự học buổi tối.”
“Ồ đúng rồi,” Thời phu nhân cũng nhớ ra việc này, “Vậy thời gian dùng bữa tối chắc cũng không nhiều đâu nhỉ? Hay là ăn bữa khuya đi.”
“Không sao đâu ạ, bác gái không cần lo lắng, với trù nghệ này của bác, chắc chắn bất cứ lúc nào có thời gian rảnh rỗi cháu đều sẽ chạy qua đây dùng bữa.”
Tần Tri Thâm cười nói.

“Tạm thời cháu không muốn quấy rầy đến nhị thiếu, nuôi cái miệng của cháu chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu là mỗi ngày cứ đến ăn chực cơm như vậy cũng sẽ rất vất vả cho bác.”
Thời Thanh Ninh vùi đầu tập trung ăn cơm không nhịn được lén đưa mắt nhìn Bách Dạ Tức, hai mắt giao nhau.

Người này quả thực rất giỏi lấy lòng người khác.

Vẻ mặt Bách Dạ Tức không chút gợn sóng, yên lặng đem cái chân cua đã được lột vỏ bỏ vào bát cậu.

Thời phu nhân quả nhiên rất vừa lòng, không nhịn được khen ngợi.

“Tri Thâm thật sự rất chu đáo còn hiểu chuyện như vậy, rất biết cách chăm sóc người khác nữa,, A Linh từng kể khi trước bà ấy bị ốm cũng đều là một tay cháu sắc thuốc nấu cháo, sắc thuốc còn rất dễ uống.”
“Lúc rảnh rỗi tay chân không có chuyện gì làm thì cháu cũng hay mần mò mấy việc lặt vặt ấy mà,” Tần Tri Thâm nói, “Thế nhưng cháu cũng không thuần thục mấy chuyện này lắm đâu, nấu cháo cũng tạm thôi, nếu như nhị thiếu đây…”
Y nói, đột nhiên lại đối mặt với Thời Dịch vừa ngẩng đầu ngước tầm mắt lên, bản năng sinh tồn đến ngay cả Tần Tri Thâm cũng không tự nhận thức ra được đã thúc đẩy y cấp tốc sửa lời.

“Nhị thiếu…!cùng với bạn học này cần, thi thoảng cũng có thể tìm tôi để thay đổi khẩu vị một chút.”
Thời Thanh Ninh dùng thìa khuấy khuấy canh trong bát.

Vẫn còn nghĩ đến bạn học Bách cơ đấy?
Tuy rằng lời đề nghị này của Tần Tri Thâm bị Thời phu nhân cho rằng chỉ là một lời nói khách khí, rất nhanh đã bị bỏ qua.

Vậy nhưng Thời Thanh Ninh vẫn không nhịn được bắt đầu suy nghĩ.

Tóm lại là Tần Tri Thâm thật sự rất biết cách chăm sóc người khác.

Nếu không thì trong tiểu thuyết Bách Dạ Tức và y cũng đã không phát triển được đến sau đó.

Bạc Hà quả thực cũng rất cần được chăm sóc.

Thời Thanh Ninh và Bách Dạ Tức ngồi ngay cạnh nhau, tầm mắt của cậu vừa xoay chuyển một chút là có thể nhìn thấy cổ tay thon gầy của nam sinh bên cạnh.

Thời Thanh Ninh có hơi phân tâm, phải đợi đến khi bị mẹ Thời gọi một tiếng mới hoàn hồn lại.

“Tiểu Ninh, con đang mải nghĩ gì thế?”
Mẹ Thời nói.

“Ngày mai Tri Thâm muốn đi dạo chơi một vòng, mà anh con mai lại bận mất rồi, vậy mai con và Tiểu Bách đưa cậu ấy đi dạo thăm Hải thành một chuyến nhé?”
Ngày mai không phải đi học, Thời Thanh Ninh cũng không bận việc gì, liền đáp: “Vâng.”
Thế nhưng cậu cũng không muốn chuyện của người này dính dáng kéo theo cả Bạc Hà: “Ngày mai cứ để con đưa Tần thiếu đi, để Bạc Hà có một ngày nghỉ ngơi thoải mái chút.”
Hôm nay Bạc Hà còn mới bận bịu thu dọn đồ đạc xong.

