Nam Thần Nói Hắn Yêu Thầm Tôi

Chương 30


Bạn đang đọc Nam Thần Nói Hắn Yêu Thầm Tôi – Chương 30


Editor: babiQynne
Thời Thanh Ninh cẩn thận xem xét một lượt từ đầu đến cuối học lục của Tần Tri Thâm.

Có không ít thông tin được viết trên học lục, nhưng những thông tin thực sự hữu dụng lại không nhiều.

Ví như trên cột địa chỉ lại bị Tần Tri Thâm điền địa chỉ của trại hè, không hề điền địa chỉ gia đình.

Sau một loạt những câu hỏi vụn vặt nhưng cũng khá tỉ mỉ, Thời Thanh Ninh đại khái cũng đã phác họa ra được hình ảnh con người này.

Ví dụ như Tần Tri Thâm viết y rất chán ghét việc dây dưa không dứt, mẫu hình lý tưởng là người vừa trắng vừa gầy, còn trên cột món ăn yêu thích, y dùng kiểu chữ hoa điền một loạt các từ tiếng Đức dài loằng ngoằng.

Thời Thanh Ninh nhớ đó là một thương hiệu bánh thủ công rất nhỏ.

Xem qua bức ảnh của Tần Tri Thâm xong Thời Thanh Ninh cũng chẳng có cảm giác gì khác, cũng không tăng thêm được mấy phần kí ức.

Lần này có khác biệt rất lớn cùng với lần đầu tiên cậu nhìn thấy Bách Dạ Tức.

Vậy là nói…!Chỉ có Bạc Hà mới có thể đem lại cảm giác cho mình?
Thời Thanh Ninh chìm trong suy tư, đôi mắt vẫn không ngừng đọc đi đọc lại bản học lục kia.

Không biết có phải do những câu hỏi này có phần quá chi tiết và thực tế không, Thời Thanh Ninh khó giải thích được nảy sinh ra một loại cảm giác rời rạc.

Nội dung tiểu thuyết mà cậu nhớ lại được rất kỳ lạ và phi logic, nhưng những thông tin trước mắt này đã phác hoạ ra Tần Tri Thâm, thoạt nhìn lại thật sự chỉ giống một đứa nhóc thối rất bình thường.

Vậy rốt cuộc vì sao sau này lại biến thành một tên cặn bã như vậy?
Khổng Khuyết ngồi bên cạnh tò mò hỏi: “Nhưng sao đột nhiên cậu lại muốn hỏi về người này?”
Thời Thanh Ninh trả điện thoại cho đối phương, nói cảm ơn, tiện thể bịa luôn một lý do đơn giản.

“Người nhà nói tôi đã quen với cậu ta từ bé, tôi lại không có chút ấn tượng nào nên hôm nay mới thuận miệng hỏi vài câu.”
“Cậu nói vậy làm tôi đột nhiên nhớ ra, ” Khổng Khuyết nói, “Nghe nói hai ngày trước Yến thành rất náo nhiệt, đứa cháu ngoại được đồn là “Thần Long kiến thủ bất kiến vĩ” của Giản lão gia đã so đo một trận với tên tiểu bối cùng tuổi của Tần gia, tính theo tuổi tác như vậy, tên tiểu bối này chắc hẳn là Tần Tri Thâm rồi.”
( 神龙见首不见尾 — Thần Long kiến thủ bất kiến vĩ: Câu này ban đầu dùng để nói về vẻ đẹp của thơ ca, ý nói Rồng Thần chỉ nhìn thấy đầu chứ không thấy được đuôi, sau dần được dùng để ám chỉ những người bí ẩn nay đây mai đó, không rõ tung tích)
Thời Thanh Ninh hỏi: “Bọn họ so cái gì?”
Khổng Khuyết nói: “Hình như là cái gì mà…!Mô phỏng một thương nhân trên thị trường tài chính*? Tôi quá hiểu cái này, nghe nói là Tần gia thua, Tần Tri Thâm không chịu phục còn muốn so tài lại một lần nữa, kết quả bị người nhà giáo huấn một trận, hình như còn lên kế hoạch sớm cho xuất ngoại đi học.”
( Chỗ này tác giả ghi là 操盘 — Thao Bàn, mình search qua Baidu thì định nghĩa dài dằng dặc đại khái toàn nói về đầu tư tài chính thị trường gì gì đọc không hiểu, còn Zhihu thì nói là Trader thì phải?)
Thời Tiểu Lâm càng nghe càng khiếp sợ: “Tại sao cái thứ bát quái trên trời dưới đất gì anh cũng biết hết vậy?”
“Bởi vì anh đây rất nhiệt tình với cuộc sống này, hiểu chưa?”
Khổng Khuyết khuấy khuấy cái muỗng, trông vô cùng tao nhã trịnh trọng.

