Nam Thần Nhà Cô Có Bệnh

Chương 36: Cùng nghề và phỏng vấn


Đọc truyện Nam Thần Nhà Cô Có Bệnh – Chương 36: Cùng nghề và phỏng vấn

Ngày Hai Mươi Mốt tháng Mười Hai năm 2011, mọi người lại đón nhận tin tức giải trí ùn ùn kéo đến, hoàn toàn vì một người – Ansel Jin. Tất cả các trang đầu tin tức giải trí đều đưa tin về buổi biểu diễn tối hôm qua, không một ngoại lệ.

Bên trong công ty giải trí Phi Dương, thư ký của Lâm Trường Ca ôm một chồng báo lẫn tạp chí đi vào văn phòng của ông chủ, “Ông chủ, đây là toàn bộ báo tạp chí giải trí hôm nay. Em xem rồi, tất cả đều là tin tức về Ansel.”

Lâm Trường Ca hòa Kiều Tấn Vũ không bất ngờ, họ đã sớm biết sức hấp dẫn và lực ảnh hưởng của Cận An, điều họ muốn biết bây giờ là các tòa báo đưa tin gì thôi.

Hai người lật mấy cuốn, phần lớn đều xoay quanh chủ đề Cận An “Vương giả trở về”, ngoài cái đó ra thì có ba hoa chích choè miêu tả buổi diễn rầm rộ tối hôm qua, tình cảm mãnh liệt của fan hâm mộ vân… vân, trọng điểm đưa tin thì chỉ có một phần nhỏ.

Kiều Tấn Vũ cầm hai tờ báo cuộn lại, gõ lên mặt bàn, nụ cười hàm chứa sự châm biếm và chán ghét, anh ta nói: “Lại là bọn họ, như mấy con ruồi nhặng kêu vo ve làm người ta phiền chán, thật hận không thể đập chết.”

Lâm Trường Ca bày đống báo ra trước mặt chọn lấy mấy tờ, anh ta cười lạnh, “Vòng giải trí có chút tài nguyên, ai cũng muốn cướp, cậu tưởng Ansel rời đi thì người khác sẽ đau lòng buồn bã ấy à? Họ còn vui mừng nữa đấy, sự tồn tại của Ansel ảnh hưởng đến việc lấy xếp hạng, bọn họ hận không thể để Ansel vĩnh viễn không trở lại. Hành động hắt nước bẩn này bọn họ sẽ không nương tay chút nào.”

Kiều Tấn Vũ không phải là không biết, cũng không phải là chưa từng thấy, nhưng thấy rồi thì trong lồng ngực nghẹn lại, anh ta hít thật sâu, chỉ vào một tập báo trước mặt Lâm Trường Ca, “Báo giải trí Kinh Nhất, lệ thuộc vào tập đoàn Trường Hằng, dưới đó có công ty giải trí Trường Hằng, liên tục giành sân khấu với chúng ta.”

“Công ty Trường Hằng, hừ, nếu không phải có tập đoàn Trường Hằng chống lưng, sớm đã bị chúng ta nuốt rồi.” Công ty giải trí Trường Hằng cũng coi là công ty có uy tín lâu năm, công ty Phi Dương thành lập mới hơn mười năm, vì có Cận An và mấy người khác bước lên thẳng trở thành ngôi sao nổi tiếng khiến công ty đứng đầu về các công ty giải trí trong nước, có điều về phương diện khác, ví dụ như tài chính, Phi Dương không sánh bằng công ty có tập đoàn ủng hộ sau lưng như Trường Hằng.


Kiều Tấn Vũ bóp lông mày, “Bát nước bẩn lần này của họ thật đúng là không tiếc chút nào. Từng câu chữ đều nói lên một ý, không phải muốn nói Ansel quay về để vớt vàng sao, cũng không biết bọn họ từ đâu biết được thời gian trước Ansel ở nước M, lấy lý do Ansel phát triển ở nước M không suôn sẻ phải thảm hại quay về nước, còn nói rút khỏi giới âm nhạc chỉ là tuyên bố dối trá.”

Ngón tay Lâm Trường Ca di chuyển trên dòng chữ ở mặt báo giải trí Kinh Nhất, một lúc sau anh ta giơ tay lên, ngón tay đã đen lại, “Liên lạc với bên giải trí Tinh Báo, nói với họ Ansel chấp nhận phỏng vấn.”

