Đọc truyện Nam Thần Nhảy Quảng Trường – Chương 63: Mặc kệ tháo dỡ hay không, có vài thứ sẽ không mất đi
Edit + Beta: Snail
Trận tuyết đầu tiên ở thành phố G tới bất thình lình, hạt tuyết nhỏ từ từ lớn lên, đến buổi tối mặt đất đã trải một tầng tuyết trắng, trên nhành cây cũng phủ lên đóa đóa màu trắng bạc, điểm trang toàn bộ thành thị thành màu trắng.
Bởi vì tuyết rơi, người ở trung tâm thành phố vô cùng nhiều, đặc biệt là khu quảng trường kia càng tụ tập không ít đôi tình nhân cùng người nhà bạn bè kết bạn ra ngoài chơi. Có điều cho dù dưới tình huống chen lấn như vậy, tâm tình tốt của Mạch Đương một chút cũng không bị ảnh hưởng, ngược lại giống như đứa nhỏ chưa lớn đi khắp nơi vui đùa, lôi kéo Trì Yến chạy nơi nơi, dưới nhiệt độ rất thấp lại chạy ra một thân mồ hôi.
“Mệt chết rồi mệt chết rồi!” Mạch Đương ngồi co quắp xuống ghế dài ven đường thở mạnh, cậu cùng Trì Yến dạo chơi khắp chốn chỗ nào cũng qua một lần, gần như chạy đến tê liệt.
Trì Yến cũng có chút mệt, hai tay chống đầu gối hơi hơi thở gấp, trên áo lông màu đen rơi xuống một tầng tuyết mỏng, ngay cả lọn tóc cũng dính vào một ít. Mạch Đương nhoài người lên vai anh, vươn tay giúp anh quét đi tuyết rơi trên tóc, có vài viên theo lọn tóc rơi xuống khe hở giữa khăn choàng cổ và cổ, lạnh lạnh buốt buốt khiến Trì Yến rụt cổ, trở tay nắm lấy tay Mạch Đương, quay đầu nói: “Không cần để ý đến chúng, trở về tắm rửa là được.”
Mạch Đương dùng tay còn lại thọc vào trong cổ Trì Yến, chỉ mò được chút ướt át bên trong, tuyết đã tan. Cậu cũng không rút ra, ngược lại dùng ngón tay gãi sau gáy Trì Yến, giống như bình thường trêu đùa Mạch Manh.
Đây là thói quen nhỏ của Mạch Đương, thường ngày cậu cũng thích vươn tay gãi cổ Trì Yến, có nhiều lần vào buổi sáng Trì Yến chính là bị cậu gãi mà tỉnh, ngay từ đầu anh không quen, lâu dần cũng liền theo ý cậu.
“Ngày mai chúng ta mang Trì Bảo ra ngoài chơi đi.” Mạch Đương nói, “Đi đắp người tuyết?”
“Ừm.” Trì Yến bắt lấy tay cậu, “Lạnh không?”
“Không lạnh, nóng ra lửa rồi nè.” Mạch Đương làm bộ muốn đưa tay kéo khăn choàng cổ ra, bị Trì Yến ngăn lại liền nói: “Kế tiếp chúng ta muốn đi đâu? Anh có mệt không? Trở về sao?”
“Cũng tạm, em có đói không?” Trì Yến hỏi.
“Không đói lắm, có điều em muốn ăn kem, vị hoa đào.”
Cách chỗ hai người ngồi không xa có một tiệm kem McDonald, bởi vì thời tiết lạnh, trước cửa vắng ngắt, thỉnh thoảng có một hai người tới mua. Trì Yến nhìn thời gian, “Tôi qua mua, em nghỉ ngơi tiếp đi.”
“Cùng đi.” Mạch Đương kéo anh cùng anh đi qua.
“Anh còn nhớ chuyện trước đây em vay tiền anh mua kem không?” Lúc mua kem Mạch Đương hỏi.
Tay lấy tiền của Trì Yến dừng một chút, nhớ tới chuyện trước đó Mạch Đương nói muốn mời mình ăn kem, cuối cùng vẫn là mình bỏ tiền, “Nhớ rõ.”
“Vậy lúc đó anh có cảm giác gì?”
Trì Yến giương mắt nhìn cậu một cái, “Da mặt em thật dày.”
Mạch Đương cười ha ha, tiếp nhận kem người bán hàng đưa tới, “Kỳ thực em gạt anh, lúc đó em có mang ví.”
“Hửm?”
“Lấy cớ lần sau đi tìm anh thôi.” Mạch Đương cắn một ngụm kem, đưa một cây cho anh.
