Nam Thần Nhảy Quảng Trường

Chương 52: Loại cảm giác này khiến anh phảng phất như lữ khách đi trong xa mạc rất lâu, đột nhiên gặp được nguồn nước mà..


Đọc truyện Nam Thần Nhảy Quảng Trường – Chương 52: Loại cảm giác này khiến anh phảng phất như lữ khách đi trong xa mạc rất lâu, đột nhiên gặp được nguồn nước mà..

Edit + Beta: Snail

“Nhưng mà không có!” Dưới ngữ khí gần như ép hỏi của anh, Tưởng Ninh Ninh bên kia như không đếm xỉa gì nữa nói ra, “Mạch Đương cậu ấy không có cha mẹ, cậu ấy vẫn luôn chỉ có một mình!.”

“Cậu nói… cái gì?” Trì Yến hỏi ra những lời này, âm thanh nghe vào tai giống như không phải của mình.

“Cậu căn bản không biết, Mạch Đương không có cha mẹ, cậu bảo tôi… làm sao tìm cho cậu đây?” Tưởng Ninh Ninh lặp lại những lời này, trong giọng nói mang theo một tia âm rung.

Trì Yến xác thực không biết, cũng bị tin tức này làm cho khiếp sợ, anh nhớ tới ảnh chụp trên bàn máy tính của Mạch Đương, lên tiếng hỏi: “Mẹ cậu ấy…”

“Mẹ Mạch Đương qua đời từ lúc cậu ấy vừa lên cấp hai, nhiều năm như vậy cậu ấy đều sống một mình, về phần người cha nuôi không biết xấu hổ của cậu ấy đáng đời bởi vì đánh bạc mà bị bắt đi ngồi tù! Người như thế ngồi chết trong tù cũng không ai thương tiếc ông ta!” Tưởng Ninh Ninh ngắt lời anh, lúc nói đến phần sau, giọng điệu vốn mang theo chút nghẹn ngào liền biến thành nghiến răng nghiến lợi.

Mẹ Mạch Đương qua đời lúc cậu vừa lên cấp hai? Trì Yến bị tin tức này đánh vào có chút hoảng hốt, lúc Mạch Đương vừa lên cấp hai mới có bao lớn? Mười hai tuổi? Hay là mười ba tuổi? Tuổi tác như vậy, một mình cậu làm sao qua được? Nhớ tới lần đầu tiên ngủ lại nhà Mạch Đương, Mạch Đương quấn lấy mình hỏi người nhà bình thường chung sống thế nào, trong mắt cậu mang theo cảm xúc khiến mình xem không hiểu, đến nay nghĩ đến mới biết được thì ra là khát vọng, bởi vì khuyết thiếu, cho nên khát vọng.

Vì sao Mạch Đương để ý cảm thụ của cha mẹ mình như vậy cũng có đáp án, bởi vì cậu không có, cho nên so với người khác càng thêm coi trọng, mà mình đối với Mạch Đương như vậy hoàn toàn không biết gì cả.

Đáp án kia khiến tim Trì Yến vô cùng đau đớn, đôi mắt chua xót như muốn trào ra cái gì. Anh dùng lực nhắm chặt mắt, áp chế cảm xúc cuồn cuộn dưới đáy lòng, tiếp tục hỏi: “Tôi nhớ cậu ấy có người chị, cậu biết không? Tên Madonna.”

Tưởng Ninh Ninh đầu tiên là hơi sửng sốt với cái tên này, lập tức như được nhắc nhở, liên tục nói: “Đúng, chị Cao Nguyệt! Chúng ta có thể tìm chị ấy, cậu chờ tôi tìm trong điện thoại đã, cậu đừng cúp máy!”

Trì Yến không hỏi vì sao Madonna biến thành Cao Nguyệt, cứ giữ máy chờ đối phương, ngắn ngủi mười mấy giây lại cảm giác rất kỳ lạ, tựa như thời gian dừng lại, mãi đến khi đối phương gửi số lại đây mới khôi phục bình thường.

“Cảm ơn.” Trì Yến nói, lưu số điện thoại Cao Nguyệt lại.