Kiều Tấn Vũ há miệng, lát sau mới nói ra được: “Anh Lâm, Ansel…” Họ tự ra quyết định có nắm chắc Ansel sẽ đồng ý chứ? Trừ hai năm đầu, vì công ty phát triển, khuếch trương bản thân Ansel, khi đó họ phải lựa ý hùa theo truyền thông làm tiết mục phỏng vấn, sau đấy, Ansel trừ đi diễn, ký tên, gặp mặt fan hâm mộ ra thì không chấp nhận thực hiện chương trình phỏng vấn nào, thậm chí có lúc còn từ chối làm tuyên truyền.

Lâm Trường Ca đứng dậy vỗ vỗ vai anh ta, “Không sao, Ansel sẽ đồng ý.” Ban đầu, anh ta đã nói với Cận An, nếu đã quay về, không bằng mở một buổi họp báo, giải thích một chút, thuận tiện nói ra dự định sau này, nhưng mà Cận An nói với anh ta, họp báo rất loạn, chuẩn bị thực hiện một cuộc phỏng vấn.

Kiều Tấn Vũ nghe Lâm Trường Ca nói vậy cũng yên lòng, anh ta đứng lên nhanh chóng liên hệ với giải trí Tinh Báo và Cận An.

***

Cận An vừa đi ra từ phòng tập, quần áo ướt đẫm, cầm khăn lông lau mồ hôi, dáng người anh không thuộc loại to con, nhưng rất đều đặn mạnh mẽ, đường cong ưu mỹ, không phải kiểu vạm vỡ, nhưng tràn ngập sức hấp dẫn nam tính. Huống hồ là một ca sĩ, yêu cầu với thể lực rất cao.

Terry đang học tập theo ngôn ngữ nước Z, tuy cậu nói rất trôi trảy, nhưng sống ở nước Z, đọc viết dịch đều phải tốt, cho nên Cận An và Giản Ưu thỉnh thoảng sẽ đảm đương chức giáo viên tạm thời cho cậu, ngày thường thì đưa cậu đi học ngoại ngữ.


Hôm nay là cuối tuần, Terry ở nhà, vừa tỉnh ngủ xong mơ màng làm vệ sinh cá nhân, để nguyên đầu xù đi ra ngoài, sau khi thấy bố liền lao đến, rồi lập tức nhảy ra, nhíu mày tỏ vẻ chê bai: “Bố, bố khó ngửi quá, bố mau đi tắm đi.”

Cận An giả vờ tức giận, cố ý kẹp cậu dưới nách, “Dám chê bố hả? Phạt con đi cọ lưng cho bố.” Hai người liền vào phòng của Cận An, Giản Ưu đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng, nghe tiếng nói chuyện thì nhìn lên xem nhưng chỉ thấy bóng lưng hai người.

Đến khi Cận An và Terry ra phòng khách, trên bàn đã bày ra bữa sáng, có điều Giản Ưu của hai người đang nghe điện thoại.

“… Đúng vậy, hôm nay tôi rảnh, ba giờ chiều phải không? Được, tôi sẽ đến đúng giờ.” Cô đặt điện thoại xuống, phát hiện hai bố con đang nhìn mình, phì cười, “Nhìn gì thế, mau ăn sáng đi.”

Terry làm nũng, nhân tiện mách lẻo: “Miêu Miêu, mùi khó ngửi của bố làm con choáng váng, còn sử dụng lao động trẻ em phi pháp nữa.” Trong mắt như có hai giọt bong bóng, làm bộ đáng thương.

Giản Ưu ôm cậu ngồi lên gối, “Ồ, lao động trẻ em phi pháp? Vậy Terry nói với mẹ xem, con kiếm được bao nhiêu tiền?”

Terry đình trệ, miệng mở ra, nhìn Giản Ưu, lại nhìn Cận An, bất chợt nhào vào ngực Giản Ưu, giả vờ khóc lóc, “Ông Trời ơi, con thật quá đáng thương, làm lao động trẻ em lại còn không lấy được một xu tiền.”


Cận An và Giản Ưu đều cười ra tiếng, náo loạn một lúc, Cận An nói: “Xem ra Terry thật sự đau lòng nhỉ, vậy bố sẽ bù đắp cho con một nguyện vọng, con muốn gì?”

Terry nghe xong, lập tức cười tươi như hoa, cậu nhảy xuống lao vào lòng Cận An, cọ cọ chỗ này, cọ cọ chỗ kia, “Bố ơi, con muốn xem bố làm việc, giống như buổi biểu diễn tối qua ấy.” Cậu cảm thấy rất hứng thú với mấy vật thần kỳ gì đó kia.

Cận An đáp ứng vô điều kiện: “Được thôi.” Dù sao trong công ty ai cũng biết Terry là con anh, còn về công chúng và truyền thông, anh không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của Terry, có lẽ nên ngăn cản một chút?

