Đọc truyện Nam Thần Nhà Tôi – Chương 7: Nhận ra cô?
Chờ sau khi Dương Yến trở về từ New York, đã là nửa tháng sau.
Điện thoại di động của cô chuyển vùng về, cũng đã là nửa tháng sau, tin nhắn của Phương Dịch Chung chỉ vẻn vẹn có hai cái, vẫn là tin nhắn ngày đó cô phải đi New York nhắn cho anh ta, anh ta nhắn lại bảo cô chú ý an toàn.
Dương Yến hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Trước đó Phương Dịch Chung vượt quá giới hạn của cô, cô còn cảm thấy là lỗi của mình, bởi vì cô có chướng ngại trong lòng, nhưng mà bây giờ, không chỉ có người Phương Dịch Chung mà trái tim của anh ta cũng không ở chỗ cô nữa.
Đợi buổi tối Phương Dịch Chung trở về, cô liền cùng anh ta ngả bài.
Lúc xe chạy về công ty, Dương Yến nhận được một cuộc điện thoại, là trưởng phòng của bọn họ.
Có một đối tác từ Thụy Sĩ đến đây, nhưng người đại diện của đối phương chỉ nói được tiếng Roman, lại không mang phiên dịch, văn phòng của Tổng giám đốc là người duy nhất có thể phiên dịch tiếng Roman, phòng phiên dịch cử Dương Yến đi.
Hiện tại công ty chỉ có một người phiên dịch tiếng Roman là Dương Yến, Dương Yến muốn từ chối cũng không thể, đành phải đồng ý.
Nửa giờ sau, xe dừng ở trước cửa câu lạc bộ Aoya.
Dương Yến nhìn đồng hồ, mới tám giờ ba mươi phút, thời gian đàm phán quy định là 9h.
Cô lập tức đi chuẩn bị, dựa theo tài liệu trưởng phòng cho, chọn đồ ăn và rượu mà đối phương thích.
Sau khi tất cả được chuẩn bị ổn thỏa đã là tám giờ năm mươi phút, Dương Yến sửa sang lại quần áo đẹp đẽ đi ra cửa chờ sẵn, phát hiện hai chiếc Mercedes chạy tới, một trước một sau dừng lại ở cổng câu lạc bộ.
Một chiếc Mercedes ở phía trước mở cửa ra, từ bên trong xe bước xuống mấy người đàn ông mặc Âu phục giày da chỉnh tề, ngũ quan rất đẹp đẽ.
Dương Yến đã xem qua tài liệu, biết mấy người này là từ Thụy Sĩ tới.
Cô nở nụ cười lịch sự nhất, đi lên phía trước thuần thục dùng ngôn ngữ Roman chào hỏi cùng đối phương, ánh mắt vẫn hướng về chiếc xe Mercedes phía sau kia, vô cùng tò mò.
Công ty có mấy Tổng Giám đốc Phương, nhưng tính tình đều không hề tốt đẹp gì, còn có một người đặc biệt chán ghét phụ nữ, mỗi lần đều yêu cầu mang phiên dịch nam, Dương Yến sợ sẽ gặp phải anh ta.
Tiếp theo, cửa chiếc xe đằng sau kia được mở ra, lộ ra một người đàn ông dáng người cao lớn, nghiêm túc thận trọng, anh ta đi vòng qua phía bên phải xe, kéo cửa xe ra.
Dương Yến cảm thấy trợ lý đặc biệt này nhìn rất quen mắt.
Nhưng cô không lo được nhiều như vậy, cô muốn đi lên chào hỏi với Tổng Giám đốc Phương trước, còn chưa kịp tới, đã thấy một đôi giày da sáng loáng, một dáng người cao lớn từ trong xe bước ra.
Dáng người người đàn ông kia rất cao, mặc một bộ âu phục màu xám được cắt may tinh tế vừa vặn với dáng ngươi, bờ vai rộng lớn, tóc đen gọn gàng ở trên trán, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén.
Nhìn thanh lịch cao quý, tao nhã, khiến cho người ta cảm thấy một loại cao quý không thể chạm tới.
Chú út Phương?!
Sau khi nhận ra người đàn ông kia, con mắt Dương Yến trợn to bên trong tràn ngập không thể tưởng tượng nổi, trùng hợp, người đàn ông kia cũng quay lại, lúc thấy được cô, con ngươi hơi co rút lại, sau đó nổi lên vài tia hứng thú.
Qua một đêm ở khách sạn kia, hôm sau trợ lý đặc biệt liền mang tư liệu trước kia của cô Dương n, sau khi đọc tư liệu, Phương Tinh Nghị mới hiểu được tại sao lúc ấy ở quán bar, Dương Yến lại gọi mình là “chú út”.
Hóa ra trên danh nghĩa Dương Yến là cháu họ không có chút nào liên quan của anh, là vợ Phương Dịch Chung, không chỉ như thế, người phụ nữa này còn là phiên dịch cao cấp của Phương thị.
Ánh mắt không kiêng nể gì cả của người đàn ông kia khiến Dương Yến hơi sợ hãi, hai chân cô đang run rẩy, giày cao gót không cẩn thận vướng phải tấm thảm, lảo đảo một cái, cả cơ thể thẳng tắp ngã về phía trước.
“Tổng Giám đốc Phương, cẩn thận!”
Nhưng chuyện đột nhiên xảy ra, trợ lý đặc biệt nhắc nhở Phương Tinh Nghị cũng không kịp nữa, chỉ có thể nhìn cả người Dương Yến va vào trong ngực Phương Tinh Nghị, khóe miệng hơi co quắp lại.
Anh ta ở bên cạnh Phương Tinh Nghị lâu như vậy, Dương Yến là người đầu tiên, liên tiếp hai lần dám va vào ngực Tổng Giám đốc Phương.
Mặt Dương Yến nện vào trong lồng ngực người đàn ông kia thấy hơi đau, chóp mũi truyền đến một mùi thơm ngát lạnh lẽo quen thuộc, khiến cho người ta hoa mắt váng đầu, trái tim của cô cũng cuồng loạn lên theo.
Đây là mùi trên người chú út Phương!
“Cô Dương, cẩn thận một chút.” Phương Tinh Nghị nhẹ nhàng nói, rất lịch sự giúp đỡ cô một chút, ngón tay lạnh buốt lại chạm vào làn da của Dương Yến, khiến lông mao toàn thân cô dựng đứng.
Anh gọi cô là cô Dương, nói đúng ra là anh nhận ra cô rồi?