Thật đúng là phong cách làm việc của Mạch Đương. Trì Yến nở nụ cười, có điều cũng may mà vậy.
“Trở về đi.”
“Được.” Mạch Đương ứng tiếng, cùng anh đi về phía trạm xe, hai người đều không phát hiện Cao Toa Toa vừa lúc từ Stabucks bên cạnh tiệm kem bước ra.
Sau khi Cao Nguyệt quay lại tập đoàn Cao gia làm việc, thời gian Cao Nguyệt trở về chủ trạch càng ngày càng nhiều, chỉ cần là cô ở đó, Cao Toa Toa ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng sợ cô nghe được, càng miễn bàn là tìm Mạch Đương gây phiền phức, chỉ có thể nén giận nuốt vào, một bụng tức không tìm được chỗ phát.
Hôm nay học xong tiết tự học buổi tối, bạn học hẹn cô đến Starbucks uống nước, vốn cô không muốn tới, nhưng quay về cũng phiền lòng, coi như ra ngoài giải sầu một chút, chỉ là không hề nghĩ đến sẽ đụng phải Mạch Đương ở chỗ này. Nhìn theo bóng lưng Mạch Đương cùng Trì Yến đi xa, lại liên tưởng đến lời vừa rồi của hai người, trong lòng cô nhanh chóng xoay chuyển, cùng bạn học nói một tiếng liền đuổi theo, bắt xe chạy theo bọn người Mạch Đương khi họ lên xe buýt.
Mạch Đương không biết bị Cao Toa Toa theo đuôi, bọn họ cũng không trở lại nhà Trì Yến bên kia, mà về khu lão thành, còn có Mạch Manh phải chiếu cố.
Bởi vì tuyết rơi, hẻm nhỏ trong khu lão thành cũng tích tụ một tấng tuyết mỏng, ngược lại có vẻ không còn quá cũ nát, bởi vì sắp đến năm mới, cư dân nội thành còn góp vốn trang bị đèn đường trong mỗi hẻm, dọc theo đường đi cũng sáng sủa rất nhiều.
Hai người nắm tay đi trong hẻm, nói tới chuyện nhà cũ phải phá bỏ và di dời nơi khác, Trì Yến hỏi: “Bên trên có tin tức không?”
“Nghe chú Mạch nói hẳn là sang năm sẽ gửi văn kiện, cụ thể còn chưa có thông báo.” Mạch Đương dừng lại, ngẩng đầu nhìn một vòng vách tường cùng cửa hàng mặt tiền trong hẻm của khu lão thành, “Cách lúc di dời và phá bỏ cũng không xa, khu vực này quá cũ kỹ rồi, sắp bị phân vào loại nhà ở không an toàn.”
Giọng Mạch Đương thản nhiên, không giống dĩ vãng mỗi khi nói đến đề tài này liền trốn tránh, kỳ thật cậu đã sớm biết, nơi này sớm muộn gì cũng sẽ dỡ bỏ, chỉ là lời tuy như thế, trong lòng vẫn rất không nỡ.
Thân thế Mạch Đương Trì Yến đã hoàn toàn hiểu rõ, nơi này là tất cả hồi ức khi còn bé của Mạch Đương cùng mẹ, trong lòng cậu có bao nhiêu không nỡ, Trì Yến hoàn toàn có thể lý giải. Anh nắm chặt tay Mạch Đương, nhẹ giọng nói: “Mặc kệ tháo dỡ hay không, có vài thứ sẽ không mất đi.”
“Đúng vậy.”
Mạch Đương hiểu ý anh, nở nụ cười, quay đầu hôn anh, “Dù sao còn có anh cùng Mạch Manh.”
Trì Yến dùng trán thân mật cọ cọ trán cậu, “Thời tiết lạnh, trở về đi.”
“Yes sir.” Mạch Đương dùng sức mổ miệng anh, “Sắp nghỉ đông rồi, chúng ta tìm thời gian tích trữ đồ tết đi? Đồ hộp cho Mạch Manh cũng sắp hết, giao thừa muốn dẫn nó tới chổ Tiểu Chanh, cũng phải mua cho tiểu Hôi (con mèo của Tưởng Ninh Ninh) chút ít mới được.” Giao thừa cậu muốn đến nhà Trì Yến ăn lễ mừng năm mới, nhưng Lưu Hồng Nhạn dị ứng lông mèo, chỉ có thể nhờ Tưởng Ninh Ninh chăm sóc Mạch Manh.
“Được, không cần mua quá nhiều, trong nhà đã mua không ít rồi.” Trì Yến nói.
