Đọc truyện Nam Thần Nhà Cô Có Bệnh – Chương 38: Vợ và con trai
Bên trong công ty giải trí Trường Hằng, lão tổng Trương Khởi Hạc mặt mày tươi vui được người ta ngầm mệnh danh là hồ ly mặt cười. Người đàn ông trung niên tướng tá tròn trịa ngồi trên ghế da hạng sang, ngón tay phì nộn vuốt lên tấm hình, cười đến mức làm người ta sởn da gà. Ông ta nhìn người đàn ông gầy gò trước mặt, “Làm tốt lắm.”
Gã ta rất bình thường, là loại người nhìn qua đã quên ngay, cũng thuộc dạng rất thích hợp để làm một con chó, gã cười, lộ ra vẻ hèn mọn, “Đều do lão tổng đã dạy bảo tốt.” Gã có phần yếu đuối, dù được lão tổng công ty gọi đến nói chuyện, gã cũng sợ.
“Nói với tổng biên tập của các anh, tấm hình này phải đăng lên đầu trang, về phần ghi thế nào, các anh biết rồi đấy.” Trương Khởi Hạc buông tay, tấm hình rơi nhẹ xuống đất, ông ta cười híp mắt giẫm đạp, nghiền nát nó.
Gã đàn ông cúi gập đầu, “Vâng vâng, lão tổng đã dặn, chúng tôi nhất định làm việc ổn thỏa.” Tuy nhiên trong đầu gã lại có nghi vấn nhiều hơn. Vừa rồi gã nghe lão tổng gọi điện đưa ra điều kiện với Phi Dương, chẳng lẽ không có thương lượng? Việc này cũng chẳng đến gã quan tâm, gã chỉ cần làm tốt công việc lão tổng dặn, bằng không, sa thải chính là kết cục của gã.
Trương Khởi Hạc nhìn gã đi, nụ cười trở nên lạnh lẽo. Nói điều kiện? Ông ta gọi điện chẳng qua là khích bác Phi Dương, điều kiện ông ta đưa ra làm sao Phi Dương có thể chấp nhận? Ông ta cố ý đòi hỏi nhiều chính là để bới lông tìm vết! Phi Dương cản trở con đường của Trường Hằng, vì vậy đừng trách ông ta hạ thủ không lưu tình, huống hồ hai bên cũng không có giao tình gì đáng nói.
***
Cận An có được sự thông cảm từ Giản Ưu, sau khi cũng nói chuyện một phen với Terry, anh đến Phi Dương gặp mặt Lâm Trường Ca.
“Anh Lâm, em nghĩ xong rồi, công khai thân phận của Terry và Ưu Ưu, nói thế nào chuyện em ở nước M không phải bí mật, người có tâm rất dễ điều tra ra. Hơn nữa, đây cũng không phải tai tiếng gì cả, Terry và Ưu Ưu là vợ con em, họ mới là những người quan trọng nhất với em.”
Lâm Trường Ca gật đầu, “Ansel, anh hiểu. Mà cậu xem có nên công bố chuyện cậu đến nước M để trị liệu tâm lý luôn không? Thân phận của Katrina được đưa ra ánh sáng, anh nghĩ bệnh tình của cậu dù họ không điều tra ra được thì cũng sẽ viết bậy viết bạ ra thôi.”
Cận An cúi đầu suy nghĩ, đến khi ngẩng lên ánh mắt toát ra vẻ kiên định, “Cứ làm vậy đi. Em nhớ tối nay là lễ trao giải thưởng Tử Kim, bên tổ chức hình như có mời em làm khách mời trao giải thì phải?”
Lâm Trường Ca suy nghĩ một chút gật đầu, “Không phải cậu đã từ chối rồi sao?” Thoắt cái, anh ta như đã biết Cận An muốn làm gì, “Chẳng lẽ cậu muốn mượn lễ trao giải này công bố thân phận Terry và Katrina?”
“Không sai.” Anh chưa từng mong muốn so đo với người khác, song lúc này, sự việc Trường Hằng làm ra khiến anh không thích, phá hủy sự bảo vệ của anh với vợ con, thế thì anh cần gì để họ chiếm lấy “Đầu đề độc nhất vô nhị”?