“Tính tò mò cũng là một trong những động lực sống của nhân loại mà.”
Thời Tiểu Lâm “Chao ôi” một câu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

“Anh có biết cái kiểu tiệc trà của các quý phu nhân trong tiểu thuyết hay nhắc đến không? Anh chắc chắn luôn là người chủ trì của tiệc trà.”
Khổng Khuyết nhấp một hớp cà phê, mỉm cười: “Khi về anh sẽ mách với cô em thường xuyên lén đọc tiểu thuyết.”
Thời Tiểu Lâm: “Khổng Tước khốn nạn!!”
Hai người còn đang cãi nhau, Thời Thanh Ninh ngồi ở một bên lại đang rất tập trung suy nghĩ, nếu như những tin tức này đáng tin, vậy thì đối với Bạc Hà mà nói chắc chắn là một chuyện tốt.

Lần này Bách Dạ Tức đã chọn không xuất ngoại đi học, khả năng hắn phải đụng mặt với Tần Tri Thâm sẽ giảm đi rất nhiều.

Thăm dò thông tin của Tần Tri Thâm xong, Thời Thanh Ninh cũng đã đại khái nắm được những tin tức chính về người này.

Thật ra để mà nói, so với tên lừa tiền Tần Tri Thâm, thứ khiến Thời Thanh Ninh càng lo lắng hơn và e ngại nhất chính là cái người theo đuổi thứ ba kia.


Trong trí nhớ cực kỳ mơ hồ về cuốn tiểu thuyết, Thời Thanh Ninh nhớ rất rõ ràng cái kết cục doạ người kia.

Người theo đuổi thứ ba, người đã trực tiếp hại chết Bách Dạ Tức.

Căn cứ dựa theo những nội dung tiểu thuyết mà cậu đã nhớ ra đến hiện tại, hẳn là sau khi Bách Dạ Tức rời khỏi gia đình hào môn kia và chấm dứt hoàn toàn với Tần Tri Thâm, lựa chọn cuộc sống một mình bình yên, khi đó mới gặp được người theo đuổi thứ ba.

Đáng tiếc là về phần sau của cuốn tiểu thuyết, Thời Thanh Ninh hoàn toàn không có chút đầu mối nào, thậm chí càng nghĩ lại càng cảm thấy choáng váng đầu.

Có lẽ do chưa đến lúc, hoặc cũng do hiện tại đại não của cậu không thể chịu đựng nổi, tuy rằng tâm tình Thời Thanh Ninh rất gấp gáp, nhưng cũng vẫn chỉ có thể tiếp tục chờ.

Chờ cho một lần nữa ký ức hiện ra.

Hai ngày cuối tuần nháy mắt một cái đã trôi qua, thực ra theo quy định của trường trung học số 29, vào tối chủ nhật thì các học sinh sẽ phải tới trường để tham gia lớp tự học buổi tối.

Trước mắt thì Thời Thanh Ninh và Bách Dạ Tức còn chưa bắt đầu tham gia tự học buổi tối, vì vậy ngay vào ngày thứ hai đầu tuần đó Bách Dạ Tức vẫn xin nghỉ.

Hình như thu thập hành lý còn phiền toái hơn so với dự đoán của Thời Thanh Ninh, vậy nên từ thứ sáu cho tới bây giờ cậu và Bách Dạ Tức vẫn chưa gặp mặt.

Buổi sáng chủ nhật, Bách Dạ Tức gọi một cuộc điện thoại đến.

“Tôi muốn xin nghỉ hai ngày, ở đây còn có chút việc.”
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh hơi uể oải, không biết có phải do thu dọn đồ quá mệt hay không nữa.