Thấy anh cúp máy, Lưu Hồng Nhạn vội hỏi: “Thế nào?”

Trì Yến lắc đầu, “Không có số điện thoại, Mạch Đương không có cha mẹ.”


“Ý gì…” Lưu Hồng Nhạn đang nói đột nhiên ngừng miệng, không tự giác buông tay Trì Yến ra che miệng lại, “Sao lại thế?”

Trì Đông Minh cũng không ngờ sẽ là như vậy, ông nhìn vẻ mặt Trì Yến không đúng lắm, đưa tay đè vai anh lại, “Trì Yến, con…”

“Cha.” Trì Yến gọi ông một tiếng, vẻ mặt chậm rãi trở nên kiên định, giọng điệu thận trọng nói, “Con phải đi tìm Mạch Đương, không đến trấn Cổ Đức được cũng không sao cả, con có thể đến huyện Lâm hoặc là thành phố H.”

Hai nơi anh nói đều là chỗ cách huyện Lê Thủy gần nhất hơn nữa chịu ảnh hưởng của địa chấn không tính là quá lớn, Lưu Hồng Nhạn vừa nghe anh nói lập tức phản ứng lại, bắt lấy tay anh muốn ngăn cản: “Không được, nơi đó cách tâm địa chấn gần như vậy, nếu con xảy…”

“Nhưng mà một phút một giây con đều không đợi được.” Trì Yến cắt đứt lời bà, nhẹ giọng nói, “Mạch Đương cậu ấy không có ai hết, cậu ấy chỉ có con.” Nếu ngay cả con cũng không để ý đến cậu ấy, không đi tìm cậu ấy, còn có ai quan tâm hiện cậu ấy có khỏe mạnh hay không?

Lời của anh khiến nước mắt Lưu Hồng Nhạn rơi ngay lập tức, trong đầu tất cả đều là dáng vẻ Mạch Đương ngày đó khom lưng mang theo chút cẩn thận gọi bà một tiếng dì, đứa bé tốt như vậy, sao lại… không có cha mẹ đây.

Trì Đông Minh vươn tay ôm bả vai bà, thở dài, nói với Trì Yến: “Đi dọn đồ đi.”

Tuy rằng làm tốt chuẩn bị kiên trì muốn đi tìm Mạch Đương, nhưng lại không ngờ cha sẽ đồng ý nhả ra nhanh như vậy, trên mặt Trì Yến chợt lóe một tia kinh ngạc, phản ứng cực nhanh đáp lời liền lập tức trở về phòng, Lưu Hồng Nhạn muốn theo sau, Trì Đông Minh giữ bà lại, vỗ vỗ vai bà, nói: “Tùy nó đi, nó biết mình đang làm gì, đứa nhỏ Mạch Đương kia… cũng thật không dễ dàng.”

Lưu Hồng Nhạn mở mở miệng, cuối cùng không nói gì, chỉ đẩy tay ông ra đi đến phòng Trì Yến, lưu lại Trì Đông Minh lắc đầu bất đắc dĩ, khom lưng ôm lấy Trì Bảo, “Nào, Trì Bảo chúng ta ăn sáng trước đi.”

“Mẹ và anh làm sao vậy? Còn có anh Mạch Đương làm sao vậy?” Trì Bảo nhìn nhìn phương hướng phòng Trì Yến hỏi, nhóc nghe thấy tên Mạch Đương trong đối thoại, lại không hiểu đang nói cái gì.

“Không sao, anh con có chuyện muốn ra ngoài, mẹ con đi giúp nó thu dọn đồ đạc.” Trì Đông Minh nói.

“Muốn đi đâu vậy ạ? Có thể mang con theo không?” Trì Bảo hỏi.

“Muốn đi đâu à…” Trì Đông Minh có hơi khó xử nói, “Đại khái, là đi mang chị dâu con về, ôi trời ạ.”


“A!” Trì Bảo không chú ý tới vẻ mặt hơi vi diệu của ông, vừa nghe có chị dâu, hưng phấn hỏi: “Thật sao ạ? Ở đâu vậy? Chị dâu có đẹp không? Có thích ăn Mạch Đương Đương không?”