Lâm Trường Ca bật cười, “Ansel, cậu thay đổi rất nhiều.” Nếu đổi lại là Ansel trước kia, có lẽ cũng không tranh cãi những chuyện này, nói khó nghe thì chính là tỏ ra thanh cao, chết cũng giữ ý nghĩ “Thanh giả tự thanh”, nhưng vòng giải trí đâu có cho anh “Tự thanh”, họ thích nhất chính là bịa đặt, thêm mắm thêm muối, sức mạnh của dư luận quá lớn, khi bạn còn chưa chú ý, tình hình sẽ thay đổi hoàn toàn, đến lúc bạn phát hiện ra, kết quả đã không thể thay đổi.
Cận An cười cười, đứng lên cúi chào Lâm Trường Ca, “Anh Lâm, trước kia anh đã phải vất vả nhiều.” Phải che chở một nghệ sĩ như anh, chắc chắn khó khăn gấp mười so với những người đại diện khác!
“Còn nữa, chuyện tối nay cũng xinh nhờ anh.”
Lâm Trường Ca đứng lên vỗ vai anh, “Nói mấy lời khách khí này làm gì? Cậu do một tay anh dẫn dắt, anh không che chở cậu thì che chở ai?”
“Tóm lại, thật sự vô cùng cám ơn anh.”
“Được rồi được rồi, đừng nói những điều này, mau đưa vợ con cậu đi chọn trang phục đi! Cậu và họ đều phải đi trên thảm đỏ.” Lâm Trường Ca nhìn đồng hồ đeo tay, “Bây giờ mới mười một giờ, sáu giờ chiều mới phải bước lên thảm đỏ, thời gian còn kịp. Tôi nghĩ, ban tổ chức sau khi biết cậu tham dự nhất định vừa đau đầu vừa vui vẻ.”
Đau đầu tự nhiên là việc sắp xếp lúc đó sẽ rất cấp bách, vui vẻ dĩ nhiên là mời được Cận An làm khách mời, nên biết rằng mười một năm qua, Cận An nhận được vô số lời mời làm khách trao giải, đây cũng là lần đầu tiên đáp lại.
“Em hiểu, anh Lâm, những chuyện khác xin nhờ anh.” Cận An được Lâm Trường Ca tiễn ra, đi thẳng sang phòng khách bên cạnh, nơi Giản Ưu và Terry đang chờ anh.
Anh mở cửa phòng, “Ưu Ưu, Terry, chúng ta phải đi rồi.”
“Bố!” Terry xông đến ôm lấy bắp chân anh, sau đó được anh bế lên. Giản Ưu cũng bước tới, cảnh gia đình ba người thật hòa hợp, làm sao lại có người muốn phá hỏng hạnh phúc ấy chứ, quả thật ghen ghét chính là nguồn gốc tai họa.
“Anh đã bàn xong sẽ công khai thế nào chưa?” Giản Ưu hỏi anh.
“Tối nay, hai người đi cùng anh lên thảm đỏ.” Cận An nhìn gương mặt cô, nếu cô có chút nào không muốn và khó xử, anh sẽ bỏ qua cách này. Nhưng mà, cô chỉ ngạc nhiên ban đầu rồi sau đó là thông cảm và ủng hộ, Cận An biết, vợ anh rất biết quan tâm, quan tâm đến mức anh thương tiếc.
Anh để Terry xuống, không quan tâm đang ở trước mặt mọi người, ôm bà xã vào lòng, “Ưu Ưu, anh yêu em.” Sau này, anh sẽ dùng khả năng lớn nhất bảo vệ cô, không để cô vì anh chịu uất ức và khó xử, cô không cần nhượng bộ thỏa hiệp vì anh, anh sẽ cho cô hạnh phúc.
Giản Ưu tuy từ nhỏ sống ở nước M cởi mở, nhưng thực tế cô vẫn có chút truyền thống, cho nên ở trước mặt mọi người, cô không tránh được cũng đỏ mặt, vội đẩy Cận An: “Chúng ta đi trước đã, không nên quấy rầy người khác.” Cô để ý những người khác một mực lén quan sát bọn họ, thật mất mặt…
Terry che miệng cười trộm, nháy mắt với người xung quanh, làm khẩu hình miệng như đang nói: “Bố mẹ đằm thắm, cô chú lượng thứ.”