Thời Thanh Ninh quan tâm hỏi: “Còn rất nhiều việc sao? Có cần tôi tìm người đến hỗ trợ cậu một tay không?”
“Không cần đâu.”
Bách Dạ Tức nói.

“Chỉ còn một ít thủ tục bàn giao phòng cho thuê, thứ tư là có thể quay lại rồi, cô Thời cũng đã tìm người qua đây giúp một chút.”
Thời Thanh Ninh đại khái cũng đã đoán được ít nhiều, đối với Bách Dạ Tức, ngoại trừ lấy lại tiền cọc nhà, bên trong phòng thuê có lẽ cũng sẽ có một ít đồ đạc cần thanh lý.

Ngoài ra hắn hình như còn có một vài công việc bán thời gian vào ban đêm nữa, lần này có lẽ sẽ phải xin nghỉ việc đồng loạt.

Dù Thời gia có thiếu tiền thì Thời Thanh Ninh cũng luôn phải tìm đủ mọi lý do để trả tiền thù lao cho Bách Dạ Tức, càng nhiều càng tốt, còn luôn luôn lôi kéo Bách Dạ Tức cùng ăn cơm.

Nhưng cậu cũng biết, một thiếu niên ở cái tầm tuổi này sẽ rất mẫn cảm và để ý đến lòng tự trọng của bản thân.

Thời Thanh Ninh rất quan tâm nhưng cũng không tiện hỏi nhiều: “Được, vậy thứ tư tôi đợi cậu trở về.”
“Ừm.”
Âm thanh của nam sinh từ đầu dây bên kia hơi dừng lại, lại nói.

“Chú ý nghỉ ngơi, nhớ uống thuốc đúng giờ.”
Thời Thanh Ninh: “Ừm.”
“Đừng khiến mắt mỏi.”
Thời Thanh Ninh bật cười: “Được.”
Cúp điện thoại xong cậu mới phản ứng được, thế nào lại thành Bạc Hà căn dặn nhắc nhở mình rồi?
Nghe những lời Bách Dạ Tức nói, Thời Thanh Ninh quả thực đã bắt đầu chú ý đến đôi mắt của mình rồi.

Vừa hay thứ tư này còn đang định đi làm một ít kiểm tra.

Thứ hai quay lại trường, trong lớp hiển nhiên cũng đã khôi phục lại sự bình thường khi trước, thoạt nhìn, vụ việc ngoài ý muốn tuần trước cũng đã phần nào nguôi ngoai trong lòng mọi người.


Sau giờ giải lao phải đi luyện chạy về, tất cả mọi người ngồi phịch vào chỗ của mình, cầm sách vở quạt phành phạch không ngừng.

Trong lúc mọi người còn đang điều hoà lại nhịp thở, cánh cửa phòng học bỗng nhiên bị đẩy ra.

Những âm thanh trò chuyện ầm ĩ cũng theo đó mà dừng lại.

Người tới không phải là giáo viên, mà là một thân hình gầy gò đơn độc đã để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng mọi người.

Trần Tử Băng.

Mọi người đồng loạt nhìn cô, có chút bất ngờ và khó giải thích được.

Trạng thái hiện giờ của Trần Tử Băng dường như đã tốt hơn một chút so với mấy ngày trước, sắc mặt đã không còn trắng bệch như trước, cũng không đeo theo cặp kính áp tròng quái dị nữa.

Cô đi tới, trong ngực ôm một con gấu bông được đan thủ công.

Trần Tử Băng nhìn nhìn mọi người, hình như đang rất căng thẳng, động tác lại vô cùng cẩn thận đem con gấu bông kia đặt lên trên bục giảng.

Các học sinh trong lớp nhìn chằm chằm theo từng động tác của cô.

Trần Tử Băng mím môi, nhỏ giọng nói: “Đây là tôi tự đan.”
Sau khi mở miệng thì cũng không có khó khăn như cô nghĩ, Trần Tử Băng cúi đầu, hướng về mọi người ngồi phía dưới, gập người một cái thật sâu.

“Cảm ơn.”
Mọi người còn đang bất ngờ không kịp phản ứng lại, Trần Tử Băng đã lập tức chạy đi mất, trên vành tai tái nhợt còn có một màu đỏ dần lan rộng ra.

Mọi người mắt to trừng mắt nhỏ mà nhìn nhau một hồi lâu, phải đến một lúc sau phòng học mới dần nổi lên động tĩnh.