“Vừa nghĩ đến sẽ qua nhà anh ăn tết, trong lòng em cảm thấy đặc biệt kích động, có loại cảm giác con rể lần đầu tới cửa chúc tết.” Mạch Đương cảm thán nói.
“Em nghĩ nhiều rồi, nhiều lắm là con dâu tới cửa chúc tết.” Trì Yến đánh vỡ ảo tưởng của cậu.
“Đi chết đi, ha ha…”
Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào hàng hiên, hoàn toàn không chú ý tới người theo ở phía sau.
Phía sau Cao Toa Toa cầm di động, cực kỳ khiếp sợ, mở video vừa rồi mình quay, trừng mắt nhìn lại một lần, đáy mắt từ khiếp sợ chậm rãi biến thành chán ghét, ngay sau đó lại từ từ biến thành tính kế.
Vừa rồi cô một đường theo Mạch Đương trở về, ở giao lộ bên ngoài nhìn thấy bọn Mạch Đương nắm tay đã cảm thấy quái dị, hai tên đàn ông có quan hệ tốt thế nào đi nữa cũng không đến mức nắm tay đi đường đi? Đi từ nhà ga đến khu lão thành tốn ít nhất năm phút đồng hồ, hai người trên đường vậy mà lại hoàn toàn không tách ra.
Trong lòng chợt lóe một suy đoán kinh người, vì thế cô dùng điện thoại chụp mấy tấm, sau đó một đường theo qua đây, không ngờ sẽ thấy được hình ảnh như vậy, còn nghe được nội dung lượng tin tức cực lớn hai người tán gẫu.
“… Thật là buồn nôn.” Cao Toa Toa thấp giọng nói, cô cầm di động đứng tại chỗ một lúc, bấm gọi một dãy số: “Giúp tôi chú ý một người, ngay mấy ngày này, tôi gửi thông tin sang di động cho mấy người, càng nhanh càng tốt.”
Sau khi cúp điện thoại, cô nhìn về phía nhà Mạch Đương, tâm tình khoái trá rời đi.
Ngày hôm sau Mạch Đương thức dậy kéo màn cửa sổ ra liền thấy tuyết đã ngừng, phía trên lán che mưa cửa hàng mặt tiền dưới lầu tích tụ một tầng thật dày, phía dưới còn truyền đến tiếng cười của bọn nhỏ chơi tuyết.
“Trì Yến!” Cậu quay đầu gọi một tiếng, Trì Yến từ phòng khách ôm Mạch Manh tiến vào, “Làm sao vậy?”
“Tuyết phía dưới thật dày! Chúng ta đi xuống đi?” Mạch Đương ôm Mạch Manh từ trong lòng anh lại, Mạch Manh được Trì Yến ôm đến ấm áp, ôm nó vô cùng thoải mái.
“Ăn bữa sáng trước, tôi rán bánh rồi.” Trì Yến nhắc nhở cậu.
“Em đi đánh răng cái.” Mạch Đương nhét Mạch Manh vào ngực anh lại, bước nhanh đi đánh răng.
Mạch Manh: “…”
Lúc Mạch Đương đánh răng Lưu Hồng Nhạn gọi điện thoại đến, bảo hai người họ trở về ăn cơm trưa, sau đó mọi người cùng ra ngoài chơi.
“Muốn đi đâu?” Mạch Đương ăn bánh rán hỏi.
“Nghe ý là đi du lịch thôn dã, ở trong huyện.” Trì Yến múc cho cậu chén cháo, vừa rồi trong điện thoại cũng không nói rõ ràng, chỉ bảo bọn họ về sớm chút.
“Vậy chúng ta ăn nhanh lên chút, miễn cho cha mẹ anh chờ lâu.” Mạch Đương vừa nghe liền cầm bánh rán trong tay một ngụm nhét vào miệng, nhai vài cái rồi chuẩn bị húp cháo.
“Không cần gấp, ăn cơm trưa xong mới xuất phát, em coi chừng nghẹn.” Trì Yến nhắc nhở nói.
“Không sợ.” Mạch Đương cúi đầu húp cháo. Cháo là sáng sớm Trì Yến thức dậy nấu, để đấy một hồi đã không còn nóng.
Mạch Đương hai ba cái liền ăn xong, hai người cùng nhau ra cửa.