Những người khác cũng cười ra tiếng, phần lớn họ đi cùng Phi Dương từ những ngày đầu, làm việc với Cận An mười năm, đã sớm quen thuộc, cho nên bọn họ đều dùng thiện chí lớn nhất dành cho Terry và Giản Ưu.
Cận An đưa Terry và Giản Ưu đến phòng thay đồ công ty chọn trang phục cho hai người. Nghệ sĩ trong công ty cũng rất nhiều, họ cũng không có thực lực kinh tế lớn để tự có trang phục cho riêng mình, vì vậy công ty có rất nhiều trang sức cho thuê.
Đương nhiên Cận An cũng không muốn để vợ mặc những bộ trang phục đã qua sử dụng, trong phòng thay đồ của công ty có bộ lễ phục sa hoa mới nhất, chuyên môn cung cấp cho nghệ sĩ, có điều cần nghệ sĩ bỏ tiền mua, trên thực tế tương đương với việc Phi Dương mở quầy chuyên doanh bán trang phục hạng sang trong nước.
Cuộc sống bình thường của Giản Ưu rất đơn giản, tràng diện lớn này cô chưa từng trải qua, bộ lễ phục duy nhất cô mặc chính là vào buổi tiệc tốt nghiệp, bây giờ được lựa chọn những bộ trang phục đẹp nhất trong ngoài nước, thân là phụ nữ cô cũng thầm hò hét trong lòng.
“Nhiều quá, em không biết chọn cái nào.” Giản Ưu hoa cả mắt, cô bất lực nhìn về phía Cận An.
“Việc lựa chọn quần áo thế này không phải nên tìm tôi à?” Theo tiếng cười khẽ phát ra, Nghiêm Nhược Triều đi vào, cười tủm tỉm nhìn ba người Cận An.
“Nhược Triều, sao cô lại ở đây?” Giản Ưu cười kéo tay cô ấy, hai người họ gặp nhau ở buổi biểu diễn của Cận An rồi trở thành bạn bè, phát hiện đối phương rất hợp với mình, có thể nói, Nghiêm Nhược Triều chính là người bạn đầu tiên của Giản Ưu ở trong nước.
Nghiêm Nhược Triều trợn mắt, “Chồng cô tối nay đi lên thảm đỏ chẳng lẽ không cần thợ trang điểm cao cấp này ra tay?”
“Vậy thì khổ cho cô rồi, Nghiêm đại tiểu thư.” Giản Ưu chọc cười cô ấy, “Tôi còn phải làm phiền đại tiểu thư chọn lễ phục cho tôi đấy.”
Nghiêm Nhược Triều cười ra tiếng, chọc vào cánh tay của Giản Ưu, “Biết rồi, chờ đấy, xong ngay.” Cô ấy như một con bướm chui vào trong đống lễ phục, khoảng nửa tiếng sau, cầm theo một chiếc váy màu xanh lam và một hộp trang sức đi ra, “Nào, mau thử xem.”
Sau đó cô ấy trừng mắt cáu kỉnh với Cận An: “Anh còn ở đây làm gì, còn không đưa con trai anh đi thay quần áo, đồ của anh đều để trong phòng thay đồ riêng cho anh, mau đi đi!” Cô ấy được Lâm Trường Ca gọi tới, đồng thời còn lấy năng suất cực cao chuẩn bị xong quần áo cho Cận An và Terry.
Cận An và Terry nhìn nhau, chỉ có thể bất đắc dĩ nghe theo Nhược Triều đại tiểu thư “thô bạo” này đi thay quần áo, thế là Cận An dắt tay Terry đi đến căn phòng dành riêng cho mình.
Sáu giờ ba mươi, phóng viên không nhận được một chút tiếng gió nào nghênh đón niềm kinh hỉ cực lớn, chiếc limousine màu đen dừng lại trước lối vào hội trường lễ trao giải thưởng Tử Kim, cửa xe mở ra, Cận An không mặc áo len trắng với quần kaki mà mặc một bộ lễ phục kiểu cổ màu đen được may một cách tinh tế xuất hiện.