“Vừa rồi là muốn cảm ơn lớp chúng ta sao?”
“Con gấu kia nhìn đáng yêu đó.”
“Lại chẳng thế, cái khoản này là biệt tài của cô ấy rồi mà, những nữ sinh của lớp số 4 muốn học cái này đều là do cô ấy dạy cho đấy…”
Nói đến đây còn có người muốn tiến lên xem con gấu bông kia, vậy nhưng trong phòng học không thể quá nhốn nháo được, bởi tiết tới này chính là tiết của giáo viên chủ nhiệm, và hiện giờ cô cũng đã xuất hiện đứng sừng sững ở cửa.

Nhìn thấy Giải Sơ Hạ, các học sinh trong lớp liền lập tức an vị tại vị trí của mình.

Vậy nên Giải Sơ Hạ cũng không phải tốn công mở miệng kêu mọi người trật tự, chuẩn bị vào lớp.

Cô ôm cánh tay nghiêng người dựa vào một bên khung cửa, cười cười nhìn mọi người, giơ lên ngón cái.

“Các đại lão* thật lợi hại.”
( 大佬 — Đại lão: Theo từ điển có hai nghĩa là Thành công lớn và Bố già, mình không biết 大佬们 nên dùng từ tiếng Việt nào để hình dung nên để nguyên Hán Việt vậy nhé)
Các bạn học đều nín cười, những học sinh nam ngồi hàng sau còn gõ bàn.

“Chúng ta thật pro!”
Con gấu bông đan thủ công kia được treo ở một bên bảng đen, chỉ cần vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy.

Con gấu bông có cái miệng được đan rất tinh tế hơi cong cong lên.


Như thể đang mỉm cười với mỗi một học sinh trong lớp vậy.

Trần Tử Băng thật sự rất khéo tay, Thời Thanh Ninh cũng cảm thấy con gấu kia rất đáng yêu, lại qua một giờ nghỉ giải lao nữa, cậu lại ở trên hành lang đụng mặt Trần Tử Băng.

Cậu đi qua vẫn gật đầu chào hỏi Trần Tử Băng như cũ, vậy nhưng lần này Trần Tử Băng còn gọi cậu lại.

“Cảm ơn cậu.”
Trần Tử Băng nói, mặt mày của cô cũng không còn loại màu sắc trắng bệch xám xịt nữa, khi cười rộ lên bên môi còn có một cái lúm đồng tiền rất đáng yêu.

“Tôi nghe cô Giải nói, chính là cậu đã bảo với cô ấy chăm nom để mắt đến tôi.”
Thời Thanh Ninh: “Không cần cảm ơn, cậu không xảy ra vấn đề gì là tốt rồi.”
“Đúng rồi, còn có bạn học Bách.” Trần Tử Băng nói, “Tôi có thể nhờ cậu giúp tôi chuyển lời cảm ơn đến cậu ấy được không?”
Ngày thường Bách Dạ Tức rất hiếm khi tiếp xúc với người khác, người duy nhất tiếp xúc cũng chỉ có Thời Thanh Ninh.

“Được.” Thời Thanh Nịnh cười cười, đáp, “Cậu ấy đang xin nghỉ hai ngày nay, thứ tư mới quay lại trường, cậu cũng có thể trực tiếp nói với cậu ấy cũng được.”
Trần Tử Băng nghe vậy có hơi do dự.

Người trước mặt không biết tình hình, nhưng kỳ thực trong tiềm thức của cô cho đến bây giờ vẫn còn mang theo sự sợ hãi đối với ngày hôm đó.

Vậy nhưng cuối cùng Trần Tử Băng vẫn gật đầu.

“Được.”
Tính cả hai ngày cuối tuần, đã bốn ngày rồi Thời Thanh Ninh chưa được thấy mặt Bách Dạ Tức.

Tuy rằng hai người vẫn luôn liên lạc qua Weixin, nhưng Thời Thanh Ninh vẫn cảm thấy hình như có chỗ nào đó không giống với ngày thường cho lắm.

Cậu tiếp tục nghiền ngẫm thêm về những tình tiết trong tiểu thuyết liên quan đến Tần Tri Thâm, cũng đang đuổi theo ký ức về cái người theo đuổi thứ ba.