Khu vực du lịch thôn dã nằm trong một huyện cách nội thành rất gần, Trì Đông Minh lái xe khoảng một giờ liền đến, trừ Trì Hoan mang thai, tất cả mọi người đều có mặt. Ông chủ khu du lịch thôn dã là bạn của Trì Đông Minh, vừa nghe nói bọn họ muốn đến, đem nguyên liệu cùng công cụ nướng thức ăn chuẩn bị xong trước, chỉ chờ bọn họ vừa đến liền có thể bắt tay vào làm.
Hoạt động trong sân tích tụ tầng tuyết thật dày, Mạch Đương cùng Trì Bảo vừa đến nơi liền chơi một trận, hai người bắt đầu khiến cầu tuyết bay đầy trời, còn kém không có lăn lộn trên đất, nếu không phải tuổi Mạch Đương bày ra đó, Lưu Hồng Nhạn còn tưởng rằng mình đang nuôi hai đứa nhỏ nữa chứ, đối với loại phương thức vui đùa của bọn họ này vừa tức giận lại vừa buồn cười.
“Đừng cố chơi đùa, cẩn thận bị lạnh.” Bà ngồi trong đình hô một tiếng với hai người đang ném cầu tuyết, Trì Yến ở bên cạnh nướng thịt, Trì Đông Minh cùng bạn đi bên kia trò chuyện.
“Biết ạ.” Mạch Đương đáp một tiếng, ôm Trì Bảo chạy như điên trong tuyết, Trì Bảo cười ha ha dùng bàn tay lạnh như băng của mình nhét vào cổ cậu, “Anh Mạch Đương có lạnh hay không?”
“Ui–” Mạch Đương phối hợp hít vào một hơi, “Lạnh chết anh rồi, nhóc khốn này muốn tạo phản à? Có tin anh chôn cưng trong tuyết không.”
“Được ạ được ạ!” Trì Bảo hưng phấn cười, “Đem em đắp thành người tuyết!”
“Được được được, anh liền ra tay ngay đây.” Mạch Đương nói rồi nâng nhóc cao lên, một bộ muốn ném xuống đất.
Trì Bảo vui vẻ cười ha ha, trong miệng vội vàng kêu: “Đại hiệp tha mạng, mau buông em xuống!!”
Mạch Đương lại ầm ĩ với nhóc một hồi mới ôm nhóc về đình, hai người mang theo một thân tuyết, bị Lưu Hồng Nhạn càm ràm hồi lâu.
Loại cảm giác bị trưởng bối càm ràm này rất kỳ diệu, Mạch Đương vui tươi hớn hở nghe bà lải nhải xong mới chạy tới giúp Trì Yến nướng thịt.
“Cánh gà được rồi.” Trì Yến đưa cánh gà nướng xong cho cậu cùng Trì Bảo, Mạch Đương sang tay đem cánh gà cho Lưu Hồng Nhạn, “Dì ơi dì ăn trước đi.”
“Con ăn đi, chỗ dì có rồi.” Lưu Hồng Nhạn đang nướng mực, “Dì muốn ăn cái này.”
Vì thế Mạch Đương tự mình giải quyết cánh gà, cầm mấy xâu thịt bò đến cạnh Trì Yến bắt đầu nướng.
Ăn xong Mạch Đương kéo Trì Yến cùng Trì Bảo đi đắp người tuyết, tốn công sức đắp hai người tuyết một lớn một nhỏ, một là Trì Bảo một là Mạch Đương.
“Không hổ là lấy mình làm hình mẫu, không có khuôn mặt mà cũng đẹp trai như vậy.” Mạch Đương nhìn người tuyết không biết xấu hổ nói.
“Không hổ là lấy mình làm hình mẫu, không có khuôn mặt mà cũng đẹp trai như vậy.” Trì Bảo bên cạnh không biết xấu hổ nói theo.
“Không hổ là người một nhà.” Trì Yến gật đầu, “Da mặt đều dày như vậy.”
Mạch Đương: “…”
Trì Bảo: “…”
“Mau trở lại ăn trái cây.” Trì Đông Minh bưng hoa quả trở về, hô một tiếng về phía ba người, Trì Bảo nhảy nhót chạy về.
“Yes sir.” Mạch Đương ứng tiếng, ngồi xổm trên mặt đất, cầm nhành cây viết hai chữ “C&M”, lấy điện thoại ra chụp một tấm post lên weibo.
Chờ cậu post xong đứng lên liền phát hiện Trì Yến còn đứng phía sau chờ cậu, cậu đi tới, nắm tay Trì Yến, cười nói: “Đi thôi.”
Trì Yến thu hồi ánh mắt dừng trên hai chữ kia, ừ một tiếng, cùng cậu trở về đình.
(*) C&M là Trì Yến [chíyàn] và Mạch Đương [màidāng]