Các phóng viên không chút do dự chuyển ống kính sang anh, cho dù bây giờ anh còn chưa bước lên thảm đỏ, ngôi sao đứng trên thảm cực kỳ căm ghét mà chỉ có thể miễn cưỡng tươi cười, duyên dáng tiếp tục bước đi, duy trì phong thái của ngôi sao.
Các phóng viên đang đợi Cận An, micro siết chặt trong tay, chuẩn bị muốn xông đến, đáng tiếc anh chỉ đứng ngoài xe, đợi người bên trong đi ra, kết quả là, ánh mắt phóng viên càng sáng rọi, có ai không biết Ansel chưa bao giờ đi cùng người khác trên thảm đỏ, lần này là ai có mặt mũi lớn đến thế?
Một chiếc váy màu xanh lam xuất hiện, làn váy đổ xuống đất khi người bên trong cúi người đi xuống, trên váy có khảm những viên đá kim cương lấp lánh xinh đẹp. Một bàn tay mảnh nhỏ thon dài đặt lên tay Cận An, sau đó từ từ bước ra.
Cô đứng bên Cận An cười xinh đẹp, chiếc váy màu xanh tôn lên vẻ thanh nhã của cô, hết sức dịu dàng, trên vai khoác khăn lông trắng, vòng eo thon gọn như chỉ vừa một bàn tay, cô khoác lên khuỷu tay Cận An, hai người đứng chung thật xứng đôi.
Phóng viên có ánh mắt sắc bén liền phát hiện ngay người phụ nữ bên cạnh Ansel không phải chính là nhân vật nữ chính trong video kết hôn, vợ của Ansel sao! Kết quả, phóng viên lại chụp hình như gió bão, âm thanh tách tách vang lên liên tục.
Nhưng một lúc sau, khi một cậu bé đáng yêu bước xuống từ trên xe, các phóng viên đều có chút bối rối, đứa trẻ này là ai? Sau đó, ý nghĩ “con trai của Ansel” không hẹn mà cùng xuất hiện trong đầu họ, bọn họ nuốt mạnh nước miếng, tối nay có phải quá kích thích rồi không?
Cận An dẫn vợ con đi lên thảm đỏ, các phóng viên kiên nhẫn chờ, chờ ba người đến khu phỏng vấn, trước lúc đó, họ chỉ cần chụp ảnh.
May mắn, các phóng viên cũng không thất vọng, khi Cận An đứng lại để phỏng vấn, các phóng viên nhanh chóng nắm lấy cơ hội, mở miệng chính là: “Ansel, xin hỏi cô gái bên cạnh có phải vợ anh không? Đây là lần đầu tiên anh công khai đúng không? Còn đứa trẻ này là con trai anh sao?”
Cận An nắm chặt tay Terry, cậu không sợ hãi co ro, ngược lại tỏ ra hứng thú khiến anh thở phào, anh nhìn Giản Ưu, trông thấy nét mặt dịu dàng của cô rồi chuyển hướng sang phóng viên, “Đúng vậy, đây là vợ tôi Giản Ưu, còn đây là con trai tôi Terry.”
“Ansel, con anh đã lớn vậy rồi, đó là lý do anh ngầm kết hôn nhiều năm rồi đúng không?”
Cận An nghe được rất nhiều câu hỏi, nhưng anh chỉ kiên định trả lời: “Đây là vợ và con trai tôi, còn những chuyện khác, để sau khi kết thúc lễ trao giải tôi sẽ trả lời mọi người, cám ơn.”
Những phóng viên đầu ở đây dều có quan hệ không tệ với Phi Dương, nếu Cận An đã nói sau khi kết thúc lễ trao giải sẽ tiếp nhận phỏng vấn, vậy bọn họ hiển nhiên cũng bằng lòng thả cho họ, suy cho cùng nếu gây trở ngại đến buổi lễ, họ sẽ đắc tội đến rất nhiều người.
Vì vậy, gia đình Cận An thuận lợi bước qua thảm đỏ, đi vào hội trường tổ chức lễ trao giải thưởng Tử Kim.