… Chị dâu con chính là một Mạch Đương Đương. Trì Đông Minh đỡ trán, không biết nên nói cái gì.

Thời điểm Lưu Hồng Nhạn đi vào phòng, Trì Yến đang lấy quần áo từ tủ nhét vào ba lô, bởi vì quá gấp anh không có gấp quần áo, mà trực tiếp nhét cả bộ vào, thấy bà tiến vào, động tác trên tay ngừng lại, gọi bà một tiếng.

Lưu Hồng Nhạn không lên tiếng trả lời, đi thẳng qua nhận lấy ba lô của anh, đem quần áo vừa rồi bị anh nhét vào lấy ra, giúp anh gấp từng món từng món lại bỏ vào, động tác của bà có chút chậm, như đang lo lắng một khi dọn đồ xong Trì Yến sẽ lập tức đi, đến cuối cùng thậm chí có nước mắt nhỏ lên trên quần áo Trì Yến.

Trì Yến cũng chú ý tới tâm tình của bà không quá ổn, vươn tay đỡ lấy vai bà, nói: “Không cần lo cho con, con sẽ chú ý an toàn.”

Lưu Hồng Nhạn nghiêng đầu qua quýt lau mắt, nói: “Nào có người làm mẹ không lo lắng cho con mình, con cũng không phải nhặt trong thùng rác.”

Khó có được lúc này bà còn biết nói đùa, Trì Yến rất phối hợp cười một tiếng, nói: “Yên tâm đi, con sẽ tự lo cho mình, sẽ an toàn trở về, cùng với Mạch Đương.”

“Aizz.” Lưu Hồng Nhạn hít vào một hơi, bình phục lại cảm xúc của mình, mới nói: “Mẹ không ngăn cản con, bảo mẹ không lo lắng là không có khả năng, chính con nhất thiết phải chú ý an toàn.”

“Dạ.” Trì Yến gật đầu.

“Mạch Đương…” Lưu Hồng Nhạn hơi dừng lại, “Cát nhân tự có thiên tướng, nó là đứa trẻ tốt, sẽ không có chuyện gì.”

Tay Trì Yến chậm rãi nắm chặt, anh cũng hy vọng như thế.

**


Thời điểm Trì Yến lo lắng đến hầu như hận không thể lập tức chạy tới hiện trường tai nạn, Mạch Đương đang cùng Dương Kính giúp nhân viên chữa cháy nâng một người bị thương từ phế tích ra đặt lên băng ca đã chuẩn bị tốt bên cạnh, sau đó nâng cáng cứu thương theo nhân viên y tế đưa người bị thương đến địa điểm chữa bệnh và chăm sóc, hai người buông người bị thương xuống liền chuẩn bị tiếp tục quay lại hỗ trợ cứu viện, một y tá trẻ tuổi gọi bọn họ lại, phân cho bọn họ một chai nước cũng hai cái bánh mì, nói: “Nước còn thừa lại không nhiều, các cậu chịu khó uống ít chút nha.”

Mạch Đương nhận lấy bánh mì và nước từ y tá, cảm ơn đối phương liền cùng Dương Kính đi sang một bên ăn.

Bánh mì lớn chừng bàn tay căn bản không có tác dụng gì, Mạch Đương uống nửa chai nước dạ dày hơn nửa ngày không ăn mới có hơi chút cảm giác chắc bụng, cậu đem nửa chai còn dư lại cho Dương Kính, đối phương tiếp nhận há to mồm uống hết.

“Thế nào?” Mạch Đương chờ cậu ta uống xong mới hỏi.

“Tạm được, chính là cảm giác xương cốt muốn rời ra từng mảnh, cậu thì sao?” Dương Kính nói, đưa tay lau mồ hôi trên mặt, bùn trên tay quệt vào mặt, khiến khuôn mặt vốn đã bẩn càng thêm nhếch nhác, quần áo trên người cũng cực kỳ bẩn, hai tay bởi vì thời gian dài khuân đồ vật mà có chút nhũn ra, bên trên cũng không ít vết trầy xước.

