Đọc truyện Nam Thần Nhà Tôi – Chương 613: Ngoại truyện của hứa cung diễn
“Cậu chủ, đến giờ đi học rồi.”
Đang thiêm thiếp thì Hứa Cung Diễn nghe thấy bên tai có tiếng nói, anh mở mắt ra và thấy Chiến Thương đang đứng ở đầu giường, so với lần cuối cùng anh thấy cậu ta thì Chiến Thương lúc này trẻ hơn vài tuổi.
“Chiến Thương?” Hứa Cung Diễn ngồi dậy nhìn chằm chằm cậu ta: “Sao cậu lại trẻ ra thế?”
Chiến Thương có chút mông lung: “Lẽ nào trước đây em trông già lắm sao?”
“Cậu cũng đâu còn nhỏ…” Hứa Cung Diễn nói xong liền đưa mắt nhìn chung quanh thì phát hiện mình đang ở trang viên Kexil, ngay tại căn phòng mà anh đã ở từ nhỏ đến lớn nên nhất thời sửng sốt.
Chẳng phải anh chết rồi sao?
Vậy thì những gì mà anh đang nhìn thấy là gì, là mơ sao?
Hứa Cung Diễn hoang mang bước xuống giường, thay quần áo rồi đi rửa mặt, lúc dao cạo râu cạo vào mặt, anh hít vào một hơi đau buốt, lần đầu tiên anh biết nằm mơ cũng đau.
Khi Hứa Cung Diễn đi ra, Chiến Thương đưa chiếc khuy măng sét hình thoi cho anh.
Hứa Cung Diễn gắn nó lên cổ tay áo sơ mi một cách lưu loát rồi nhìn lướt qua tờ lịch trên bàn, nhìn kỹ thì phát hiện thời điểm bây giờ là năm năm trước!
Anh chỉ tay vào chữ số trên tờ lịch, rùng mình nói: “Hôm nay là ngày mười tám!”
“Đúng vậy, sao thế cậu chủ?” Chiến Thương thấy sắc mặt anh là lạ liền hỏi: “Cậu không muốn đến trường sao?”
“Hôm nay ngày mười tám…” Hứa Cung Diễn lẩm bẩm một câu rồi quay sang nhìn Chiến Thương, nói một câu xin lỗi, sau đó đấm một cú vào bụng cậu ta.
Cú đấm không hề nhẹ khiến Chiến Thương phải lùi về sau hai bước.
Chiến Thương ôm bụng, trên gương mặt lạnh lùng cứng rắn lộ vẻ uất ức: “Cậu chủ, hôm nay ngày mười tám thì liên quan gì mà anh lại đánh em?”
Hết thảy đều rất chân thật, bao gồm cả cảm giác tê dại trên mấy ngón tay đều khiến cho Hứa Cung Diễn hưng phấn: “Đây không phải là mơ, hôm nay là ngày mười tám là ngày mà An An nhập học!”
Anh giật áo vest khỏi tay Chiến Thương rồi vội vã chạy ra khỏi phòng ngủ.
Chiến Thương sực tỉnh, nhanh chân đuổi theo, lúc đi ngang qua phòng khách thì chạm mặt Bác nội nhĩ.
“Chiến Thương, cậu chủ của cậu sao vậy?” Bác nội nhĩ gọi cậu ta lại, chắc có lẽ ông đã nhìn thấy biểu hiện bất thường của Hứa Cung Diễn: “Nó vừa chạy ra ngoài vừa lẩm bẩm cái tên An An, An An là ai?”
“Là bạn học của cậu chủ ạ. Ông chủ, tôi đưa cậu chủ đến trường đây.” Chiến Thương chạy như bay, chớp mắt đã biến mất.
Bác nội nhĩ: “…”
Trên đường đến trường, Hứa Cung Diễn liên tục chỉnh trang lại quần áo, còn hỏi Chiến Thương đang lái xe rằng hôm nay mình ăn mặc như vậy được không?
Chiến Thương không nề hà, trả lời anh lần này là lần thứ mười: “Cậu chủ rất đẹp trai.”
Lúc đi ngang qua cửa hàng hoa, Hứa Cung Diễn gọi Chiến Thương dừng xe lại rồi mở cửa bước ra.
Một phút sau, Chiến Thương liền thấy cậu chủ nhà mình đang cầm một bó hoa hồng xanh biếc bước ra khỏi cửa hàng hoa.
Anh cẩn thận ôm bó hoa vào lòng như ôm bảo bối.
Chiến Thương thầm nghĩ, ngày nào cậu cũng đi theo Hứa Cung Diễn nhưng sao lại không biết cô gái tên An An đó là ai nhỉ?
Khi xe đến cửa nam của học viện Newcastle, Hứa Cung Diễn liền xuống xe, nhưng anh không đi vào mà ôm bó hoa hồng xanh đứng trước cửa, đôi mắt xanh thẳm nhìn khắp xung quanh như đang chờ ai đó.