Ánh mắt Tần Tri Thâm sáng lên, chưa đầy một giây sau đó lại nghe Bách Dạ Tức nói.


“Không vấn đề gì, cùng nhau đi đi.”
Y cũng không có thời gian để nghi hoặc người này lại có lúc giọng điệu ôn hoà như vậy, lập tức bị nghẹn họng.

Cơ hội đi riêng hai người cũng coi như xôi hỏng bỏng không rồi.

“…” Tần Tri Thâm nhẹ giọng cẩn thận dặn dò Thời tiểu thiếu gia, “Ngày mai khi đi ra ngoài nhớ mặc ấm một chút.”
Ăn tối xong, ba mẹ Thời lại gọi video tán gẫu với ba mẹ Tần Tri Thâm, phải mãi tới tận đêm khuya Tần Tri Thâm mới được đưa về nhà.

Thời Thanh Ninh đã uống thuốc, một lát nữa thôi là sẽ đến thời gian lên giường nghỉ ngơi, thế nhưng hiện giờ cậu lại có chút đứng ngồi không yên.

Cuối cùng, Thời Thanh Ninh vẫn quyết định chạy qua gõ cửa phòng Bách Dạ Tức.

Bách Dạ Tức ngủ ở phòng ngay bên cạnh, hắn vẫn chưa đổi đồ ngủ, thấy cậu chạy tới bên này, hắn giơ tay lên, dùng đầu ngón tay của mình nhẹ nhàng lau đi vài giọt nước vẫn còn đọng lại trên khoé môi Thời Thanh Ninh.

Thời Thanh Ninh ngẩn người, không biết có phải là do mấy ngày gần đây ít tiếp xúc với Bạc Hà một chút, rõ ràng chỉ là sự đụng chạm rất nhỏ nhặt tầm thường, thế nhưng lại khiến cho cơ thể cậu sinh ra một ít cảm giác nong nóng rất khó giải thích.

“Làm sao vậy?”
Bị người kia thấp giọng hỏi một câu, Thời Thanh Ninh bấy giờ mới sực tỉnh, cậu vô thức liếm liếm khoé môi vừa bị người kia chạm vào, nói: “Cậu muốn ăn cháo không?”
Tầm mắt Bách Dạ Tức chậm một nhjp mới rời khỏi khoé môi của người kia: “Hửm?”
“Tôi vẫn thấy cậu ăn không được nhiều, lo cậu sẽ đói bụng.”
Thời Thanh Ninh sờ sờ tai, giải thích.

“Nhưng hình như giờ này ăn cháo sẽ hơi khó tiêu, đến bữa ăn khuya rồi, cậu có muốn lại…”
Cậu thậm chí còn tự cảm nhận được sự ấp úng lộn xộn trong lời nói của chính mình, thế nhưng chuyện ăn cháo này xác thực đã từng được Tần Tri Thâm nhắc qua.

Thật giống như, Thời Thanh Ninh cũng đang muốn chăm sóc người nào đó bằng cách như vậy.

Bách Dạ Tức nhìn chằm chằm người trước mặt một lúc, chờ cho thiếu niên lúng túng chẳng biết nên nói như nào nữa, vẻ mặt không tự chủ được lộ ra một chút đáng thương, hắn mới nói: “Không cần cháo.”
Hắn nói: “Tôi thích uống nước chanh.”
Thời Thanh Ninh ngẩn ra: “Hả…?”
“Vậy tôi đi pha cho cậu một cốc nha!”
Cậu xoay người định đi, lập tức lại bị người kia kéo lại.

Bàn tay của nam sinh nhẹ nhàng nắm lấy cẳng tay của Thời Thanh Ninh, kỳ lạ chính là, cân nặng của hai người bọn họ chênh lệch chẳng là bao, thế nhưng khung xương của Bách Dạ Tức lại như lớn hơn hẳn so với Thời Thanh Ninh, ngón tay cũng thon dài.

“Không sao đâu, tôi khát sẽ tự đi lấy.”
Bách Dạ Tức nói thích nhưng cũng không vội vã muốn uống, tầm mắt vẫn luôn rơi trên người Thời Thanh Ninh, chăm chú nhìn cậu.