“Không sao.” Mạch Đương nói, kỳ thật cậu, cũng không tốt hơn bao nhiêu, trên quần áo không ít dấu vết, trừ tay khuân đồ bị trầy xước ra, trên mặt cũng bị quẹt rách da một mảnh, bởi vì da trắng, thoạt nhìn rất nghiêm trọng, có điều so với những người bị thương khác, bọn họ tốt hơn nhiều lắm.

“Còn nói muốn tới đây chơi, không ngờ sẽ gặp phải chuyện như vầy.” Dương Kính nhìn phòng ốc sụp đổ xung quanh cùng người bị thương ở điểm chữa trị, đáy mắt hiện lên khổ sở không che được.

Tâm tình Mạch Đương cũng giống thế, xảy ra chuyện như vậy, bất luận kẻ nào đều không dễ chịu, nhưng tai nạn đã phát sinh, bây giờ bọn họ có thể làm chỉ là cố gắng giúp đỡ cứu viện.

“Trở lại đi.” Dương Kính nói, ý cậu ta là trở lại tiếp tục hỗ trợ.

“Chờ tôi một chút.” Mạch Đương nói lấy di động từ trong túi áo ra, màn hình di động bị rơi vỡ một mảng lớn, từ sáng sớm vẫn biểu hiện không có tín hiệu, cậu đi tới một bên cầm nó lắc lắc, ý đồ tìm chút tín hiệu gọi cho Trì Yến, tối qua vừa nói với Trì Yến mình đang trên đường đến trấn Cổ Đức, hôm nay liền xảy ra chuyện như vậy, không chừng Trì Yến đã sốt ruột thành bộ dáng gì rồi, nhưng điện thoại không gọi được, cậu không cách nào báo tin bình an cho Trì Yến.

“Cho tôi mượn di động một lát.” Mạch Đương thử vài lần không có kết quả liền gọi Dương Kính.

Dương Kính cầm điện thoại ném cho cậu, “Của tôi cũng không tốt hơn đâu.”

Di động của Dương Kính càng thảm, khởi động máy không được mấy giây lại tự động tắt máy, Mạch Đương thử hai lần vẫn không thể thành công gọi một cú điện thoại, cậu có chút bực bội mà đi bộ tại chỗ, đưa tay gãi gãi đầu, mái tóc vốn đã rối bời càng thêm lộn xộn.

“Đừng đoán mò, có lẽ anh ta không biết tin tức động đất cũng không biết chừng.” Dương Kính an ủi cậu.

“Tốt nhất là vậy, đi thôi, thiếu niên.” Mạch Đương trả điện thoại cho cậu ta, Dương Kính bỏ điện thoại vào túi quần, theo sau.

Bên kia Trì Yến đến thành phố H trước tiên liền đi nhà ga hỏi xe tới trấn Cổ Đức, là một trong những thị trấn gặp tai họa nghiêm trọng, vé xe trấn Cổ Đức xác thực đã ngừng bán, anh tìm một khách sạn ở phụ cận nghỉ lại, vừa vào phòng liền mở ti vi chú ý tin tức động đất mới nhất, may mắn hiện tại tình huống cơ bản đã coi là ổn định, tạm thời không phát sinh dư chấn.


Trì Yến nhìn nhìn thời gian, cách lúc biết sự cố phát sinh đã qua sáu giờ, điện thoại Mạch Đương vẫn ở trạng thái không liên lạc được, điều này càng khiến anh xác định suy đoán Mạch Đương đang ở khu địa chấn, càng xác định, bất an trong lòng anh càng thêm sâu sắc, không khỏi nghĩ nếu tối hôm đó kiên trì giữ Mạch Đương lại nhà thì tốt rồi, nếu mình biết vấn đề cậu để ý sớm một chút, cũng liền có thể ngăn cản cậu rời đi, chỉ là không có nếu như. Trì Yến đi mở máy vi tính kiểm tra đường đi trấn Cổ Đức, quốc lộ bị phong tỏa, đường nhỏ khác chung quy có thể còn mở.

Thời điểm anh tra lộ tuyến, Cao Nguyệt gọi điện đến: “Trì Yến sao? Chị là chị Mạch Đương, Cao Nguyệt.”