Chiến Thương cũng không dám quấy rầy mà chỉ im lặng đứng một bên.
Hai người đứng trước cửa học viện gần nửa tiếng, Chiến Thương nghi ngờ không biết có phải cậu chủ nhà mình bị cô bé đó đùa giỡn không nữa, cậu định nói gì đó thì một chiếc xe taxi đỗ ngay trước cửa học viện.
Một bóng dáng xinh đẹp từ trên taxi bước xuống, đi ra phía sau cốp xe xách valy ra rồi quay lại cảm ơn tài xế.
Chiến Thương thu lại tầm mắt vì cậu biết đây là học sinh mới nhập học nhưng sắc mặt của cậu chủ thì không vậy, cậu chủ không còn nhìn chung quanh nữa mà chăm chú nhìn cô gái ấy, căng thẳng.
“…”
Chiến Thương nhìn cô gái ấy rồi lại nhìn cậu chủ nhà mình.
Cô gái kéo valy đi về phía này và thấy Hứa Cung Diễn cùng Chiến Thương đang đứng trước cửa nên mỉm cười với họ.
Đôi mắt cô ấy đen như mã não, long lanh sáng ngời còn dáng người thì thon thả, cao ráo, xinh đẹp vô cùng.
Gặp lại người con gái mình yêu khiến Hứa Cung Diễn ngây ngô mất mấy phút, đầu óc trống rỗng.
Mãi đến khi thấy cô gái sắp vào học viện, anh mới hoàn hồn, căng thẳng đi theo: “An An!”
Hứa Cung Diễn đứng chặn trước mặt cô gái, nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt của anh ngập tràn sự chiếm hữu khiến cô gái lui về phía sau mấy bước, nhưng thấy anh nói tiếng phổ thông lại còn gọi “An An” nên cô gái cho rằng anh là người do học viện cử đến đón mình.
“Chào anh, em là Quách Nhược An đến từ nước Z.” Cô gái mỉm cười với anh: “Lúc tới đây em vẫn còn khá lo lắng vì sợ không tìm được ký túc xá nhưng không ngờ trường lại phái đàn anh lớp trên đến đón, cảm ơn anh.”
Hứa Cung Diễn tự kềm chế và đưa bó hoa hồng xanh cho cô: “Em thích không?”
“Đẹp quá!” Thấy những bông hoa hồng mềm mượt, xanh biếc, ánh mắt cô gái liền rực sáng, cô đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn anh.”
“Anh là Hứa Cung Diễn.” Hứa Cung Diễn nhảy tới trước mặt cô gái, chăm chú nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng, rồi ngang nhiên đưa tay sờ lên mặt cô: “Lần này anh sẽ không để tuột mất em nữa.”
Cô gái đột nhiên bị anh chạm vào người nên toàn thân căng thẳng: “Anh đang nói gì vậy…”
Hứa Cung Diễn nâng mặt cô gái lên và nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn.
Chiến Thương cũng không hiểu những lời mà Hứa Cung Diễn nói nên vẫn còn đang suy ngẫm thì không ngờ Hứa Cung Diễn đã hôn con gái nhà người ta khiến cậu ta trợn mắt há mồm, toàn thân cứng đờ.
Cậu chủ chẳng phải rất rụt rè sao, tại sao lại cưỡng hôn con gái nhà người ta trước mặt mọi người thế này?
Đủ một phút đồng hồ sau, Hứa Cung Diễn mới buông môi ra.
Môi con gái mềm mại, mang đến cảm xúc chân thật nên sau khi hôn cô, Hứa Cung Diễn mới cảm nhận được mình còn sống, tim đập thình thịch.
Hứa Cung Diễn cười cười: “An An, anh…”
Cô gái đột nhiên vung tay tát mạnh lên mặt anh một bạt tai khiến anh phải lui về sau mấy bước.
Cô gái ôm miệng trừng anh, tức đỏ cả mặt: “Tôi biết ở đây, hôn cũng là một dạng chào hỏi nhưng sao anh không hỏi tôi mà đã, đã…”
Cô gái không biết phải mắng thế nào nên dúi bó hồng xanh vào ngực anh rồi kéo valy vội vã chạy vào học viện.
Hứa Cung Diễn vì bị tát nên bối rối một lúc lâu mới sực nhớ ra đây là lần gặp mặt đầu tiên của bọn họ, anh hành động như vậy quả thực không thích hợp nên mới ôm bó hoa hồng xanh vội vã đuổi theo: “An An, anh xin lỗi, anh có thể giải thích mà…”
Chiến Thương nhìn hai người họ một trước, một sau chạy vào học viện, buồn bực tự hỏi không biết mình có nên chạy theo không?