Giản Ưu áy náy nhìn hai người: “Chiều nay em phải đi gặp người bạn của Raymon, cần sắp xếp công việc, cho nên không thể đưa Terry đi được.”

Cận An nắm lấy tay cô: “Không sao, để anh đưa nó đi, chiều nay anh chỉ có một cuộc phỏng vấn, không bận gì khác.”

Thế là buổi chiều, Cận An đưa Giản Ưu đến một phòng khám trong thành phố rồi mới đi vòng đến công ty giải trí Phi Dương, anh cẩn thận đỗ xe dưới hầm rồi đi thang máy trực tiếp lên văn phòng, có điều vẫn bị các phóng viên thần thông quảng đại phát hiện, chụp lại hình anh và Terry, giờ tạm thời không đề cập tới.

Buổi phỏng vấn với giải trí Tinh Báo được tiến hành trong phòng tiếp khách của Phi Dương, người bên họ đã tới, ngồi trong phòng chờ Cận An. Danh tiếng của Tinh Báo trong giới không tồi, đều có chút quan hệ với các công ty giải trí lớn, cho nên dù họ không cố sức đầu cơ cũng có tin tức lớn có thể đưa ra.

Những ngôi sao bình thường nếu muốn có phỏng vấn, đa số sẽ tìm đến Tinh Báo, bởi vì dụ vấn đề họ nói đến có mang tính bùng nổ nhưng vẫn dừng tại điểm mấu chốt, sẽ không cải biên vô căn cứ mà đưa ra tin tức tương đối khách quan công chính.


Bên Tinh Báo hiển nhiên rất coi trọng lần phỏng vấn này, bởi vì người họ phái đi chính là nhân vật có tiếng Cô Ninh, khi cô ta thấy Cận An liền đứng dậy chào đón, rất nhiệt tình đưa tay ra bắt, lúc ngồi xuống liền nói: “Thật vinh hạnh, Ansel, tôi chính là một fan hâm mộ của anh đấy. Trước xin tự giới thiệu, tôi là Cô Ninh đến từ giải trí Tinh Báo.”

Cận An cũng cười: “Đây cũng là vinh hạnh của tôi. Tôi là Ansel.” Anh nhìn ra được, Cô Ninh dường như có chút bất ngờ và ngạc nhiên, thế là hỏi: “Sao cô lại nhìn tôi như thế?”

Cô Ninh cười xấu hổ, đôi má ửng hồng, cô ta nói: “Tòa soạn của chúng tôi chín năm qua không biết đã hẹn phỏng vấn với anh bao nhiêu lần, đáng tiếc luôn bị từ chối, lần này bỗng nhiên nhận được sự chủ động từ phía các anh, thật sự chúng tôi rất kinh ngạc.”

Cô Ninh lại nói đùa: “Ansel, anh nhất định không biết, kỳ báo phỏng vấn anh hai năm đầu hiện giờ đã lên giá rất cao,có mấy tòa soạn còn vì thế mà trở nên ngạo mạn, hay bắt chúng tôi phải hâm mộ, nhưng sau hôm nay, chúng tôi cũng có cái để người khác phải hâm mộ rồi.”

Cận An không coi những lời này của Cô Ninh là thật, địa vị của giải trí Tinh Báo anh cũng rõ, cho nên có nói thì cũng chỉ nghe qua thôi, mình hùa theo lại làm người ta tức cười. Tuy rằng, trên thực tế, lần phỏng vấn này của anh quả thật sẽ khiến Tinh Báo kiếm được một khoản.

Cô Ninh cũng không nói những lời vô ích, cười hỏi: “Chúng ta bắt đầu được chứ?” Thấy Cận An gật đầu, cô ta liền hỏi: “Ansel, buổi biểu diễn tối qua rất thành công, tôi cực kỳ may mắn có thể được ở hiện trường, anh có thể nói một chút xem tại sao lại muốn tổ chức buổi diễn này không?”

Cô Ninh cười vô cùng hài lòng, cô ta thu xếp xong máy ghi âm và máy tính xách tay, lại bắt tay tạm biệt Cận An, sau cùng còn nhận được một vật kỷ niệm “Mười năm” do Lâm Trường Ca đưa tới, trên đó có chữ ký của Cận An.

Buổi tối hôm đó, Cô Ninh khóa cửa ở trong phòng, phát lại phần ghi âm phỏng vấn hôm nay, từ trong máy phát ra tiếng nói của mình và giọng nói trầm ấm kia, không có chút nào là làm bộ, khiến người ta nghe được cảm thấy tao nhã, tự nhiên thư thái.

Cô Ninh đặt tay lên bàn phím, yên lặng lắng nghe từng lời như tiếng ca, bắt đầu gõ từng chữ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.