Nhưng tuyệt nhiên vẫn không có chút tiến triển nào.

Không biết có phải do suy nghĩ hơi nhiều rồi không, đến ngày thứ ba tiếp theo đó, Thời Thanh Ninh đã bắt đầu cảm thấy đau đầu chóng mặt.

Thời Thanh Ninh trước giờ vẫn luôn suy nghĩ về một chuyện, nhưng đến giờ vẫn chưa có được câu trả lời.

Cơ hội để kích hoạt được ký ức của mình rốt cuộc là cái gì?
Mấy ngày nay, Thời Thanh Ninh ngủ cũng không ngon.

Buổi sáng thứ tư, sau khi hoàn thành xong một bài kiểm tra tiếng Anh trên lớp rồi trở về nhà, cuối cùng cậu cũng gặp được Bách Dạ Tức.

Gặp lại sau một thời gian ngắn, Thời Thanh Ninh nhìn chằm chằm người kia một hồi lâu.

Cậu không nhịn được phải hỏi: “Sao tôi lại có cảm giác cậu gầy đi rồi?”
“Không phải đâu.”
Bách Dạ Tức nói.

“Có thể là do thu dọn hành lý nên phải động tay chân nhiều.”
Đồ đạc của hắn cũng đã được chuyển đến căn hộ gần trường, ngày mai là hai người đã có thể chuyển vào ở.

Nghĩ đến việc ở chung, Thời Thanh Ninh mới không hỏi nhiều nữa.

Đợi sau này mỗi ngày sẽ giám sát nhìn Bạc Hà ăn cơm thật ngon đi.

Buổi trưa Thời Thanh Ninh đến bệnh viện kiểm tra, cũng tiện thể kéo luôn Bách Dạ Tức tới.

Cũng chỉ đơn giản là những buổi kiểm tra định kỳ, Bạc Hà vừa hay cũng có thể kiểm tra luôn một chút.

Bách Dạ Tức không từ chối, phản ứng này của hắn khiến Thời Thanh Ninh cũng ít nhiều yên tâm hơn.

Chờ đến khi có kết quả, bác sĩ lật lật báo cáo của Bách Dạ Tức trong tay, nói: “Không có vấn đề gì, mọi chỉ tiêu đều bình thường.”

“Chỉ là hình thể hơi gầy, còn bị hạ đường huyết nhẹ.”
Thời Thanh Ninh đối với từ “huyết” thực sự có chút mẫn cảm.

“Đường huyết bị giảm có nghiêm trọng lắm không ạ?”
“Nghiêm trọng, vậy nhưng chỉ số đường huyết vẫn ở mức an toàn.” Bác sĩ nói tiếp, “Cậu trai này tuổi còn trẻ, chú ý ăn nhiều một chút là được.”
Thời Thanh Ninh đã đề xuất kiểm tra càng nhiều hạng mục sức khoẻ hơn, vậy nên các bản báo cáo cũng ra không đồng thời, có những cái còn phải đi lên tầng trệt để lấy.

Bách Dạ Tức giúp cậu đi lấy kết quả, sau khi hắn rời đi, Thời Thanh Ninh nhớ ra trước đó Bạc Hà còn đặc biệt để ý đến vấn đề mắt của cậu, liền hỏi bác sĩ một câu.

“Sau khi cháu phẫu thuật ( bệnh tim) không biết có gây ra ảnh hưởng gì đến mắt không bác sĩ?”
Bác sĩ bị sợ hết hồn, lập tức ngẩng đầu nhìn cậu: “Mắt cháu bị làm sao vậy?”
“Không bị làm sao,” Thời Thanh Ninh giải thích, “Cháu chỉ là muốn hỏi một chút, không có gì.”
Tuy rằng cậu nói như vậy, nhưng bác sĩ rất nhanh đã cầm ra báo cáo kiểm tra sức khoẻ lần trước của Thời Thanh Ninh.

Ông còn so sánh kết quả kiểm tra của lần trước với lần này, sau khi xem xong mới yên lòng.

“Ồ, nhãn áp lần trước chỉ hơi hơi cao thôi, lần này đã không sao rồi.”
Thời Thanh Ninh hỏi: “Vậy là sẽ không có khả năng xảy ra chuyện gì chứ?”
Vốn sợ rằng sẽ khiến người của Thời gia lo lắng nên trước giờ bác sĩ cũng không dám nói quá chi tiết.