Thôi bỏ đi, cậu chủ đuổi theo con gái, cậu có chạy theo thì cũng chẳng giúp được gì.
Ngày hôm sau, thức dậy lần nữa và phát hiện mình vẫn còn ở trang viên Kexil, Hứa Cung Diễn liền xác định đây không phải là mơ, anh tự bảo mình phải bình tĩnh suy nghĩ xem nên xin lỗi An An thế nào và làm sao để theo đuổi cô lại.
Bình thường Hứa Cung Diễn chẳng mấy khi đến trường vậy mà giờ đây, ngày nào anh cũng đi học và mấy lần tìm cơ hội để vô tình gặp An An, giải thích với cô chuyện bất ngờ hôn cô tại sân học viện ngày hôm ấy.
Nhập học được một thời gian, Quách Nhược An cũng biết được thân phận của Hứa Cung Diễn là cậu hai của gia tộc Kexil, cư xử lịch sự, nho nhã chứ không giống cái loại háo sắc nên cũng chịu tha thứ cho anh.
Hứa Cung Diễn hiểu rõ sở thích của Quách Nhược An như lòng bàn tay, lại còn học cùng lớp nên có thể đường đường chính chính ngắm cô, sau khi sưu tập được những cuốn sách không còn xuất bản liền tự tay phiên dịch rồi tặng cho cô.
Gần gũi cô nhưng cũng không vượt quá giới hạn.
Hai người tiếp xúc nhau được ba tháng thì Hứa Cung Diễn tỏ tình với Quách Nhược An.
Cô không nhận lời nhưng Hứa Cung Diễn cũng không gấp.
Dù gì anh cũng túc trực bên cạnh cô luôn nên mấy anh chàng khác cũng chẳng có cơ hội.
Có lẽ tình cảm của Hứa Cung Diễn được thể hiện quá rõ ràng bằng ánh mắt nên Quách Nhược An đã cảm động, sau nửa năm kề cận, cuối cùng cô cũng đồng ý hẹn hò với anh, Hứa Cung Diễn lập tức đưa cô về gặp ba mình.
Đêm đó, Kỷ Gia Trí vừa mới về, Hứa Cung Diễn liền đưa cho anh ta một tập tài liệu: “Em gặp được một cô gái và muốn kết hôn với cô ấy, ở bên cô ấy đến già, cô ấy muốn chu du khắp thế giới nên em cũng sẽ không ở lại đây.”
Kỷ Gia Trí mở tài liệu ra xem rồi nhìn anh, mỉm cười: “Chúc mừng cậu.”
“Cảm ơn anh.” Hứa Cung Diễn ôm anh ta: “Anh, anh là một người có năng lực xuất chúng, ba mà thấy cũng sẽ rất yêu anh.”
Kỷ Gia Trí do dự một chút rồi cũng đưa tay ôm lấy anh.
Hứa Cung Diễn đã nói rõ ràng với Bác nội nhĩ, sau khi kết hôn, anh sẽ đưa An An đi, anh không cần Kexil, Bác nội nhĩ im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu.
Sau khi xử lý xong những chuyện quan trọng, Hứa Cung Diễn cảm thấy thoải mái trong lòng.
Hẹn hò với Quách Nhược An được một năm, Hứa Cung Diễn đã quỳ gối, trao nhẫn kim cương cầu hôn tại nhà hàng tổ chức tiệc mừng cho cô.
Quách Nhược An ngạc nhiên ôm miệng, do dự rất lâu mới đồng ý.
Nửa tháng sau khi cầu hôn, Hứa Cung Diễn dẫn Quách Nhược An đi chọn áo cưới, xem địa điểm tổ chức hôn lễ, và nhân dịp này ra mắt người nhà Quách Nhược An luôn.
Ba tháng sau, hôn lễ của hai người được cử hành trên hòn đảo mà Hứa Cung Diễn đặt tên là “Suger.”
Hứa Cung Diễn âu yếm nhìn cô gái khoác trên mình chiếc váy cưới đẹp nhất đang bước từng bước về phía mình.
Sắp rồi, sắp đến nơi rồi!
Hứa Cung Diễn vươn tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, sẽ không bao giờ buông tay ra nữa.
Trước sự chứng kiến của cha sứ, hai người đã tuyên thệ và trao nhẫn cưới cho nhau.
Hứa Cung Diễn lật khăn che mặt lên, nhìn cô không chớp mắt: “An An, kiếp này anh sẽ yêu em hết mình, tuyệt đối sẽ không buông tay.”
Quách Nhược An bật cười: “Vậy kiếp trước anh đã đối xử với em không tốt ư?”
Hứa Cung Diễn chỉ cười chứ không nói gì, cúi sát mặt cô và đặt lên môi cô một nụ hôn: “Anh yêu em.”
Từ nay về sau, thế giới của anh không còn u ám nữa vì anh đã có ánh sáng của đời mình.