Hắn dịu giọng nói, lại tiến tới gần cậu hơn một chút, đôi con ngươi xanh biếc, hai hàng mi dài tinh xảo nhìn cũng rất rõ ràng.

“Hôm nay vẫn chưa có ôm tôi.”
Lời này nghe hình như cứ có gì đó không đúng cho lắm, nhưng giờ Thời Thanh Ninh cũng không rảnh để bận tâm, cứ vậy giang ra hai cánh tay, dùng sức ôm chặt lấy Bách Dạ Tức.

Qua lớp áo ngủ mỏng nhẹ, làn da của thiếu niên mềm mại lại ấm áp.

Vì để bù lại cả phần của mấy ngày trước, Thời Thanh Ninh còn cố tình ôm lâu hơn chút.


Vậy nhưng cũng chẳng biết vì sao Thời Thanh Ninh lại có cảm giác, tâm tình của Bạc Hà đã tốt lên hơn hẳn so với trước lúc được cậu ôm động viên.

Kể từ lúc nghe hắn nói thích uống nước chanh, Thời Thanh Ninh đã nghĩ.

Bạc Hà quả thật rất thích chanh nhỉ.

Không biết là bởi kì thi tháng đã kết thúc hay do tâm trạng đã được thả lỏng, đêm nay Thời Thanh Ninh ngủ rất ngon, hôm sau cậu rời giường từ rất sớm, tinh thần cũng rất tốt.

Ngày hôm nay phải ra ngoài cùng Tần Tri Thâm, Thời Thanh Ninh lại không hề hay biế hôm qua Tần Tri Thâm còn nghĩ đến chuyến đi riêng chỉ hai người, thế nhưng cho tới khi đến địa điểm đã hẹn trước, Tần Tri Thâm lại phát hiện ra…!
…!Đây là chuyến đi dạo theo đoàn luôn rồi, phải chứ???
Người tới không chỉ có Thời Thanh Ninh và Bách Dạ Tức, ngoài ra còn có một đám giống học sinh cấp hai, trong đám người này Tần Tri Thâm chỉ ấn tượng duy nhất với Khổng Khuyết đã từng tham gia trại hè chung với y hồi tiểu học, còn lại toàn là những gương mặt lạ hoắc.

Thời Thanh Ninh giải thích: “Xin lỗi, Tần thiếu thấy phiền sao? Tại em họ của tôi trông ngóng đã lâu rồi, nó luôn muốn chơi trò Kich Bản Giết Người thế nhưng lại không đủ người, vậy nên liền rủ tụi tôi.”
“Nếu như Tần thiếu không muốn chơi thì tôi sẽ nói với bon họ một tiếng, chúng ta tới chỗ khác dạo chơi.”
Tần Tri Thâm lại không để ý: “Không sau đâu, đông người lại càng thêm náo nhiệt mà.”
Nếu nói tới đi chơi theo nhóm như này, kỳ thực Tần Tri Thâm càng như “cá gặp nước” nhất trong ba người bọn họ.

Chẳng mất bao lâu y đã trò chuyện thành quen được với vài người, còn thành công khiến cho đám học sinh cấp hai mà Thời Tiểu Lâm dẫn tới vốn luôn ríu ra ríu rít trật tự hẳn.

Một đám người cứ luôn hưng phấn vây quanh ba người bọn họ để chụp ảnh, mất cả nửa giờ đồng hồ cũng chưa đi đâu được, suýt chút còn muộn cả giờ chơi trò chơi.

Khổng Khuyết đau hết cả đầu, hỏi: “Hôm nay cậu xác định muốn cùng cái đám “IQ cao” này chơi trò Kịch Bản Giết Người?”
Đối với đám Thời Tiểu Lâm, hắn còn cố ý nâng cao giọng nhấn mạnh vào hai chữ “IQ cao”.