“Là em, chào chị.” Trì Yến cũng không nói chuyện của Mạch Đương cho cô biết, anh đoán là Tưởng Ninh Ninh nói, anh vừa dứt lời liền nghe cô nói: “Em hiện đang ở đâu? Ở nhà sao? Chị qua tìm em.”

“Em ở thành phố H.” Trì Yến nói giản lược tính toán của mình cho cô, bên kia suy tư một chút nói: “Gửi vị trí của em cho chị, chị tìm người mang em đi, chậm nhất là sáng ngày mai, chờ điện thoại của chị.”

Đại khái là giọng Cao Nguyệt quá mức trầm ổn, hoặc giả lúc này không có biện pháp tốt hơn, Trì Yến không nói thêm gì, sau khi cúp máy liền gửi địa chỉ của mình qua, tiếp đó anh không đi đâu nữa, lưu lại phòng tiếp tục tra lộ tuyến, sau đó lại hỏi quầy tiếp tân khách sạn chỗ cho thuê xe, tuy rằng Cao Nguyệt nói cô sẽ sắp xếp người, nhưng anh vẫn muốn làm tốt biện pháp chuẩn bị.

Có điều buổi tối Cao Nguyệt gọi lại, nói sáng mai sẽ có người đến khách sạn đón anh, bảo anh chuẩn bị sẵn sàng.

Dù biết có người mang đi, Trì Yến cũng không trầm tĩnh lại, cực độ lo lắng khiến tinh thần anh căng thẳng cao độ, căn bản không ngủ được, suốt đêm chỉ nhắm mắt dưỡng thần, thật vất vả chịu đựng hết buổi tối, trời còn chưa sáng anh liền đứng lên chờ, may mà đối phương cũng tới sớm, nhận được điện thoại anh lập tức xuống lầu.

Lúc ở đại sảnh trả phòng điện thoại lại vang lên, Trì Yến tưởng người tới đón anh đang thúc giục, nhận lấy tiền thế chân trước quầy liền vội vàng đi về phía cửa, vừa đi vừa mở màn hình di động, nhưng khi chạm được cái tên trên màn hình bước chân đột nhiên ngừng lại.

— Mạch Đương.

Trì Yến như bị cái gì đóng đinh tại chỗ, trong nháy mắt kia anh thậm chí quên mất hô hấp, trong mắt chỉ còn lại hai chữ này, loại cảm giác này khiến anh phảng phất như lữ khách đi trong xa mạc rất lâu, đột nhiên gặp được nguồn nước mà sống lại.

“Alô?” Trì Yến nghe được giọng mình có chút khàn.

“Alô alô alô? Trì Yến!.. Alô? Nghe được tui nói chuyện không? Trì Yến!!”

Đầu kia điện thoại truyền đến tạp âm rất lớn, hầu như muốn lấn át giọng Mạch Đương, nhưng cho dù mơ hồ hơn nữa, Trì Yến cũng nghe được, vô cùng quen thuộc. Anh nắm di động, dồn dập hỏi: “Là tôi, em nghe tôi nói gì không? Em đang ở đâu? Có khỏe không?!”

“Anh nói cái gì?! Tui nghe không rõ… Alo… Mẹ nó, cái điện thoại bỏ đi này!”  Bên kia điện thoại truyền đến tạp âm đứt quãng, xen lẫn tiếng mắng hổn hển của Mạch Đương, “Trì Yến! Anh xem tin tức… tút tút tút… Anh không cần lo lắng… Tui rất nhanh liền… Anh nghe được… Tút tút tút…”

Điện thoại đến đây liền ngắt, Trì Yến chưa từ bỏ ý định a lô hai tiếng, bên kia vẫn truyền tới tiếng “Tút tút tút–”, anh gọi lại cũng không cách nào nối máy được, nhưng ít nhất có thể xác định Mạch Đương an toàn, tin tức này khiến thần kinh căng thẳng của Trì Yến thoáng thả lỏng chút ít, anh không trì hoãn nữa, bước nhanh ra ngoài tìm được người đón anh rồi lên xe.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.