Vậy nhưng Thời tiểu thiếu gia cứ luôn truy hỏi, cuối cùng ông đành uyển chuyển trả lời.

“Nếu như cuộc phẫu thuật khi đó không thể thành công hoàn toàn, chức năng cung cấp máu cho tim sẽ không thể nào khôi phục như trước, nếu nghiêm trọng hơn, khả năng sẽ dẫn đến tình trạng não bộ thiếu máu, ảnh hưởng đến cả thị lực.”
Thời Thanh Ninh vốn đã luôn ẩn ẩn một loại dự cảm, đến khi nghe được vẫn vô thức nhíu nhíu mày.

Ý của những lời này là…!Có khả năng sẽ bị mù?
Bác sĩ nói: “Thế nhưng nhị thiếu cũng đừng suy nghĩ nhiều, cậu không cần phải lo về phương diện này đầu, hiện giờ cơ thể của cậu đang khôi phục rất tốt.”
Ông lại liên tục an ủi vài câu: “Hiện tại cơ thể của cậu vẫn đang thiếu máu, nguồn máu dự trữ trong ngân hàng máu vẫn rất đầy đủ, sau này nếu phải có những cuộc tiểu phẫu thì cũng không cần lo lắng.”
Thời Thanh Ninh cũng biết rất rõ sau khi chữa trị hoàn toàn bệnh tim bẩm sinh xong thì vẫn cần phải tích cực trị liệu hồi phục, khả năng vẫn còn cần đến một vài cuộc tiểu phẫu nho nhỏ.

Cho nên ngân hàng máu vẫn phải tiếp tục tìm nguồn máu dự trữ cho cậu cũng là bình thường.

Thời Thanh Ninh nói cảm ơn, cậu vẫn còn đang suy nghĩ đến phản ứng của Bách Dạ Tức, đúng lúc này cửa phòng cũng được đẩy ra.

Người tiến vào không phải là Bách Dạ Tức mà là một vị bác sĩ khác trong tổ chuyên gia thực hiện các cuộc giải phẫu cho Thời Thanh Ninh.

Cô và Thời Thanh Ninh lên tiếng chào hỏi, nhìn thấy bản báo cáo trên mặt bàn liền tiện tay cầm lên đến lật đọc một chút.

Lật được một tờ vị bác sĩ kia mới đột nhiên lên tiếng hỏi: “Ồ, đây là báo cáo của nhị thiếu sao?”
Thời Thanh Ninh trả lời: “Là của bạn cháu.”
Nữ bác sĩ chăm chú đọc thêm, không biết vì sao lại nhăn mày lại.

Thời Thanh Ninh thoáng giật mình, theo bản năng hỏi: “Làm sao vậy ạ?”
“Hả?” Nữ bác sĩ tiếp tục xem báo cáo, nói, “Chắc là cũng không có vấn đề gì…”
Mà Thời Thanh Ninh nghe ngữ khí này của cô lại cảm giác không giống như không có chuyện gì.

Cậu lại hỏi: “Có chỗ nào không ổn sao?”
Nữ bác sĩ cũng do dự một chút mới nói: “Là thế này, ngày hôm qua có một bệnh nhân bị mắc chứng rối loạn lo âu ở bên khoa tim mạch đã sang bên khoa này để làm một ít kiểm tra phụ, vậy nên báo cáo sức khoẻ của người đó cô cũng đã xem qua.”
Cô nhìn báo cáo của Bách Dạ Tức, chần chừ nói.

“Các hạng mục chỉ tiêu của bạn cháu…!hình như cũng hao hao giống với những chẩn đoán trong báo cáo của người kia.”
Cô uyển chuyển hỏi: “Có phải bình thường cậu bạn của cháu hay suy nghĩ quá nhiều không, những suy nghĩ còn rất nặng nề và trầm trọng?”
Nghe đến đây, Thời Thanh Ninh ngây ngẩn cả người.

…!Chứng rối loạn lo âu??!!
——————
Editor:
Đọc chương này từ đầu đến cuối chương chỉ thấy toàn ngược là ngược Bách Dạ Tức, bộ này công khổ quá rồi (ಥ ̯ಥ).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.