Bởi vì cái đám nhỏ này khi trông thấy Thời Thanh Ninh đã bắt đầu nháo nhào đến mức nói năng lộn xộn, chỉ có thể nói: “Mỹ nhân đến chụp hình nha!!”
“Yên tâm đi,” Thời Tiểu Lâm rất khó khăn mới được người nhà thả cho một ngày chơi, vỗ vỗ ngực bảo đảm, “Chắc chắn không có chuyện gì! Đâylà lần đầu tiên tụi nó gặp anh họ em, phản ứng như vậy cũng là bình thường thôi mà.”
“Với lại nếu tụi em không chơi được, nhất định anh họ em cũng có thể giải được!”
Thời Tiểu Lâm tràn đầy sự tự tin, rốt cuộc đoàn người cũng kéo nhau lên đến tầng cao nhất của trung tâm thương mại, tiến vào cửa khu trò chơi Kịch Bản Giết Người.

Trò mà bọn họ chơi là một trò nhập vai thực tế, còn cần phải thay đổi trang phục và lấy đạo cụ.

Chủ đề của trò chơi cũng đã được Thời Tiểu Lâm chọn xong với bối cảnh tương lai và mất trí nhớ, yếu tố chính của câu chuyện là tình cảm.

Tình cảm…!
Nhìn thấy dòng chữ “Một câu chuyện tình éo le” trong phần giới thiệu, nội tâm Thời Thanh Ninh mơ hồ sản sinh ra một loại cảm giác không ổn cho lắm.

Dù cho sớm đã có dự cảm, Thời Thanh Ninh lại hoàn toàn không nghĩ tới câu chuyện sẽ phát triển ly kì đến vậy.

Bọn họ rút thẻ nhân vật, đặt tên cho nhân vật trước, sau đó mới bắt đầu đọc kịch bản.

Khi đang đọc kịch bản đã có người bắt đầu liếc nhìn quan sát những người xung quanh, mà trong đám người bọn họ, người khép lại kịch bản nhanh nhất chính là Bách Dạ Tức.

Phải nói là tốc độ đọc kịch bản trò chơi của hắn quá nhanh rồi.

Bởi vì Bách Dạ Tức chỉ nhìn lướt qua kịch bản một chút, lại nhìn một lượt nhân vật của tất cả mọi người, sau đó liền trực tiếp đóng kịch bản lại.

Một nữ sinh mặc váy xoè nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Anh không phải kẻ sát nhân đó chứ?”
Người xung quanh đều nhìn sang, nữ sinh lại nói: “Thường thì kịch bản của kẻ sát nhân sẽ luôn dài nhất, để che giấu thời gian xem kịch bản của mình, kẻ sát nhân sẽ cố ý đọc xong sớm nhất.”
Hiển nhiên cô bé rất có kinh nghiệm trong mấy trò như này, còn muốn tiếp tục mở miệng gạt người.

“Anh ấy đóng kịch bản lại cực kỳ nhanh!”
Mà Bách Dạ Tức —— Người đột nhiên được xướng tên cũng không có bất kỳ hoảng sợ hay kinh ngạc nào, thay vào đó…!Thời Thanh Ninh thậm chí còn nhìn được ra sự chán ghét từ trong mắt hắn.

Vẻ mặt Bách Dạ Tức rất bình tĩnh, nghe được lời này cũng không tiếp tục lật kịch bản, chỉ nói:
“Vì thấy cay mắt.”
Cay mắt?
Ban đầu mọi người còn không hiểu ý hắn, nhưng đợi đến khi thẻ nhân vật được hiện lên, lập tức có vài người rơi vào trầm mặc.


Câu chuyện được diễn ra trong bối cảnh tinh cầu tương lai, nơi đế quốc và liên minh đối lập nhau.

Một vụ giết người đã xảy ra trong Học viện Quân sự số 1 của Đế quốc, và có một bác sĩ đã chết trong chính văn phòng của anh ta.

Nhân vật của mọi người cũng rất phong phú, ngoại trừ học sinh của trường quân đội thì còn có trung uý với thiên phú dị bẩm, hoàng tử đế quốc.

Vấn đề nằm ở mạch chính của câu chuyện.

Bối cảnh tinh cầu hoành tráng cũng không thể che giấu được một vài lỗ hổng trong kịch bản, chỉ riêng trong phần giới thiệu ngắn gọn những đầu mối chính của câu chuyện cũng đã có thể nhìn ra được chút ít.

Trong câu chuyện, một sinh viên tài năng của học viên quân sự xuất thân từ gia cảnh nghèo khó đã đem lòng yêu một vị Trung úy trẻ tuổi, nhưng điều này đối quả thực là khó có thể với tới được, thậm chí còn bị tổn thương.

Khi sinh viên này đạt được thành tích xuất sắc trong một nhiệm vụ và được khen thưởng, thật vất vả mới có được cơ hội tham dự một buổi đại tiệc, cuối cùng cũng được âm thầm đi theo ngắm nhìn Trung uý nhiều hơn một chút.

Kết quả là ngay tại buổi tiệc lại trông thấy trung úy và hoàng tử nhỏ tuổi nhất của đế quốc thân mật mà cười cười nói nói.

Đây là một phần của câu chuyện, người rút trúng mấy cái thân phận này lại chính là đám người Thời Thanh Ninh.

Thẻ nhân vật mà bọn họ rút được, giải thích ngắn gọn một chút chính là Bách Dạ Tức phải lòng Tần Tri Thâm nhưng lại cầu mà không được, sau đó tan nát cõi lòng mà bắt gặp Tần Tri Thâm cười nói vui vẻ với Thời Thanh Ninh.

Thời Thanh Ninh: “……”
Thời Thanh Ninh nhìn chằm chằm kịch bản câu chuyện một hồi lâu, lại nhìn thẻ từng nhân vật, nhưng việc này cũng không thể thay đổi được bất cứ điều gì trong cốt truyện.

Rơi vào trầm mặc cũng chỉ có bọn họ ở góc này, còn đám học sinh cấp hai kia đã không nhịn được nháo nhào muốn đi thay trang phục.

Nhân viên hỗ trợ khách hàng đi đến dẫn bọn họ đến phòng thay đồ, Thời Thanh Ninh cũng chỉ đành đứng dậy đi theo.

Cậu không kìm được liếc nhìn Bách Dạ Tức, nếu như Thời Thanh Ninh biết “Bối cảnh tinh cầu, chinh chiến đế quốc” mà Thời Tiểu Lâm nói lại là cái loại chuyện tình cẩu huyết như này, cậu tuyệt đối sẽ không dắt Bạc Hà đến đây.

Tình cảm chính là thứ đã thương tổn Bách Dạ Tức nhiều nhất.

Dáng vẻ của nam sinh tóc dài hiện giờ xác thực cũng không có gì đáng lo ngại, Thời Thanh Ninh cẩn thận duỗi tay mình dán lên mu bàn tay của hắn, muốn dùng sự đụng chạm nhỏ nhẹ này động viên người kia.

Nam sinh ngước mắt nhìn sang.

Trong tay Thời Thanh Ninh còn đang cầm thẻ nhân vật.

Kịch bản được mô tả khá đơn giản và cộc lốc, trên thẻ của hoàng tử nhỏ cũng như vậy, trực tiếp viết rõ rành rành hoàng tử nhỏ phát hiện ra Trung úy cũng không phải thật lòng yêu thích mình.

【 Trung úy tiếp cận hoàng tử nhỏ cũng chỉ bởi muốn “Ăn cơm mềm” 】
( 吃软饭 – chī ruǎn fàn – Một cụm từ rất phổ biến của giới trẻ Trung Quốc, mang nghĩa là “trai bao, bám váy đàn bà”, đa phần được hiểu theo nghĩa sau nhiều hơn)
Thời Thanh Ninh còn đang lo lắng cho Bách Dạ Tức, vừa định hỏi đối phương có cảm thấy ổn không, đã thấy nam sinh bên cạnh cúi đầu xuống, đem cằm đặt trên vai cậu.

Mái tóc dài không được buộc gọn khẽ rủ xuống, bao lấy nửa người Thời Thanh Ninh.

Hương bạc hà lành lạnh cùng với mái tóc dài cứ vậy bao trọn lấy Thời Thanh Ninh.

Bách Dạ Tức nhàn nhàn giương mắt, thanh âm của hắn trầm thấp mà lười biếng.

“Tiểu điện hạ.”
Khi hắn mở miệng, hơi thở man mát nhẹ nhàng phả lên cần cổ mẫn cảm của Thời Thanh Ninh.

“Tôi cũng muốn ăn cơm mềm.”
——————
Editor:
Huhu có quá nhiều sự soft xỉu trong chương này ????.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.